Nhưng Lý Biến Thiên cũng không hoàn toàn yên tâm được. Kế hoạch của hắn vẫn sẽ gặp không ít trở ngại. Mà sa khi Lý Ngộ chết, hắn cũng phải tiến hành âm mưu mình đã dốc sức hơn hai mươi năm.
Thế mà ngay trước khi rời quốc đô Kích quốc, một tin dữ lại ập đến, đánh hắn trở tay không kịp.
"Bệ hạ, Lỗ thân vương đột nhiên chết trong ngục!"
Lỗ thân vương là phong hào của Lý Diệp Tổ. Phó Thần từng lợi dụng người này để tiêm nha phiến vào người Lý Biến Thiên. Sau đó, dưới cơn thịnh nộ của Lý hoàng, hắn bị giam vào thiên lao.
Thật ra, giam giữ cũng là một cách bảo vệ. Lý Biến Thiên biết sắp tới còn rất nhiều chuyện quan trọng, không thể để Lý Diệp Tổ ảnh hưởng đến mình. Hắn nhốt Lý Diệp Tổ vào nhà lao, điều tra cẩn thận, nguyên nhân vì sao Lý Diệp Tổ bỗng phát điên mà tấn công hắn, đồng thời cũng ngăn không cho các thế lực khác tiếp cận Lỗ thân vương.
Lý Diệp Tổ là huynh đệ duy nhất của Lý Biến Thiên còn sống. Dù có làm điều sai trái, nhưng vẫn là huynh đệ.
Sao hắn có thể dễ dàng chết như thế, mà chỉ au khi đại hoàng tử Lý Cẩm Trình qua đời không lâu? Cú sốc này khiến một kẻ kiên cường cũng không chịu đựng nổi.
Hắn đến địa lao, nhìn thấy hai thi thể, một cái đã nát rữa bốc mùi hôi thối, được lôi ra từ trong mật đạo, còn một cái khác thì chưa chết được bao lâu. Nhìn miệng vết thiêng thì có vẻ như đã tự sát sau khi lộ tẩy.
"Chuyện gì vậy?" Lý Biến Thiên gằn từng chữ.
Cái xác thối rữa kia, chính là huynh đệ của hắn.
Chuyện cũng không khó đoán, chẳng qua chỉ là một trò hề, li miêu tráo thái tử mà thôi.
Nhưng không ai nghĩ lại có kẻ to gan lớn mật như vậy, dám đổi trắng thay đen ngay trong thiên lao Kích quốc.
Lúc đầu, quả thật Lý Diệp Tổ vẫn luôn ở trong nhà lao. Nhưng hắn nhàm chán đến phát cuồng, chẳng có gì giải trí. Từ khi nữa thân dưới bị người ta cắt, hắn luôn tìm các vị danh y đến trị liệu cho mình. Đúng lúc này, một nữ nhân xuất hiện ở Lỗ vương phủ, nói là có thể khiến bộ phận bị cắt đi kia hoạt động như cũ. Mà cũng thật khéo, đôi lần thật sự có hiệu quả. Tuy rằng ngay sau đó sẽ về trạng thái cũ thôi, nhưng cũng đủ khiến Lý Diệp Tổ ôm hy vọng. Do đó, hắn con nữ nhân này như trân châu bảo ngọc, đãi ngộ ở Lỗ vương phủ cực kỳ tốt.
Lý Biến Thiên cũng từng nghe chuyện này, hắn nhớ nữ nhân kia gọi là Văn Ỷ.
Là nữ nhân duy nhất có thể sống sót trước mặt Lý Diệp Tổ.
Trong thời gian Lý Diệp Tổ bị giam giữ, hắn chỉ chịu gặp mỗi mình nàng, cho nên nàng là người duy nhất có khả năng giết hắn, sau đó cũng chính nàng đưa một kẻ dịch dung vào thay thế qua đường mật đạo.
Mấy ngày nay, Kích quốc chuẩn bị chiến lược mới, tâm trạng Lý Biến Thiên căng như dây đàn, không quan tâm được đến vị ca ca đã hãm hại mình bằng nha phiến này. Qua một tháng, hắn chuẩn bị đưa Lý Diệp Tổ đi, phát hiện thấy có gì không đúng thì đãm uộn rồi.
"Nữ nhân kia đâu?"
"Lục soát toàn thành vẫn không thấy."
Đương nhiên là trốn rồi. Một tháng trôi qua, e là nữ nhân đó đã sớm tìm đường cao chạy xa bay, giờ có tìm cũng như mò kim đáy bể.
Lý Biến Thiên đánh một quyền lên song sắt, khiến chấn sóng kia cong vẹo, nhưng không sao hạ được cơn giận trong lòng, "Lý Ngộ. Tất lắm, tính toán không chút sơ hở! Trước lúc chết cũng phải đâm ta một dao."
Liên hoàn kế như vậy, chỉ Lý Ngộ mới có thể nghĩ ra. Vài năm trước, hắn đã chôn một mầm họa, đến nay mới nảy mầm.
Tất cả người thân bên cạnh hắn đều qua đời, do một tay Lý Ngộ gây nên. Nếu nói bây giờ Lý Biến Thiên muốn băm vằm ai trước nhất, thì chỉ có Lý Ngộ.
Chỉ tiếc, người đã chết rồi, muốn trút giận cũng không được.
Chẳng khác gì đám vào một cái bịch bông, vô cùng uất nghẹn.
Tấn quốc, Dưỡng Tâm điện.
Tấn Thành đế từ từ hồi tỉnh. Hắn không biết rõ mình đã ngủ bao lâu, đôi lần mơ màng có ý thức, nhưng còn chưa kịp nghe gì nói gì, đã ngửi thấy mùi hương kỳ lạ, chìm vào giấc ngủ say.
Nếu hắn vẫn còn là hoàng đế bệ hạ anh minh thần võ hồi trẻ thì nhất định sẽ nhận ra có điểm khác thường. Nhưng giờ hắn đã đèn sắp cạn dầu, không để ý được nhiều chi tiết nhỏ như vậy. Hắn nhận ra mình cũng chẳng khác gì bách tính thương thường, sinh lão bệnh tử. Lúc hấp hối, hắn nuối tiếc từng phút sinh mạng trôi qua.
Bất chợt, hắn cảm nhận thấy một ống tay áo nhẹ nhàng phất qua gò má mình, thoang thoảng hương thơm trên đầu mũi, tựa như nàng tiên nữ thắp sáng sắc xuân viên mãn.
Giác quan và sức lực lại quay trở về. Hắn mở mắt, thấy được dung nhan vô cùng quen thuộc của nữ tử mà hắn trao tặng toàn bộ tình cảm tích góp của nửa đời sau, Mai Giác.
Nàng đang ân cần lau mồ hôi trên trán hắn. Thấy Tấn Thành đế mở mắt, nàng mừng rỡ rơi lệ, "Bệ hạ, người tỉnh rồi!"
"Trẫm đã ngủ bao lâu?"
"Cách lần trước chừng năm ngày."
Hắn cầm tay Mai Giác, nhớ đến bao chuyện xảy ra từ khi quen biết đến lúc bên nhau. Khi hắn bệnh nặng, gần đất xa trời, nữ nhân này luôn kề cận chăm sóc, sao hắn có thể không xúc động, cảm kích vô ngần. Hắn vẫn luôn mong chờ một người chí tình chí nghĩa. Lão thất đã đủ khiến hắn thất vọng rồi, may sao vẫn còn Mai Giác, "Đời này, trẫm có được nàng.....là đủ...!"
Còn chưa nói dứt lời, Tấn Thành đế đã quay sang cạnh giường, nôn ra một ngụm máu tươi. Mai Giác kinh hãi, dùng khăn lụa trắng ngăn lại, kêu lên, "Bệ hạ!"
Tiếng gọi thê lương của Mai Giác tựa như một lời dự báo.
Các đại thần trọng yếu chạy mỏi gót đến hoàng cung. Mấy ngày qua, trong ngoài thành phản chiến, lòng dân sợ hãi. Hôm nay, thân thể hoàng đế không tốt, chẳng ai dám báo tin thù trong giặc ngoài.
Thiệu Hoa Trì đương nhiên cũng biết tin, thậm chí còn nhanh hơn cả những người khác.
Nhưng y chẳng mảy may biến sắc, một chút đau khổ cũng chẳng có.
Hoàng đế bao lần đẩy y xuống đáy vực, xé bỏ nốt chút tình cha con cuối cùng trong lòng y. Y không có thời gian mà nghĩ xem khi nào phụ hoàng nhắm mắt. Cái y lo nhất là một khi phụ hoàng qua đời, quân địch rình rập ngoài kia sẽ công phá cổng thành. Lúc sinh linh đồ thán, phải ứng phó ra sao?
Lúc này, y đang bàn kế sách chuẩn bị cùng Từ Thanh, Quách Vĩnh Húc, Phùng Lận....Bọn họ nghe tin, vội chạy đến hoàng cung, Thấy Thiệu Hoa Trì chẳng có vẻ gì là muốn di chuyển, họ lại hỏi, "Điện hạ, ngài không đi sao?"
Tuy họ hiểu được tâm trạng của Thiệu Hoa Trì. Hoàng thượng độc sủng y nhiều năm, khiến y trở thành cái bia ngắm cho người ta chú ý, thật ra cũng vì chắn bớt du luận cho cửu tử và tam tử. Lợi dụng y nhiều năm, cho đến lúc dùng xong thì vứt bỏ. Thiệu Hoa Trì giờ là một quân cờ vừa không có tác dụng, vừa không nghe lời, đương nhiên sẽ bị thu lại mọi quyền lực vốn có.
Vậy mà Thụy vương vẫn một lòng nghĩ cho dân chúng trong thành, vậy đã là điều đáng quý.
Thiệu Hoa Trì cười lạnh, "Phụ hoàng không muốn thấy mặt ta."
Không ngờ, một tiểu thái giám thủ hạ của An Trung Hải chạy đến cấp báo, nói hoàng thượng muốn gặp y.
"Điện hạ, vậy thì...." Từ Thanh còn định khuyên Thiệu Hoa Trì đôi câu, không nên làm việc theo cảm tính kẻo các thế lực khác thừa cơ chọc ngoáy.
Nhưng chưa kịp nói gì thì y đã thản nhiên nở nụ cười, "Đi chứ, sao lại không đi?"
Đến lúc này rồi, y cũng rất muốn biết rốt cuộc phụ hoàng định nói gì với mình, xem như nhi tử làm tròn đạo hiếu lần cuối.
Lúc tới hoàng cung, hoàng đế dường như cũng biết đại nạn của mình sắp tới, triệu tập moj đại thần, chính thức tuyên chỉ truyền ngôi cho tam tử An vương Thiệu An Lân, đồng thời phế trừ hoàng hậu, lầm Mai phi làm một trong tứ phi, từ nay gọi là Hiền phi. Các vị đại thần đều kinh ngạc, không ngờ hoàng đế trước lúc chết mà còn nghĩ đến chuyện tấn chức cho một phi tử.
Nhưng mà hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, sao có thể dễ dàng phế bỏ như thế.
Vài vị đứng ra khuyên can. Hoàng đế tựa như hồi quan phản chiếu, đầu óc minh mẫn hơn hẳn, không uể oải như lúc trước, "Các ngươi tưởng trẫm đã già nên hồ đồ sao? Bây giờ kẻ địch còn rục rịch bên ngoài đó."
Mà cầm đầu quân phản tặc chính là Thiệu Hoa Dương.
Đẻ ra đứa con như thế thì sao có thể là mẫu nghi thiên hạ?
Phế hậu là chuyện tất nhiên!
Nhưng chuyện này là vết nhơ trong hoàng tộc, có lẽ con cháu đời sau sẽ nhìn vào sử sách mà bàn tán nhiều.
Chỉ có lúc hấp hối, hoàng đế mới không bận tâm đến danh dự, tàn nhẫn với hai mẹ con họ như thế.
Hoàng hậu nghe tin nhị hoàng tử khởi binh tạo phản, hơn nữa đã sắp đánh đến hoàng thành, nghĩ chỉ cần chờ hoàng đế chết đi rồi lên làm hoàng thái hậu, không thì nhi tử của mình cướp ngôi kế vị là xong. Không ngờ lại bị một đạo thánh chỉ ra lệnh trục xuất, ả sao có thể cam lòng?
Khi bị quân lính kéo đi, ả luôn miệng nguyền rủa hoàng đế và hoàng gia Thiệu thị.
"Ngô Dận Nhã!" Hoàng đế lần đầu gọi cả họ lẫn tên hoàng hậu, "Nếu ngươi không muốn bị phế cũng được, vậy thì hợp táng cùng trẫm. Tục tuẫn táng vẫn còn tồn tại đến tiền triều, ngươi có muốn thử xem không?"
Lửa giận công tâm, Tấn Thành đế nói xong lại hộc máu.
Tục tuẫn táng người sống đã bị phế bỏ để hoàng đế thể hiện lòng nhân nghĩa, sửa thành dùng tượng gốm tạc hình binh mã, đồ sứ, kim loại. Nhưng bất cứ lúc nào, chỉ cần có một thánh chỉ thì phế bỏ hay khôi phục cũng chỉ là một câu miệng vàng lời ngọc mà thôi.
Hoàng hậu nghe vậy, lập tức im miệng.
Hoàng đế sai tất cả mọi người lui xuống, chỉ để Mai Giác và An Trung Hải ở bên hầu ha. Mai Giác gục xuống bên gường bệnh, nức nở khóc than, "Hoàng thượng, thần thiếp không cần vinh hoa phú quý, chỉ muốn cùng người....."
"Trẫm sao có thể làm thế được?" Tấn Thành đế cười khổ, vỗ vỗ mu bàn tay Mai Giác, "Giác Nhi, trẫm không nỡ đâu....."
An Trung Hải thì thầm vài câu bên tai hoàng đế. Hắn thở dài, "Gọi nó vào đi."
Thấy Thiệu Hoa Trì bước vào, Mai Giác định lui xuống, nhưng hoàng đế ngăn lại, "Không có gì là nàng không thể nghe. Nàng là mẫu phi của tiểu tử này, vậy là vừa khéo."
Mai Giác cúi mình, âm thầm liếc mắt với Thiệu Hoa Trì. Hai người dường như trao đổi một thông tin nào đó, nhưng lại giống như chẳng có gì.
Tấn Thành đế vẫy tay. Thiệu Hoa Trì đến gần, quỳ xuống.
"Còn oán trách trẫm sao?" Mở đầu là một câu như thế. Ngay cả cha con thường dân cũng ít có người nói vậy, huống chi là hoàng đế. Điều đó cũng thể hiện, sự sủng ái của hắn với Thiệu Hoa Trì không hoàn toàn là lợi dụng.
"Nhi thần không dám." Thiệu Hoa Trì bình tĩnh nói.
Thấy đứa con hung dữ, một lời không hợp thì đánh đánh giết giết của mình trước kia, giờ đã trầm ổn chững chạc như vậy, hoàng đế hết sức vui mừng.
"Con phải hiểu cho nỗi khổ của trẫm, đừng nghĩ đến những thứ không thuộc về mình. Hãy phò tá tốt tam ca của con, nó sẽ hoàng đế anh minh." Suy cho cùng cũng là đứa con mình sủng ái nhiều năm, Tấn Thành đế hết lời khuyên can.
Thiệu Hoa Trì khẽ nhắm mắt, run môi, khấu đầu, "Vâng, nhi thần tuân chỉ."
Y biết nếu vẫn còn kiên quyết nói lão tam có vấn đề thì hoàng đế nhất định không tin, thậm chí còn giáng tội y vu khống, hãm hại tân đế.
Thấy thất tử nghe lời, Tấn Thành đế gật đầu.
Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.
Đứa con này của hắn đã chịu không ít khổ sở. Vốn tưởng phong vương xong, nó sẽ được thoải mái một chút, thế mà lại tình nguyện xin đi Tây Bắc chống thiên tai, đi biên phòng đánh ngoại địch, sau đó lại ra đích thân ra trận, tích góp vô số công lao, gần như chẳng được biết thế nào là tận hưởng vinh hoa. Quả thật hắn cũng để y chịu thiệt thòi nhiều.
"Nghe đoạn này đi." Nếu Thiệu Hoa Trì vẫn kiên quyết phản đối Thiệu An Lân thì y không cần biết nội dung chiếu thư này, nhưng giờ y đã quay lại đường ngay, hắn cũng không nỡ làm y buồn lòng.
Thiệu Hoa Trì nghe An Trung Hải đọc: Phải đố ixuwr tốt với thất hoàng tử Thụy vương Thiệu Hoa Trì, đảm bảo Thụy vương phủ phồn vinh không suy.
Y nỗ lực kiềm chế tâm tình, không biểu hiện ra ngoài.
Điều này có nghĩa, chỉ cần Thiệu Hoa Trì không làm chuyện đại nghịch bất đạo thì dù ai lên làm hoàng đế, y vẫn sẽ là Thụy vương. Y không ngờ nội dung của chiếu thư Ứng Thiệu là như vậy.
Thiệu Hoa Trì siết chặt nắm tay, giọng nói có phần nghẹn ngào nức nở, "Tạ ân điển của phụ hoàng."
Tựa như vô cùng cảm động.
Nhưng nụ cười lại âm thầm che giấu trong lòng. Phụ hoàng, ngài đích thân dọn tiệc mời, nhi tử từ chối thì bất kính.
Chỉ cần Thiệu An Lân và kích quốc thông đồng với nhau, đại quân của ta sẽ ở kinh thành chờ hắn,
Sau khi Thiệu Hoa Trì đi rồi, Dưỡng Tâm điện đóng kín, các đại thần và hoàng tử đều chờ ở bên ngoài. Ai nấy đều vô cùng đau xót, biết rằng đại nạn của hoàng đế tới rồi, nhưng không dám nói một câu.
Hoàng đế thậm chí còn không giữ An Trung Hải lại hầu hạ, chỉ để Mai Giác tiễn đưa mình đoạn đường cuối cùng.
Mai Giác từng bước đến bên cạnh, hoàng đến nhìn mà cảm khái, "Trẫm vẫn còn nhớ như y, lúc nàng nhảy múa ở Điểm Giáng đài, đẹp như tiên nữ trên trời vậy."
Ánh mắt Mai Giác lộ vẻ mỉa mai mà hoàng đế không thấy được, "Vậy sao?"
Tấn Thành đế không phát hiện ra vẻ khác thường của nàng, vẫn còn chìm đắm trong hồi ức xa xăm, "Khi ấy, nàng bất cẩn để rơi cây trâm ở Minh Túy cung, trẫm đã sai người tìm về. Nàng xem......."
Tấn Thành đế lấy một cây trâm hoa mai dưới gối đầu. Lúc này, Mai Giác mới loáng thoáng nhớ ra. Khi ấy, nàng và Phó Thần bày ra một tiết mục khổ tình đặc sắc, cây trâm này là một đạo cụ của bọn họ. Chẳng ngờ lão hoàng đế không những tìm về, mà còn mang theo bên mình.
Mai Giác lặng lẽ nhét gói thuốc độc vào ống tay áo, nhận lấy cây trâm mà nàng chẳng có chút ấn tượng nào này.
Nở nụ cười, "Khi đó, thần thiếp mới chỉ là một cô cô, phiền bệ hạ nhớ mong."
"Chắc nàng không biết đâu, trẫm có cảm giác đã nhất kiến chung tình với nàng từ lúc đó. Phẩm tính của nàng, tri thức, hiếu nghĩa của nàng, sự thấu hiểu lòng người của nàng, khiến trẫm như trẻ ra mấy chục tuổi." Tấn Thành đế bắt đầu mơ màng, nhớ lại quãng thời gian tốt đẹp kia.
"Vậy thì chắc bệ hạ không còn nhớ Tiểu Ương, cũng đã quên Tiểu Liễu, còn cả...." Mai Giác bỗng nhiên đọc ra môt loạt cái tên, vừa thong thả, vừa trầm thấp. tựa như mỗi người đều ẩn chứa một câu chuyện.
Không nói lúc này thì không kịp.
Tấn Thành đế bấy giờ mới bừng tỉnh trong hồi ức, nhìn vẻ mặt hết sức bi ai của Mai Giác, "Giác nhi, nàng..."
Mai Giác nở nụ cười thê lương, càng nói càng kích động, "Ngài nhất định không biết, những bao vải đầy máu đó có thể xếp dài cả dặm. Những cung nữ bị đưa ra khỏi cung của ngài, hoặc là bị đám phi tần ghen ghét hãm hại, hoặc là bị chà đạp từ thân thể đến tinh thần, tới mức ngay cả kết liễu bản thân mà cũng không làm được, vì tự sát sẽ liên lụy đến gia đình. Nỗi thống khổ tuyệt vọng của họ, ngài sẽ chẳng biết đâu, bởi vì xung quanh sẽ luôn có các nữ tử xinh đẹp trẻ trung cho ngài lựa chọn. Ngài thật lòng yêu thích ta, nhưng ngài đã nhìn rõ con người ta chưa?"
"Mai Giác, rốt cuộc nàng đang nói ì.......Khụ khụ khụ....Ưm! Tấn Thành đế còn chưa nói hết một câu hoàn chỉnh, đã bị Mai Giác bịt miệng, chèn một miếng vải vào, khiến hắn không thể lên tiếng.
Nước mắt nàng đông đầy hốc mắt. Nỗi thống khổ suốt bao năm cùng căm hận dưới đáy lòng hoàn toàn bùng phát.
Điều này khiến Tấn Thành đế không sao tin nổi. Hắn dường như cũng nhận ra, nữ nhân trước mặt mình không phải Mai Giác mà hắn vẫn biết.
Mai Giác nhìn hoàng đế không thể nhúc nhích, chỉ có thể nằm đó, sống chết tùy mình. Nàng nở nụ cười, thanh âm vẫn luôn dịu dàng nhưng lúc nàng lại khiến người ta sởn gai ốc. Nàng ghé tới gần cái miệng nhồi đầy vải của hoàng đế, thì thầm, "Giờ ngài đã nếm trải nỗi đau có mồm không thể nói, có oan không thiếu khiếu nại rồi đúng không? Còn xa mới đủ.....Ngài chẳng qua chỉ cảm nhận được một phần vạn những gì họ đã phải chịu đựng."
Tấn Thành đế trợn trừng mắt, nghẹn họng trân trối nhìn nữ nhân này. Hắn vô cùng khiếp sợ, không dám tin, tựa như có vô vàn điều muốn hỏi.
"Ngài muốn biết, liệu ta có từng thật lòng muốn ở bên ngoài không chứ gì?"
Tấn Thành đế gật đầu. Nàng chính là bến bờ bình yên suốt nửa đời sau của hắn.
Mai Giác ngửa mặt cười dài, "Bệ hạ ơi là bệ hạ, uổng cho ngài một đời quân chủ, sao lại tin một vở kịch rẻ tiền như thế? Cảnh tượng đó hay lắm sao? Là diễn riêng cho ngài xem đấy, ngài thấy thế nào? Không sai, từ lúc chúng ta gặp nhau, cho đến câu chuyện ta từng được Trân phi cứu giúp khi còn nhỏ, rồi việc ta từ chối phi vị, tất cả đều là giả hết, không một chuyện nào là thật!"
Tấn Thành đế khổ sở lắc đầu. Nỗi đau đớn hiện rõ trên khuôn mặt già nua, tựa như không muốn tin những lời nàng vừa nói.
Hoàng đến tự nhủ, tất cả chỉ là cơn ác mộng mà thôi.
Trên đời này đâu có nữ nhân nào nhẫn nại nhiều năm chỉ để báo thù cho những người không thân thích như thế?
"Giờ ngài sắp chết rồi, ta tiếp tục dối gạt ngài cũng được. Để ngài thanh thản nhắm mắt, ta có thể diễn vở kịch này đến phút cuối cùng. Nhưng vì sao phải thế? Ta đã chịu đựng lâu như thế, tất cả vì ngày hôm nay. Ta muốn ngài chết không nhắm mắt! Ngài là kẻ ích kỷ, chỉ biết lo cho danh tiếng phía trước, lợi lộc phía sau. Bao nhiêu người sống vì ngài, chết vì ngài, bao nhiêu người bỏ mạng vì sự dối trá của ngài. Ngài dựa vào cái gì? Các nàng cũng là người, có máu có thịt, ngài biết không? Các nàng đang đến đòi nợ đó, Tất cả là quả báo của ngài!" Mai Giác vừa nói vừa chỉ xung quanh, dường như ở đó thật sự có vô số lệ quỷ bay lượn trên không, vẫy tay với Tấn Thành đế.
"Không....ưm...." Tấn Thành đế bị bịt miệng, chẳng thể nói nên lời. Thân thể cũng đã bệnh tật lâu ngày, chẳng thể nhúc nhích.
Mai Giác nhìn cây trâm trên tay, mỉm cười. "Bệ hạ, nếu ngài thích cây trâm này đến thế, chẳng bằng để nó tiễn ngài?"
Nàng không muốn đợi nữa, muốn tự tay giết chết kẻ thù, rửa hận cho vô vàn nữ tử chết oan. Mấy năm nay, nàng vẫn luôn nhẫn nại, chỉ sợ một lúc nào đó, hoàng đế chết đi mà nàng lại không được chứng kiến.
Mai Giác giơ cao cây trâm, nhưng lúc đâm về phía Tấn Thành đế thì bị một cánh tay gầy yếu khác ngăn cản.
Nàng quay đầu nhìn, thấy Mục Quân Ngưng không biết đã đến từ lúc nào. Hoàng quý phi là người đứng đầu hậu cung lúc này, còn nắm giữ Triều Phượng lệnh trong tay, đương nhiên có thể vào trong.
"Muội điên rồi. Muội cũng biết là di thể của hoàng thượng sau này sẽ bị đám cung nữ, thái giám kiểm tra lại, sau đó mặc trang phục đế vương để mai táng mà. Làm thế thì lộ tẩy hết."
Mai Giác ngây người, nắm cây trâm, nước mắt lăn dài.
"Muội.....xúc động quá." Nàng bị thù hận che mờ lý trí, biết mình suýt nữa phá tan mọi công sức bấy lâu.
Tấn Thành đế thấy Mục Quân Ngưng tới thì trợn mắt muốn nói gì đó, nhưng miệng bị chèn vải, không thốt nên lời.
Mục Quân Ngưng lại làm như không thấy, vỗ vai Mai Giác, "Làm theo kế hoạch đi."
Mai Giác hít sâu một hơi, lấy gói thuốc độc ra.
Đó là loại độc do Lương Thành Văn chế tạo, không mùi không vị, bịt kín đường hô hấp, khiến người ta nghẹt thở, sau khi chết cũng không để lại dấu vết nào đáng ngờ.
Cặp mắt Tấn Thành đế mở trừng trừng, cuối cùng trợn ngược, từ từ tắt thở.
Chết không nhắm mắt.
Mai Giác thấy Tấn Thành đế đã ngưng thở, liền nhìn xung quanh, lã chã rơi lệ, "Thấy chưa, cô cô làm được rồi. Kẻ thù của các con chết rồi."
Mục Quân Ngưng đau lòng nhìn Mai Giác, biết thật ra nàng còn chưa bình tĩnh lại. Cung nữ chết trong cung nhiều lắm, những người sống ở đây đều đã nguội lạnh tấm lòng. Những người chưa đánh mất lương tâm như Mai Giác vẫn không thể quên, phải kiên cường tới giờ phút này mới báo được thù hận.
Mọi thứ bắt đầu từ khi Phó Thần tuyên bố sẽ tạo ra một vị khuynh thế sủng phi, tới nay mới xem như hạ màn.
Nam nhân này bố trí từng kế nhỏ, tỉ mỉ như nhện giăng tơ, phải rất nhiều năm sau mới thấy kết quả.
Hôm nay, hoàng đế băng hà.
Tấn quốc mở ra cục diện mới. Các thế lực ẩn mình trong bóng tối, chính thức lộ diện.