Hai thị nhìn Cát Khả chằm chằm như thấy một kẻ điên, khiến Cát Khả cũng lo lắng không biết mình có làm sai không.
Chuyện này không trách hắn được. Chẳng qua hồi Phó ca vẫn còn ở trong cung, những lúc đương sai lại bị đói bụng, hắn thường ăn mấy món điểm tâm lấy từ chỗ lão Bát Hồ của Thiện Thực phòng. Ban nãy, Cát Khả nhân tiện ghé qua Thiện Thực phòng một chuyến, vừa may gặp được lão nên xin một ít. Nếu là Phó ca, huynh ấy sẽ nhận ra ngay món điểm tâm quen thuộc này.
Không phải Cát Khả tin món bánh này làm nên cơm nên cháo, mà tin khả năng quan sát của Phó Thần.
Tuy thị vệ cảm thấy thứ tín vật như này chẳng có gì đặc biệt, nhưng cũng không làm khó Cát Khả. Dù sao cũng chỉ là vào trong thông báo một tiếng thôi.
Lúc này, Phó Thần đang gọi đám Thanh Tửu, Phì Hổ, Địa Thử đến, ngồi vây kín xung quanh hắn, kể hết chi tiết mọi sự việc liên quan đến thân phận của Phó Thần cùng những việc hắn làm mấy năm gần đây. Dọc đường đi, Phó Thần bị Thiệu Hoa Trì theo sát, không có thời gian điều tra. Điều này có lợi cũng có hại. Lợi ở chỗ việc dưỡng thương của Phó Thần diễn ra cực kỳ thuận lợi, vết thương lành rất nhanh. Thụy vương dốc ra không biết bao nhiêu tiền của, chỉ riêng giá cả chén thuốc hắn uống mỗi ngày thôi cũng khiến người ta líu lưỡi. Nhưng tệ ở chỗ Phó Thần chỉ biết được vài thông tin cơ bản, không tìm hiểu được thân phận nguyên chủ, chưa kể cả ngày còn "hôn mê bất tỉnh".
Ngay cả thuộc hạ của mình mà hắn cũng không có cơ hội tiếp cận. GIờ là lúc Phó Thần cần tìm hiểu "chính mình".
Sở dĩ hắn vội vàng như vậy là vì có cảm giác mình đang bị giám sát.
Viện này có hai thân tín canh gác, Đông phủ của Thụy vương phủ cũng được xây dựng hết sức nghiêm mật, giúp Phó Thần có thời gian nghỉ ngơi.
Hắn tuân thủ nguyên tắc biết người biết ta, cũng giống như hắn đã từng đặt mình vào tâm lý của kẻ phạm tội lúc còn hành nghề cố vấn.
Hắn gọi thuộc hạ đến, yêu cầu họ nói ra tất cả những gì có thể nói, kể cả chuyện linh tinh nhỏ nhặt nhất. Sau một hồi lâu, thông tin Phó Thần thu được càng lúc càng nhiều. Đám Địa Thử chưa từng thấy Phó Thần dễ tính như vậy, thi thoảng còn ngây người ra, như thể không hiểu nổi bản thân. Thật thú vị hết sức, nếu công tử không mất trí nhớ thì người ta không biết hắn có những biểu cảm đó trên mặt đâu.
Bọn họ biết gì thì nói đấy chứ không phải hỏi sao đáp vậy, càng lúc càng hăng hái, giúp Phó Thần nhanh chóng xới tung được lý lịch của nguyên chủ.
Trong mắt hắn, nguyên chủ chính là một thằng thần kinh không hơn không kém.
Đi bước nào là điên khùng bước đó, toàn làm chuyện khác người.
Dám làm gián điệm ba bên, một bên của An vương và hoàng quý phi, một bên của Lý hoàng và một bên của thất vương đảng. Lúc ở hoàng cung Tấn quốc, hắn còn nịnh nọt được cả hoàng đế và thái hậu, giờ thì nắm trong tay thế lực một phương, xem chừng cũng không hề yếu kém. Nhưng hành động này như đi dây trên vách núi, chỉ một bước sai là ngã xuống vực sâu vạn trượng.
Đáy lòng Phó Thần không sao mà bình tĩnh nổi, "Vậy nghĩa là người của Lý hoàng, tên gọi A Nhất và A Tứ có khả năng đã đến được kinh thành sớm hơn chúng ta rất nhiều?"
Quả thật, nếu Phó Thần không mất trí nhớ thì sau chiến dịch ở thành Bảo Tuyên, hắn sẽ sắp xếp việc này.
Nghĩ đến những ánh mắt đang giám sát mình, Phó Thần bây giờ vẫn chưa biết đó là ai, nhưng hắn tin trước mắt đối phương chỉ đang thử. Nhưng mà chúng sẽ mau chóng mất kiên nhẫn thôi. Hắn nên chờ đợi, hay là.....tìm cách thoát ra?
Vẫn chưa được. Hắn không phải nguyên chủ, chỉ dựa vào lời kể của đám thuộc hạ thôi thì thông tin còn quá thiếu.
Có điều, ngồi chờ chết không phải phong cách của hắn.
Hắn thấp giọng nói, "Các ngươi cứ kể tiếp đi, kể hết, ta cần hiểu cặn kẽ."
Sau đó, đám thuộc hạ lại bắt đầu nhao nhao kể chuyện.
Cho đến khi Phó Thần nghe được một từ, đầu hắn không thể tải được thông tin ngay lập tức, vội chỉ vào cô nương duy nhất trong mấy người. "Khoan đã...."
Hận Điệp bị chỉ điểm, ngơ ngác nhìn Phó Thần. "Dạ?"
"Ban nãy......Các ngươi nói, ta là thái giám?"
Giọng điệu của Phó Thần như thể bị chấn động kinh khủng, cứng đơ như tượng, khiến cho đám thuộc hạ cũng ngây người.
Chẳng lẽ lúc đi nhà xí ngài không phát hiện ra à? Thấy thiếu cái gì là đoán ra ngay thôi mà. Mặc dù thắc mắc như vậy, nhưng mấy người kia vẫn bẽn lẽn khẳng định câu hỏi của hắn.
Thái giám? Làm gì có chuyện đó?
Phó Thần biết rõ thân thể mình kết cấu ra sao. Chẳng lẽ hắn lại không nhận ra mình thiếu hay đủ chỗ nào?
Thấy ánh mắt của mấy người kia, Phó Thần đành im lặng, xua đi cảm xúc kì quái trong đầu. Chẳng lẽ mấy ngày nay hắn vẫn luôn bị ảo giác?
Chính Đức điện.
Thiệu Hoa Trì cũng có chút ấn tượng với Khương Thư Dương và Ô Nhân Đồ Nhã. Thanh Nhiễm đã từng nói với y, đôi phu thê này là thân tín Phó Thần sắp đặt ở kinh thành.
Y biết cần phải làm gì.
Thấy Thiệu Hoa Trì kiên quyết không nhận tội, Tấn Thành đế liếc nhìn các vị đại thần cùng thân tín, ai nấy đều căng thẳng gật đầu.
Lúc này, Tấn Thành đế mới bảo Thiệu Hoa Trì kể lại những gì y trải qua.
Thiệu Hoa Trì càng kể, những người có mặt càng tỏ ra phấn khích. Thời gian y nói lão nhị mưu phản cũng khớp với những cuộc khởi nghĩa gần đây, chứng minh Thiệu Hoa Trì không hề nói dối.
Không khí trong đại điện cực kỳ nặng nề. Thiệu Hoa Trì phát hiện Ô Nhân Đồ Nhã nấp ở một góc, khẽ chớp mắt với y.
Nàng mấp máy môi: Không được nhận tội.
Điều này khiến Thiệu Hoa Trì càng tin tưởng lần này hắn không gặp nguy hiểm gì, việc y kiên quyết chối tội lúc đầu là hoàn toàn chính xác. Hoàng đế cần phải ra uy với thất tử trước mặt bá quan kẻo mang tiếng thiên vị, các đại thần cũng cần nhìn biểu hiện của y để phán đoán chuyện này có liên quan đến y hay không.
Cho nên cách hành xử ban đầu có ảnh hưởng rất lớn.
Thiệu Hoa Trì liếc mắt đáp lại Ô Nhân Đồ Nhã, cuộc trao đổi của bọn họ kết thúc tại đó.
Ảnh hưởng của Phó Thần ghê gớm chính ở điểm này.
Phó Thần đáng sợ vì hắn giống như một bộ rẽ cây, những người khác là thân là cành. Hắn không cần xuất hiện, thậm chí còn biết mất một thời gian dài, nhưng cấp dưới của hắn vẫn làm nhiệm vụ theo tuần tự, phát huy năng lực đúng lúc đúng chỗ, không hề rối loạn.
Dù bây giờ, Phó Thần mất trí nhớ, nhưng những kế hoạch hắn sắp xếp trước kia vẫn cứ trôi chảy bình thường.
Chuyện là thế này. Vào đêm mà Thiệu Mộ Tiễn bị giết, Thục phi nương nương thấy miếng ngọc liên mệnh của y vỡ nát, vội báo tin cho phụ thân Quách Vĩnh Húc, sau đó chạy đến tìm hoàng quý phi và hoàng đế, Ô Nhân Đồ Nhã cũng được mời vào trong cung.
Sau khi nghe câu chuyện, Mai phi Mai Giác, hoàng quý phi Mục Quân Ngưng và Ô Nhân Đồ Nhã đã cùng nhau bàn bạc. Cơ hội bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống, tội gì mà không bàn mưu tính kế.
Lão đại chết đương nhiên phải có người chịu tội thay. Phó Thần đã muốn đối phó với lão nhị từ trước, chẳng qua không tìm được thời cơ. Lần này, các hoàng tử vô tình tiếp xúc với nhau, họ liền ra chiêu giá họa.
Vì thế, "linh hồn" Thiệu Mộ Tiễn được gọi về, khóc lóc tỉ tê lên án hành vi độc ác của Thiệu Hoa Dương.
Điều ba nữ tử kia bịa đặt ra lại hoàn toàn đúng thực tế, đó không hẳn là may mắn, mà vì khả năng nắm bắt tính cách con người của họ không tồi.
Nửa tháng trước, một vài binh sĩ đi theo Thiệu Mộ Tiễn đến Tây vực trốn được về kinh thành. Sau khi xác minh thân phận, bọn họ quả thật là phủ binh của Thọ vương. Qua lời khai của họ, Tấn Thành đế biết Thiệu Mộ Tiễn bỗng dưng bị Thiệu Hoa Dương giết chết. Tất cả binh sĩ đi theo khi ấy đều bị truy sát, chỉ có mình bọn họ may mắn thoát được.
Lần này, Thiệu Hoa Trì vừa về đến kinh thành thì bị gọi vào cung, một là để chứng minh sự trong sạch, hai là để tìm hiểu sự thật. Nếu không có những lá thư Thiệu Hoa Trì tự tay viết trước đó, màn kịch Ô Nhân Đồ Nhã dựng lên, cùng các binh lính làm nhân chứng, thì chắc y mới đặt chân đến cổng thành đã bị nhốt vào thiên lao.
Có thể nói gần vua như gần cọp, tình cảnh của Thiệu Hoa Trì cũng nguy nan vô cùng.
Sau khi xác định Thụy vương trong sạch, không còn ai hiềm nghi Thiệu Hoa Trì nữa, cỗ quan tài để ngoài Đông Huyền môn mới được đưa vào. Nắp quan tài mở ra, Thục phi òa khóc nức nở. Hữu tướng Quách Vĩnh Húc đứng bên cạnh cũng không nói lời nào, chỉ lộ cặp mắt hoe đỏ vì đau thương.
Nhờ có băng ướp lạnh, mùi hôi không quá nồng. Tấn Thành đế dẫn Mai Giác và Mục Quân Ngưng đến trước quan tài.
Hắn lắc đầu, liên tục thở dài, nỗi đau thương hiện rõ trên nét mặt.
Quách Vĩnh Húc vẫn khá bình tĩnh, đi đến cảm ơn Thiệu Hoa Trì vì y đã không quản ngàn dặm xa xôi, đưa thi thể Thiệu Mộ Tiễn về. Đối với bọn họ, con cháu mình bị phơi thây nơi hoang dã là một điều nhục nhã khủng khiếp.
Thực ra, với quan hệ thường ngày của lão thất và lão đại, Quách Vĩnh Húc cũng không ngờ Thiệu Hoa Trì có thể làm như thế. Chỉ riêng sự rộng lượng này đã khiến y khác biệt hẳn với các hoàng tử còn lại. Thật đáng tiếc.
Thiệu Hoa Trì cũng thấy được sự tiếc nuối trong mắt đối phương. Lão tiếc cái gì? Vì y không thể kế vị sao? Nhưng Thiệu Hoa Trì chẳng hề để tâm, vẫn đối đáp lễ độ.
Thục phi đã khóc đến ngất đi, được hạ nhân đưa về. Quan tài cũng giao cho bọn thái giám khiêng đi. Lễ tang sẽ được tiến hành lần nữa.
Dù Thiệu Hoa Trì đã dùng băng để bảo quản nhưng thi thể vẫn phân hủy nhẹ. Dù thế, không ai không nhận ra vết thương gây tử vong là do kiếm.
Ai cũng biết Thiệu Hoa Trì dùng đao, cho nên mối hiềm nghi cuối cùng cũng bị tẩy sạch.
Tấn Thành đế hết lời khen ngợi Ô Nhân Đồ Nhã. Những lời Thiệu Hoa Trì kể lại gần như khớp với kết quả "gọi hồn". Năng lực của nàng được chứng nhận. Sau quốc sư, nàng lại trở thành hồng nhân trước mặt hoàng đế. Gần đây, Tấn Thành đế cũng thường xuyên gọi nàng đến bàn chuyện trường sinh, bị những lời lẽ đầy thuyết phục của nàng làm cho sửng sốt.
Kết thúc vụ việc, văn võ bá quan lại càng ấn tượng sâu sắc với Thiệu Hoa Trì. Thực ra, ai nấy đều nhận thấy ý định của Tấn Thành đế. Về sau, dù ai kế vị đi nữa thì Thụy vương cũng vinh hoa phú quý đời đời.
Xong xuôi, Tấn Thành đến gọi Thiệu Hoa Trì và vài vị võ tướng đến Ngự Thư phòng, cùng bàn về vấn đề Khương Vu liên kết với các tiểu quốc để quấy phá biên giới.
Thiệu Hoa Trì thấy Tấn Thành đế dường như đã quên được cái chết của lão đại trong nháy mắt, không khỏi cười lạnh trong lòng. Phụ hoàng y chính là loại người bạc bẽo như thế.
Có lẽ ngày nào đó y chết đi, hắn cũng chỉ đau buồn giây lát rồi ném ra sau đầu.
Thiệu Long bị đưa vào một căn phòng nhỏ tăm tối, đau đến lăn lộn trên đất, miệng bị nhét một miếng vải dài, chỉ biết phát ra những âm thanh nghẹn ngào, nước mắt chảy đầm đìa hai bên má. Vài canh giờ trôi qua, cả người nó vẫn còn chưa hết run rẩy.
Sau khi nó đau đớn ngất đi, nha hoàn thấy bên trong không có tiếng động gì, mở cửa ra thì thấy Thiệu Long đã hôn mê bất tỉnh.
Ả bế người dậy, ném lên giường. Thiệu Long lăn lông lốc một vòng mới dừng lại.
Lúc nó tỉnh lại lần nữa, người vẫn còn đau ê ẩm, nhưng vết thương thì đã khép miệng, chỉ còn sót lại vài vệt đóng vảy đỏ sẫm. Lũ nha hoàn lột lớp vảy ra, cuối cùng chỉ thấy được vết sẹo trắng mờ mờ.
Thiệu Long đau tái mặt nhưng vẫn phải cố nhịn cơn run rẩy. Tác dụng phụ của thuốc khiến nó cảm nhận được từng cơn nhói buốt dưới da.
Lũ người hầu cởi bộ đồ ướt đẫm mồ hôi, thay xiêm y mới. Nó giống như một con rối gỗ, ngẩn người ra cho chúng mặc áo, rồi bị dắt đến Đông phủ.
Nha hoàn chỉ được đến cổng Đông phủ, sau đó thị vệ đến đón Thiệu Long vào.
Đến trước viện của Phó Thần, thị vệ dẫn đường cũng bị Dương quản sự gọi đi. Nó cúi đầu, siết góc áo, cắn răng, chậm chạp bước trên lối vào. Mồ hôi vẫn vã ra vì đau, nhưng nó biết khóc cũng vô ích, cho nên chỉ mím chặt môi.
Nó thấy một đám người đang vây quanh vị ca ca rất tuấn tú hồi chiều. Khác với vị phụ thân đẹp đến chói chang lóa mắt của nó, vị ca ca đó có khí chất khiến người ta rất muốn thân cận, ấm áp như mặt trời. Nó lặng lẽ nấp sau cánh cổng, cẩn thận quan sát.
Lúc này, Phó Thần không để ý đến ngoài kia. Toàn bộ tâm trí hắn đều đang xoay quanh hai chữ "thái giám".
Các thuộc hạ cũng biết, thân phận hoạn quan là cú sốc lớn đối với một nam nhân, nhất là người tâm cao khí ngạo như công tử. Có lẽ, nếu được lựa chọn, hắn thà chết đi còn hơn.
"Công tử?" Có người lo lắng hỏi.
Bản thân họ cũng tiếc nuối, đau lòng thay cho số kiếp chủ tử nhà mình, cho nên bình thường, có thể tránh nhắc đến được thì tránh. Vì thế mà đến giờ Phó Thần mới được biết về thân phận mình.
Tim Phó Thần hỗn loạn một hồi, không thể mở miệng nói. Lúc họ kể nguyên ngủ làm gián điệp cả ba bên, hắn đã hoài nghi là không biết kẻ này có chức tước gì mà tiếp xúc được với giới quyền chức, quý tộc của cả nước. Nhưng vì thân thể hắn hoàn chỉnh, cho nên không hề nghĩ đến khả năng này.
"Không có gì, chỉ bất ngờ một chút thôi." Phó Thần cười cười, "Các ngươi đã giải đáp nghi hoặc của ta rồi."
Thấy Phó Thần vẫn bình tĩnh như vậy, đám thuộc hạ như trút được gánh nặng, xem như hắn đã chịu chấp nhận sự thật này.
Nhưng họ không để ý thấy, nắm tay Phó Thần dần dần xiết chặt, dường như đang nhẫn nhịn sự nóng lòng, muốn lập tức kiểm tra thân thể mình.