Nghe tin thành Bảo Tuyên thương vong, Tấn Thành đế cũng rất đau đầu. Trong thư, Thiệu Hoa Trì cũng nhắc đến chuyện hoài nghi nhị hoàng tử cấu kết với ngoại địch, nhưng không nhận được phản hồi gì. Tuy nhiên, tấu chương xin miễn thuế cho thanh Bảo Tuyên đã được chấp thuận, xem như hiểu được tâm ý của Thiệu Hoa Trì. Còn bá tánh cảm kích ra sao thì đó là chuyện về sau.
Nghe nói Thiệu Hoa Trì khỏi bệnh thiên hoa. Từ xưa đến giờ, người vượt qua căn bệnh quái này đều có cát nhân chi tướng, mang đến điềm lành, khiến cho trong ngoài Tấn quốc đều rung chuyển. Đây xem như là tin vui hiếm hoi đối với Tấn Thành đế. Hắn càng thêm yêu thích Thiệu Hoa Trì. Trong tấu chương có một bức thư tay do Thiệu Hoa Trì đích thân viết, nói rằng trong quá trinh trị bệnh, y tình cờ giải được độc tố trên mặt. Tấn Thành đế căng vui mừng, mong ngóng thất tử quay về.
Đương nhiên bệnh thiên hoa và chất độc chẳng liên quan gì đến nhau, Thiệu Hoa Trì chỉ chờ cơ hội này mà thôi.
Tấn Thành đế hết lời ủng hộ việc Thiệu Hoa Trì tuyên truyền công khai cách phòng bệnh thiên hoa. Trong lúc dịch bệnh càn quét toan bộ Tây Bắc Tấn quốc, phương pháp của Thụy vương như thần linh giáng thế, cứu được mấy vạn bá tánh. Danh vọng của y lúc này không ai theo kịp. Thụy vương khẳng định người nghĩ ra cách này là phụ tá của y, Phó tiên sinh. Rất nhiều người hỏi thăm tin tức về vị Phó tiên sinh này nhưng chẳng thu hoạch được gì, chỉ biết hắn là mưu sĩ của Thiệu Hoa Trì, lai lịch vô cùng thần bí.
Trong lúc người người còn đang xôn xao bàn tán, đoàn của Thiệu Hoa Trì đã trên đường về kinh.
Thời tiết căng lúc căng lạnh, nhất là khi đường xá gần như đều là đất đai hoang vu, gió quất vào mặt đến đau rát.. Phó Thần bị ép ở trong xe dưỡng thương, tay ôm cái lò sưởi, người bọc ba bốn lớp quần áo, ngồi ngây ngẩn một góc. Cuối cùng, Thụy vương cũng cho phép đám Thanh Tửu vào xe mua vui cho chủ tử. Vừa mới vén manh lên đã thấy Phó Thần bị quấn tròn vo như quả bóng.
Phó Thần ngẩng đầu, lừ mắt lườm ba đứa nhóc đang nhịn đến sắp nghẹn chết, "....." Muốn cười thì cứ cười đi.
Lo tính nết Phó Thần nói một không nói hai, lại còn ghim thù sâu mấy thước, ba đứa không dám cười thành tiếng. Lỡ sau này chủ tử khôi phục trí nhớ, tìm chúng tính sổ thì toang. Phó thần cũng dựa vào chi tiết này mà đoán được, nguyên chủ rất gần gũi với thuộc hạ, nhưng không hề thiếu uy nghiêm. Trừ tính hướng ra, mọi hành vi của nguyên chủ đều rất vừa ý Phó Thần. Đám Thanh Tửu thấy trong xe ngựa toàn là đồ dùng cao cấp, bên ngòai thì rét căm căm mà ở đây thì nóng vã mồ hôi, nhìn cũng biết Thụy vương cực kỳ ưu ái công tử nhà minh.
Công tử lúc trước nói năng chẳng dè dặt, giờ lại ngây ngây ngẩn ngẩn, khiến chúng cảm thấy gần gũi hơn rất nhiều, vừa vào xe đã lớn tiếng chào hỏi.
Phó Thần nhẹ nhàng gật đầu, đáp lại chúng.
Với tình trạng hiện nay của Phó Thần thì mọi kế hoạch của họ đều phải tạm dừng. Nhưng những việc Phó Thần sắp xếp trước kia thì vẫn tiến hanh như thường lệ.
"Công tử, tuy ngai không còn nhớ, nhưng kế hoạch của chúng ta vẫn tiến triển, nên ta phải báo cáo lại với ngai." Thanh Tửu nói, "Lúc trước, ngài bảo chúng ta để ý đến hành tung của địch. Người của ta mai phục ở chỗ của Phi Khanh đưa tin, họ phát hiện lão Lã tìm đến đó. Sau đó, lão lập tức họp mặt với một nhóm người nên chúng ta không có cơ hội ra tay, chỉ đành quay về. Giờ vẫn chưa biết hướng đi tiếp theo của lão, chờ ngài chỉ thị bước tiếp theo."
Nửa tháng qua, công tử rất ít khi mở miệng nói chuyện. Hầu như lúc nào hắn cũng chỉ im lặng lắng nghe.
Thiệu Hoa Trì sợ hắn ở trong xe buồn quá nên mới cho mấy đứa trẻ đến nói chuyện giải khuây.
Từ lời nói của Thanh Tửu, thật ra rất dễ đoán được vài chuyện. Dù Phó Thần không biết đầu đuôi thế nào, nhưng nghe qua thì có vẻ như Phi Khanh là một nhân vật mà nguyên chủ đặc biệt chú ý. Vì sao lão Lã đi tìm Phi Khanh, có thể hình dung ra vài khả năng.
"Phi Khanh không ở đó sao?"
Thanh Tửu gật đầu.
"Tìm hướng đi của Phi Khanh, hai kẻ này chắc chắn có chuyện cần trao đổi." Phó Thần ngừng một chút. Dù sao hắn cũng không phải nguyên chủ nên không biết chi tiết, chỉ đoan mò được chút da lông, "Tốt nhất là mau chông đuổi kịp lão Lữ kia, tăng số người để giải quyết lão. Nếu lão đã lên đường khẩn cấp như vậy thì chắc chắn đã nắm được tin tức quan trọng. Cố gắng hết sức, đừng để lão gặp được Phi Khanh."
"Vâng, chúng thuộc hạ lập tức thu xếp." Chỉ cần nói đến chính sự, vẻ mặt Thanh Tửu lại nghiêm túc hẳn.
Thanh Tửu xuống xe, chuyển lời Phó Thần vừa nói. Lúc quay về, nó lại thấy Phó Thần đang trầm tư. Đó là dáng vẻ thường gặp khi Phó Thần đang ngẫm nghĩ, những lúc ấy, bọn họ đều tự giác im lặng. Dù công tử chưa nhớ ra, nhưng vĩnh viễn là công tử của bọn họ.
Phó Thần quả thật suy nghĩ đến chuyện Thanh Tửu báo cáo. Hắn cảm thấy, việc đưa tin trong thời đại này vẫn còn lạc hậu, chẳng biết bao lâu mới truyền được tin. Dù hắn có ra lệnh như thế nhưng chắc chẳng còn kịp. Hơn nữa, đối phương đâu dễ đối phó. Chỉ nghe các thuộc hạ nói chuyện, hắn cũng biết kẻ địch vô cùng mạnh. Nguyên chủ là người khá cẩn thận, một thân tín còn chưa chắc đã biết hết kế hoạch, huống chi là người ngoài như hắn.
Nếu không ngăn kịp thì chỉ e kẻ địch lại càng mạnh thêm.
Hắn khẽ thở dài một tiếng, mới phát hiện ra nãy giờ minh đã khiến cho bầu không khí trong xe hết sức nặng nề.
Hắn nhìn thấy món đồ Thanh Tửu đang cầm trên tay, chớp mắt.
Thanh Tửu vội vàng chìa miếng ngọc bội mà Thụy vương bắt nó mang tới cho Phó Thần, "Thụy vương dặn ta nói: vật về với chủ cũ."
Phó Thần nhìn miếng ngọc có vết rạn nứt, mặt ngoài bị cháy xém, ố vàng, khắc hoa văn Tì Hưu. Hắn chợt nhớ đến, miếng ngọc bội đeo ở chuôi đao bên người Thiệu Hoa Trì cũng giống thế này. Cho nên hai miếng ngọc đó....hẳn là một đôi.
Phó Thần chần chừ một lúc lâu, mới cúi đầu nhìn miếng ngọc bội, cuối cùng đeo nó lên người. Thanh Tửu thấy vậy, thở phào một tiếng. Công tử mà không chịu đeo, Thụy vương cũng chẳng làm gì hắn, nhưng mà đám thuộc hạ như nó mới gặp xui xẻo đây nè!
Bàn chuyện chính sự xong, lại nhắc mấy chuyện vặt vãnh, trong xe lại lập tức ngập tiếng cười đùa. Bạn nhỏ Bao Chí bị Phó Thần kéo lại bẹo má, lẩm bà lẩm bẩm ra vẻ ta đây chịu thiệt thòi, khiến Phó Thần càng vui vẻ.
Thiệu Hoa Trì đến xem tình trạng của Thanh Nhiễm, chân mày không thả lỏng được phút nào. Lần hành quân này, ngoài một cỗ quan tài, họ còn đưa theo một nhóm người bệnh nặng đang phải điều trị, di chuyển tốn nhiều thời gian.
Một trong số đó là Thanh Nhiễm.
"Ta nhớ sau khi chiến dịch kết thúc, nàng ta còn bình thường mà." Tuy Thiệu Hoa Trì không hài lòng về việc Thanh Nhiễm phản bội mình trước kia, nhưng giờ thấy nàng đau đớn như vậy cũng không đành lòng. Bản thân y cũng đánh giá cao tính cách và năng lực của nàng. Có thể xem nàng là nữ tử mà y ưa thích nhất.
Lương Thành Văn cũng bất lực. Thứ thuốc bột kỳ lạ này do Kích quốc chế tạo ra, vô cùng ghê gớm. May sao chỉ một mình Thanh Nhiễm trúng độc, nếu không thì mọi chuyện sẽ chẳng đơn giản như thế. "Có lẽ nàng vẫn cố chịu đựng cho đến giờ. Ngài cũng biết khi ấy Phó Thần bị thương nặng, nàng không được phép đổ bệnh, đến khi không gắng gượng được nữa mới...."
"Còn sống được bao lâu?"
"Nhiều lắm là một ngày nữa....."
Nhớ đến Tiết Duệ và Túc Ngọc ở Trăn quốc, Thiệu Hoa Trì day day huyệt thái dương, "Mau tìm cách chế thuốc giải đi." Tuy biết khó mà cứu vãn được, nhưng kéo dài thêm chút nào hay chút đó.
"Thần đã biết."
Có quân đội mạnh lợi ở những lúc hành quân qua địa hình hoang vắng, khi ấy khả năng săn được thức ăn sẽ cao hơn. Quân lương còn lại khá nhiều, cho nên bọn họ chọn một nơi bằng phẳng hạ trại. Người quản lý hậu cần bắt đầu bắp bếp, châm lửa, chuẩn bị một chiếc nồi lớn để đun nước, sau đó lại nướng chân dê. Chân dê này được bá tính ở thành Bảo Tuyên dâng tặng, bọn họ dùng muốn và băng tốt nhất để bảo quản.
Chuẩn bị xong xuôi, đám Thanh Tửu mới dìu Phó Thần đang bị quấn thành cái kén, không tiện đi lại, xuống xe ngựa.
Thiệu Hoa Trì nhìn lướt qua, thấy miếng ngọc đeo bên hông Phó Thần, ánh mắt càng dịu đi.
Lần đeo lên, nếu ngươi lại tháo xuống, ta không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.
Thấy ánh mắt Thiệu Hoa Trì, Lương Thành Văn nhớ đến lời dặn dò lúc trước của y, tò mò hỏi, "Ngài vẫn cho hắn dùng thuốc kia sao?"
Hắn nói đến thứ thuốc để Phó Thần không di chuyển được nửa thân dưới.
Thiệu Hoa Trì ngẫm nghĩ một lát, sau đó nhàn nhạt nói, "Tạm thời không cần, cứ theo dõi biểu hiện của hắn đã."
Lương Thành Văn không biết, biểu hiện ở đây là ngoan ngoãn dưỡng thương, hay là về chuyện khác.
Trong lúc Thiệu Hoa Trì nói chuyện, Phó Thần cũng cảm giác được gì đó, quay đầu sang. Ánh mắt bọn họ chạm nhau. Ngay lúc bị ánh nhìn sắc như dao của Thiệu Hoa Trì đâm phải, đáy lòng Phó Thần bỗng nhiên cuộn sóng. Sau đó, hắn có chút lúng túng, vội vàng quay đầu đi. Thiệu Hoa Trì nhẹ nhàng cười, "Để ta."
Phó Thần ngây người, thấy miếng ngọc bội đong đưa bên hông Thiệu Hoa Trì, giống hệt miếng mình đang đeo. Hắn lẩm bẩm trong lòng: quả nhiên là một đôi cẩu nam nam.
Ăn xong, Phó Thần lại đờ đẫn nhìn bát thuốc đen như mực, hơi do dự.
Thiệu Hoa Trì cười, "Sợ đắng à?"
Cố tình hạ thấp giọng, cực kỳ mê hoặc.
Phó Thần bị dụ dỗ liêu xiêu, "......"
Thấy gương mặt ngập tràn sức lôi cuốn, không lúc nào thôi câu dẫn, mị lực phóng xa mấy vạn dặm, Phó Thần lại nhớ đến cách y dùng để mớm thuốc cho mình. Hắn dứt khoát bưng bát lên, không do dự, uống cạn một hơi.
Thiệu Hoa Trì híp mắt cười. Sao ngươi lại đáng yêu vậy cơ chứ.
Phó Thần vừa nuốt xuống, đã bị nhét một miếng mứt quả vào miệng.
Đầu ngón tay lơ đãng chạm vào khoang miệng hơi ướt át, trước khi Phó Thần kịp giật mình thì đã thu về.
Dù rất tự nhiên, nhưng chạm vẫn là chạm.
Thiêu Hoa Trì duỗi ngón tay, đưa lên môi mình, khẽ liếm. Ánh mắt không rời khỏi Phó Thần, khiến hắn không thể nào trốn tránh, đầu lưỡi đỏ thắm như ẩn như hiện, "Ừm, ngọt lắm."
Thanh Tửu vô tình đi ngang: Trời cao đất dày ơi! Không biết xấu hổ!
Phó Thần, "..."
Một vị vương gia luôn mang khí thế hào hùng đứng trước vạn quân, nhưng lúc đối mặt mình thì quyến rũ, dụ hoặc, không lúc nào thôi tấn công vào chỗ hiểm yếu nhất trong đáy lòng, ngay cả Phó Thần cũng cảm thấy không chống đỡ nổi.
Thấy Phó Thần gần như hoảng hốt chạy về xe, vành tai hơi ửng đỏ, Thiệu Hoa Trì cười đến ngọt ngào.
Chui vào khoa xe, vẻ hoang mang và ngại ngùng của Phó Thần cũng biến mất.
Nhưng hắn vẫn ngây người.
Ban nãy, khi Thiệu Hoa Trì cắt chân dê, y vén tay áo lên. Ngoài những vết cắn, còn cả vết bỏng phồng rộp rất rõ ràng. Đó là lúc y không hề do dự, ngăn cháo nóng đổ vào người hắn.
Dù có là diễn xuất đi chăng nữa, thì phàm là con người, không thể không cảm động.
Thiệu Hoa Trì rất quyến rũ, dù là nam hay nữ cũng không rời mắt được. Cứ nhìn tiểu cô nương Linh Lung là đủ biết, hễ gặp y là mặt đỏ bừng bừng.
Nhưng Thiệu Hoa Trì biết dừng rất đúng lúc, không bao giờ vượt quá giới hạn của Phó Thần. Thậm chí, lúc y chủ động quấn lấy hắn, còn tỏ vẻ "ngươi cứ như vây, ta không nỡ đi", khiến Phó Thần uất ức mà không nói được.
Phó Thần ôm đầu. Nguyên chủ ơi là nguyên chủ, sao ngươi lại chọc phải một tên sói đói như thế.
Sau khi ăn uống, quân lính lại về vị trí của mình.
Tính toán thời gian, Thiệu Hoa Trì cũng vào trong xe, quả nhiên thấy Phó Thần đã ngủ li bì.
Y thường bỏ thêm thành phần an thần vào thuốc buổi tối. Bình thường, Phó Thần ngủ không sâu giấc, hơi có tiếng động là tỉnh lại, không tốt cho vết thương. Thiệu Hoa Trì không cho Phó Thần cơ hội tranh cãi, việc gì tốt thì làm.
Thấy Phó Thần gật gù ngủ, Thiệu Hoa Trì cười thành tiếng. Có lẽ, nửa tháng nay là những ngày y cười nhiều nhất từ trước đến giờ.
Y lại gần, ngồi cạnh Phó Thần, đẩy đầu hắn ngả vào vai mình.
Tay y vòng quanh hông, đề phòng hắn ngã xuống.
Nhưng không ngờ dùng sức hơi quá, Phó Trần trượt khỏi vai hắn, ngã xuống đùi.
Thiệu Hoa Trì giật mình, đưa tay ra đỡ khuôn mặt Phó thần. Cảm giác mềm mại, ấm áp trong lòng bàn tay khiến y ngứa ngáy không chịu nổi, khẽ vuốt ve làn da cực kỳ đẹp kia.
Cho đến khi nửa bên má Phó Thần đỏ ửng lên, y mới phát hiện hành vi của mình thật biến thái, ngại ngùng ho một tiếng.
Y cố gắng nhẹ nhàng đặt Phó Thần xuống đùi mình. Thấy Phó Thần dường như thoải mái, dụi dụi một chút rồi ngru say hơn, trái tim lạnh lẽo của y tan chảy thành hồ nước xuân.
Y chưa bao giờ thấy Phó Thần vô tư, không hề phòng bị gì như vậy.
"Ngủ đi...." Y nhẹ nhàng nỉ non, vuốt ve mái tóc dài của hắn.
Thanh Tửu mang thêm áo khoác chống lạnh cho chủ tử nhà mình, vừa vén rèm lên thì thấy công tử đang ngủ yên ổn trên lòng Thụy vương, nét mặt vô cùng thư giãn, mà Thụy vương cũng khép mắt nghỉ ngơi.
Nó dường như đã phát hiện ra bí mật động trời nào đấy, vội vàng buông rèm xuống.
Thiệu Hoa Trì mở mắt, thoáng thấy Thanh Tửu chạy đi. Y lại vỗ về người nằm trong lòng, nhắm mắt lại lần nữa.
Tác giả có lời muốn nói:
Phó gia: Ngươi thật sự định cho ta dùng thứ thuốc này sao?
A Thất quang minh chính đại: Đâu có! (ta còn định đánh gãy chân ngươi mà)
Phó gia: Ngươi nói gì, ta nghe không rõ?
A Thất:.....
Phó gia: Cái gì? Nói lớn chút!
A Thất cúi đầu:.....(Không dùng thứ kia thì thôi, đổi thành xuân dược được không? Cho ngươi chọn một trong hai đó!)