Y cũng biết vì sao lần này không xuất binh bao vây tiễu trừ. Sau khi lão nhị "trốn" thoát khỏi thành Bảo Tuyên, đã tập kết dân chùng, chiếm lĩnh Liêu Đông, đang đánh về kinh thành. Tấn Thành đế đã phái binh đi ngăn chặn quân khởi nghĩa, nhưng bọn chúng không chỉ có vũ khí tiên tiến, mà còn kết hợp với dư nghiệt tiền triều, thanh thế vô cùng lớn. Dù kinh thành vẫn luôn ca múa thanh bình, nhưng chỉ là khúc nhạc đệm cho bão tố sắp kéo đến.
Thiệu Hoa Trì biết kẻ đứng sau cung cấp vũ khí tối tân cho chúng là Lý hoàng, nhưng Tấn Thành đến lại cười nhạt phủ nhận. Cũng vì Lý hoàng tiến hành rất kín kẽ, khiến Tấn Thành đế tin tưởng hắn chẳng làm nên cơm nên cháo gì, ai có thể chống lại hắn chứ không đời nào là Lý Biến Thiên.
Còn lần này, hắn không mua vũ khí của Kích quốc, không phải vì Tấn Thành đế bắt đầu hoài nghi Lý Biến Thiên như Thiệu Hoa Trì đã tưởng, mà vì Lý Biến Thiên mới dâng tặng một số lượng lớn vũ khí lạnh, khiến hoàng đế vui lòng. Thiệu Hoa Trì cười nhạt. Những thứ đó đều là phế phẩm ở Kích quốc. Phải đến khi kẻ địch hoàn toàn lộ mặt thật, phụ hoàng y mới chịu tin sao?
Trong quốc khố đã trống không. Dù lục hoàng tử có thể kiếm được tiền nhưng mấy năm gần đây cũng bị Tấn Thành đế vơ vét sạch sẽ. Bây giờ, Thiệu Hoa Trì không cách nào chứng minh lão nhị có vấn đề. Sau khi cướp ngục xong, đám thuộc hạ của Lý hoàng đã giết chết vị thuộc hạ đóng giả Linh Hào của y, rồi thoát hoàn toàn khỏi sự truy đuổi. Lão nhị đang hoàng hành lần này là kẻ thay thế cho Linh Hào.
Không hổ là Lý hoàng, sách lược của y chẳng thể nào làm gì nổi chúng!
Tấn Thành đế vừa đọc tấu chương, vừa tức đến dựng râu trừng mắt. Trong số các hoàng tử, lão nhị là đứa hắn sủng ái từ nhỏ đến lớn, ai mà ngờ y là người đầu tiên khởi binh để cướp ngôi.
Tuy hoàng hậu không bị phế, nhưng bị nhốt trong Trường Ninh cung, đã không còn vị thế mà một hoàng hậu nên có.
Tấn Thành đế đã nhẫn nhịn hoàng hậu đến cùng cực rồi. Nhi tử của nàng làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế, chẳng lẽ kẻ làm mẹ như nàng ta không có trách nhiệm hay sao?
Hoàng hậu bị tạm giam, nhưng chỉ thế thôi không đủ khiến Tấn Thành đế nguôi giận. Hắn lại hạ thêm vài ý chỉ, trách cứ nàng ta đủ thứ tội danh vô lý. Gia tộc Ngô thị cũng bị bãi miễn, từ quan rất nhiều.
Theo chiến báo vài canh giờ trước, Trấn Bắc tướng quân đã liên hợp với An vương tam hoàng tử Thiệu An Lân, bảo vệ được Nghiệp thành cùng ba thành lớn, tạm thời chống đỡ được thế tấn công của quân khởi nghĩa. Trước mắt, trận chiến tạm ngừng. Tin này khiến Tấn Thành đế thở phào một hơi.
Thấy sắc mặt Thiệu Hoa Trì không tốt, Tấn Thành đế biết thất tử nhà mình lại ngứa ngáy tay chân, muốn mang binh đi đánh giặc rồi, "Lão thất, chuyện lần này con đừng tham gia nữa. Con đi lâu như thế, mãi mới về kinh một chuyến, đêm nay hãy ở lại ăn tối rồi mới về phủ. Mẫu phi con nhớ con lắm đấy."
Mẫu phi này chính là Mai phi. Sau khi Lệ phi qua đời, Thiệu Hoa Trì đầu tiên trở thành con của hoàng hậu trên danh nghĩa, sau lại chuyển sang vị sủng phi này.
Mai phi không có con, nhưng lại nhận một đứa con nuôi chẳng kém mình mấy tuổi.
Có điều, Thiệu Hoa Trì và Mai Giác phối hợp vô cùng ăn ý, diễn vai mẫu từ từ hiếu như thật, không khiến người ngoài dị nghị. Mai Giác cũng thường xuyên gọi Mã Thái thị vào cung trò chuyện, ai nấy đều gật gù khen thay một nhà hòa thuận.
"Lát nữa nhi thần sẽ đến vấn an mẫu phi." Thiệu Hoa Trì rất vâng lời.
Tấn Thành đế cực kỳ hài lòng, vuốt chòm râu, "Lần này, con bình định được dịch thiên hoa ở Tây Bắc, lại xử lý thi thể để bênh không lan tràn, có công rất lớn. Con muốn thưởng gì không?"
"Đều là chuyện nhi thần nên làm, sao có thể xin ban thưởng được."
"Các ngươi nhìn xem, lão thất này sao lại lắm quy tắc thế chứ. Nhưng quả thật con đã là thân vương rồi, cũng là thống lĩnh quân sĩ một phương, trẫm không có gì để thưởng cho con được nữa." Thiệu Hoa Trì là thân vương, vinh sủng cao ngất, nếu cứ nhận thưởng liên tục thì càng nhiều người bất mãn với y. Tấn Thành đế biết rõ, Thiệu Hoa Trì cũng hiểu, cho nên hai người chỉ nói qua nói lại cho đẹp lòng nhau thôi. Tấn Thành đế cười cười nói nói với các đại thần, bọn họ cũng rất nể mặt, luôn miệng khen thất tử hiếu thuận, "Ngay cả với phụ hoàng mà còn khách khí nữa. Cứ nói xem, chỉ cần có thể đáp ứng được thì trẫm đều ban cho con."
Thiệu Hoa Trì ngẫm nghĩ một hồi, vẻ mặt thành khẩn, "Quả thật có một việc muốn xin phép phụ hoàng."
Tấn Thành đế ha ha cười. "Nói đi xem nào."
Thất tử này gần như chưa bao giờ đòi hỏi ở hắn thứ gì. Giờ bỗng nhiên nghe y mở miệng xin, Tấn Thành đế cũng cảm thấy tò mò.
"Xin phụ hoàng đừng ban thêm người đến phủ của con nữa."
"Con xem, yêu cầu thế là thế nào!" Tấn Thành đế vừa bực vừa buồn cười. Chưa từng thấy ai ngại trong phủ mình quá nhiều nữ nhân. Hắn biết, thất tử đã là đứa ít thê thiếp lắm rồi.
"Lần này, Điền thị mạo hiểm tính mạng đến thành Bảo Tuyên chăm sóc nhi tử, không ngờ lại mắt thiên hoa, sau đó bị phản quân giết chết." Thiệu Hoa Trì nói, vẻ cứng cỏi trên gương mặt rạn vỡ, để lộ nỗi đau bị đè nén đã lâu, nghẹn ngào, "Từ sau đó, lòng nhi tử xem như đã chết....Không còn muốn...."
Tấn Thành đến cũng nhớ ra chuyện này. Chính hắn đã hạ lệnh đưa Điền thị tới đó. Lúc ấy, tình cảnh của lão thất không mấy khả quan, thân là phụ hoàng, hắn đương nhiên muốn nữ nhân mà nhi tử mình yêu thích nhất đến bầu bạn. Lỡ như lão thất thật sự gặp chuyện khôn may thì bắt thị chôn cùng luôn.
Nhưng không ngờ lão thất lại vượt qua bệnh tật, còn nữ nhân kia thì ngọc vẫn hương tiêu. Điền thị đã hầu hạ lão thất từ khi y còn là hoàng tử, cũng do lão thất đích thân chọn, chẳng trách y luyến tiếc.
Lão thất thật giống hắn, trời sinh đã si tình.
"Việc này phụ hoàng cũng có cái sai, không ngờ lại hại con....Trẫm đồng ý. Sau này, không có sự cho phép của con, không ai được tặng nữ nhân cho lão thất." Tấn Thành đế lấy làm áy náy. Lần này, hắn bắt lão thất đi xử lý dịch thiên hoa cũng chỉ là quyết định bất đắc dĩ, giờ lại hại y mất người mình yêu.
Hắn thương xót lão thất, cho nên lần này, dù nói thế nào cũng không để lão thất rời khỏi kinh thành nữa.
Sau đó, Thiệu Hoa Trì bị hoàng đế ép ở lại Vĩnh Mai điện của Mai phi dùng bữa tối. Cung điện này do Tấn Thành đế xây dựng riêng cho Mai Giác. Thiệu Hoa Trì cảm thấy thật nực cười. Năm xưa Lệ phi cũng từng được đãi ngộ như vậy, chẳng qua bây giờ đã cảnh còn người mất.
Cát Khả đã vào trong, Phó Thần đương nhiên không để ý đến Thiệu Long nữa.
Quay qua quay lại, đã chẳng thấy thằng bé đâu, chắc lại trốn mất rồi.
Chẳng qua lúc ấy, hắn muốn nhìn tay của tiểu vương gia là vì không biết có phải mình bị ảo giá hay không, phát hiện một vết màu đỏ trên ống tay áo, rất giống vết máu đã khô. Trông như thể là bị thương, nhưng che giấu rất cẩn thận, không nhìn kỹ thì không phát hiện ra.
Nhưng chẳng qua đó là bệnh nghề nghiệp thôi, không thể làm quá. Suy cho cùng, hắn chỉ là một mưu sĩ, không có lý do gì thì không nên thân cận với nhi tử của chủ công. Dù hắn không nghĩ gì, nhưng bề trên sẽ cho rằng hắn đang chọn phe phái.
Nếu sau này Thụy vương có hài tử khác, thì ấn tượng về hắn trong lòng chủ công sẽ xấu đi nhiều.
Phó thần vẫn biết rõ chừng mực.
Hắn nhìn người đang đi tới. Dựa vào thái độ của Thiệu Hoa Trì với vị thái giám này thì chắc hẳn cũng có một chút vai vế trong cung.
Nhưng kẻ này lại cải trang đến gặp mình. Phó Thần đoán có lẽ người đó quen biết nguyên chủ, thậm chí quan hệ cũng không tồi.
Vì muốn xác định điều đó nên Phó Thần mới gọi người vào.
Là hoạn quan mà còn làm mưu sĩ, thân phận này đúng là khiến người ta nghẹn họng.
Cát Khả từng bước đi đến trước mặt Phó Thần, như muốn quan sát thật kỹ. Năm năm không gặp, ngũ quan thanh tú năm đó đã trở nên tinh xảo hơn rất nhiều, vừa tuấn mỹ, vừa thanh nhã cực điểm. Nhưng dù có thay đổi, Cát Khả vẫn nhận ra đây chính là vị Phó ca đã chăm sóc mình từ lúc vào cung hồi đó. Y vội quỳ xuống trước Phó Thần, nước mắt lã chã rơi xuống, trong lòng quay cuồng xót xa, "Phó ca....Sao huynh nói đi là đi, mà không nghĩ xem bọn đệ ở trong cung thế nào...."
Phó Thần thấy thiếu niên vừa gặp mình đã khụy gối kia, lại nhớ đến dáng vẻ rất hiên ngang của hắn lúc trưa ở bên ngoài Thụy vương phủ. Chẳng hiểu xa sao hắn cũng có chút đau lòng, không nỡ nhìn người kia khóc.
Cát Khả chỉ nức nở một hồi, sau đó mau chóng bình tĩnh lại.
Không ngờ Phó Thần lại vỗ vào vai hắn. Hắn kinh ngạc nhìn cặp mắt sáng rực lại có chút lạnh lẽo của Phó Thần. Nỗi kinh ngạc khiến Cát Khả run lên.
"Có thể nói cho ta biết, chúng ta quen nhau thế nào không?"
......
Phó Thần và Cát Khả ôn lại chuyện xưa, kể đến quên trời quên đất, thì bỗng nhiên nghe một tiếng động nhẹ. Đứa bé vẫn đang im lặng trốn đằng kia đã đau đến không chịu nổi nữa, ngã lăn ra đất.
Phó Thần vẫn nghĩ đến việc cho thằng bé đồ ăn, vội đứng dậy, nói với Cát Khả, "Tiểu Cát Tử, đệ có thể sắp xếp cho ta một thân phận trong cung không?"
"Phó ca, huynh định hồi cung sao?" Cát Khả há hốc mồm. Hắn không ngờ Phó Thần cực khổ lắm mới trốn thoát được, giờ lại muốn quay về.
"Vẫn chưa chắc, nhưng chẳng qua ta muốn nắm chắc một chút." Chuẩn bị càng kỹ lưỡng thì càng có cơ hội thắng. Phó Thần ngập ngừng, "Hơn nữa, không phải đệ nói, họ vẫn luôn chờ ta quay về sao?"
Lúc trước, nguyên chủ ra đi không lời từ biệt, khiến bạn bè vô cùng đau xót. Ít nhất, hắn có thể cảm nhận, tấm lòng này là thật.
"Chỉ chờ những lời này của huynh thôi. Phó ca, đệ ở trong cung đợi huynh!"
Phó Thần vỗ vai Cát Khả, tỏ vẻ tin tưởng. Mà Cát Khả cũng bị hành động đó dụ dỗ. Giờ hắn đã trưởng thành, không còn là đứa bé luôn cần Phó ca che chở nữa.
Toàn thân Thiệu Long run rẩy, chỉ có đầu óc mơ mơ hồ hồ, cảm thấy có người đi về phía mình.
Lần này, Phó Thần không hề băn khoăn, ôm đưá bé lên khỏi mặt đất. Hắn phát hiện ra, toàn thân thằng bé ướt đẫm vì mồ hôi, gương mặt nhỏ cũng nhăn như bánh bao chiều, "Gọi Lương thái y đến đây, nhanh lên!"
Thiệu Long cảm thấy mình được một người lạ ôm vào lòng. Nó vội vàng tránh né theo bản năng, nhưng vì đau nên chẳng có mấy sức.
Phó Thần dễ dàng ngăn cản hành động chẳng thể xem là kháng cự của Thiệu Long. Hắn ôm thân thể mềm mềm vào ngực, ghé vào tai, nhẹ giọng thì thầm trấn an. Âm thanh và ngữ tốc của hắn đều chuyên nghiệp bậc nhất, khiến nỗi bất an của đứa bé vơi dần. Thiệu Long từ từ bình tĩnh lại, cảm nhận được những cái vỗ nhịp nhàng của Phó Thần trên lưng, rất nhẹ, như đang ru ngủ.
Nhưng khi thân thể đang co thắt vì đau đớn, Thiệu Long không thể ngủ nổi. Trong lòng có chút cảm giác luyến tiếc, chưa từng có người nào đối xửa với nó dịu dàng như thế.
Phụ vương không quan tâm, mẹ đẻ chán ghét thân thể nó yếu đuối lắm bệnh, còn đích mẫu thì thực ra rất căm hận nó....Tuy nó không hiểu được, nhưng có thể cảm thấy ác ý của những người xung quanh.
Thiệu Long rúc đầu vào lòng Phó Thần, không nhịn được mà cọ tới cọ lui. Ấm quá.
Mũi cay xè, tự nhắc mình không được khóc....
Phó Thần thấy ngực mình ướt át. Khóc rồi à?
Hắn càng thêm dịu dàng dỗ dành. Giờ không phải lúc nghĩ tới chuyện chọn phe chọn phái.
Nhìn thằng bé cuộn mình thành một cục ở đằng kia, rõ ràng đã rất đau đớn mà vẫn không dám kêu một tiếng, ý chí sắt thép, khiến người ta thương xót.
Phó Thần nhân lúc Lương Thành Văn chưa tới, vén tay áo đứa nhỏ lên, nhưng chỉ thấy vài vết sẹo nhàn nhạt trên cánh tay, nhìn như vết thương đã lành.
Không hề chảy máu như hắn nghi ngờ lúc trước? Chẳng lẽ nhìn lầm?
Sau khi nghe Phó Thần dặn dò, Cát Khả lập tức về cung. Thái giám không được phép ra ngoài quá lâu.
Mạng người quan trọng. Ban nãy, Phó Thần mải nói chuyện, không để ý đến Thiệu Long, khiến cho hắn phát hiên tình huống của thằng bé chậm một chút. Điều này khiến hắn lấy làm áy náy.
Lương Thành Văn bắt bạch, mở khoang miệng đứa trẻ, ghé mũi ngửi thử. Hắn kinh ngạc chớp mắt.
"Lúc trước, ta đi khắp đại giang nam bắc, biết được một vài thứ thuốc kỳ dị của các bộ lạc. Mùi này là thánh dược của tộc Bàn Nhạc, nó có tác dụng...." Lương Thành Văn không ngờ lại có người tàn nhẫn với một đứa bé năm tuổi như thế.
Sự ra đời của Thiệu Long cũng liên quan đến Lương Thành Văn. Hắn chỉ biết cúi đầu than thở.
Nghe Lương Thành Văn mô tả, Phó Thần mới biết, từ lúc đứa bé này đến đây nhìn lén tới lúc ngất đi đã phải trải qua những gì.
Thụy vương là thân vương được sắc phong chính thức. Khắp tấn quốc chỉ có vài vị hoàng tử nhận được vinh sủng như thế, còn lại đa số chỉ là quận vương, huyện vương, huyện hậu. Không có phong hào thấp hơn nữa, mà chỉ là hoàng tử bình thường. Đã mang thân phân Thụy vương, lại còn quân công đầy mình, ai lại dám ra tay với nhi tử của y?
Nhưng nếu không công khai thì lén lút?
Vương gia thường xuyên ra chiến trường, miễn cưỡng có lý do cho việc y lơ là với con cái. Nhưng đường đường là vương phi mà không trông nom, còn hành hạ như vậy.
"Cho trẻ nhỏ uống thuốc phải hết sức cẩn thận, kẻo ảnh hưởng đến dạ dày. Chỗ ta có một ít thảo ô, xuyên khung, đương quy...." Lương Thành Văn kể ra tên một đống thuốc, "Cứ tạm thời giảm đau đã, sau đó để tiểu vương gia nghỉ ngơi đầy đủ."
Một giờ sau, thuốc sắc xong, đứa bé nằm cuộn tròn trong lòng Phó Thần bị đánh thức. Đầu tiên, nó thoáng trông thấy gương mặt xa lạ của Phó Thần, sơ đến mức im thin thít, không dám động đậy. Sau đó, nhớ ra đây là người đã dịu dàng dỗ dàng mình, nó mới có dũng khí, ngồi dậy ngay ngắn.
Phó Thần sờ sờ cái đầu xù lông của nó, "Có tự uống thuốc được không?"
Bát thuốc đen tuyền đặc sánh, ngay cả người lớn nhìn thấy cũng nhíu mày. Nhưng thằng bé lại nhắm tịt mắt, uống cạn một hơi.
"Giỏi lắm." Phó Thần khích lệ, nhét vào miệng nó một miếng mứt quả.
Đứa bé hình như chưa nếm bao giờ, cứ ngậm vào lại nhè ra, không nỡ ăn, khiến Phó Thần buồn cười, "Nếu thích thì vẫn còn nhiều lắm."
Thiệu Long nghe Phó Thần nói vậy, vành tai ửng hồng.
Nó nhận thấy thân thể mình nóng lên, cơn đau lúc trước cũng đỡ dần, hai mắt sáng rực, nhìn Phó Thần đầy sùng bái.
Phó Thần lại bật cười. Thật là đứa trẻ ngốc.
Từ lúc đến thời đại này, hắn toàn gặp yêu tinh yêu quái. Ngay cả Thanh Tửu cũng đầu óc gian xảo chứ chẳng ngây thơ gì. Đây là lần đầu tiên Phó Thần thấy một đứa thật sự giống trẻ nhỏ.
Đứa bé lại nhanh chóng ngủ gục trong lòng Phó Thần. Người của Tây phủ đến thúc giục. Thiệu Long tỉnh lại, trông thấy nha hoàn của vương phi, khuôn mặt ửng hồng bỗng nhiên tái mét.. Tiên Hiệp Hay
Lý trí nói với Phó Thần, đừng can thiệp vào việc này nữa, đã quá giới hạn của một mưu sĩ rồi.
Nhưng lương tâm lại lên tiếng trước, "Nếu đệ không muốn quay về thì ở lại chỗ ta. Ta sẽ nói với vương phi."
Đứa bé nhìn Phó Thần, lại nhìn nha hoàn, dường như đang do dự.
Nó nhìn Phó Thần hồi lâu, cuối cùng mới mở miệng. Giọng nói mềm nhũn, non nớt như trước, "Cảm ơn ca ca."
Thiệu Long từ từ đi ra cửa, bị nha hoàn nắm tay. Trước khi rời khỏi, nó quay đầu, liếc Phó Thần lần nữa, dường như nuối tiếc.
Thằng bé rất thông minh, còn nhỏ đã biết tránh hung tìm cát.
Nó hiểu rằng vị ca ca này không có khả năng cứu mình từ tay vương phi. Nếu nó còn quấn lấy hắn thì sẽ hại đến hắn.
Đã lâu, Phó Thần không trải nghiệm cảm giác đau lòng này.
Thiệu Hoa Trì ở lại Vĩnh Mai điện dùng cơm. Bữa cơm này chỉ có Tấn Thành dế, Mai Giác và Thiệu Hoa Trì, xem như gia yến. Tấn Thành đế cũng rất hưởng thụ cảm giác cùng dùng bữa với nhi tử và nữ nhân mình yêu thương nhất. Những lúc như thế, hắn mới thật sự thấy mình không phải cô gia quả nhân.
Nhưng đang trò chuyện vui vẻ thì lại có chiến báo đến, Tấn Thành đế vội vàng rời đi. Thiệu Hoa Trì lại quay về vẻ mặt bình thường, nói với Mai Giác, "Cảm ơn."
Y không phải không biết tốt xấu. Các nàng đã giúp y, nếu về sau có cơ hội thì đương nhiên hắn sẽ trả món nợ nhân tình này. Còn với nữ nhân Mục Quân Ngưng kia thì hắn chẳng cảm thấy nợ nần gì hết.
Dù không có nghi thức gọi hồn lão đại mà các nàng bày ra thì y cũng tự tìm được cách thoát hiểm, chẳng qua sẽ phiền phức hơn nhiều.
"Ta chỉ giúp đỡ hắn. Nguyên cũng nghe, ngươi làm nhiều điều cho dân chúng. Tuy ta chỉ là nữ tắc nhân gia, nhưng biết mình nên hỗ trợ người nào." Mai Giác cũng quen với thái độ lạnh nhạt của Thiệu Hoa Trì. Rõ ràng y chẳng kém nàng mấy tuổi, nhưng không ngờ lúc đóng vai mẫu phi của Thụy vương, hai người lại phối diễn vô cùng ăn ý.
"Ta bất ngờ đấy. Hắn còn quyến rũ được ca mẫu phi của ta nữa cơ à?" Thiệu Hoa Trì nói một câu ba phần thật bảy phần giả, khiến người ta không biết y thực sự đang nghĩ cái gì.
"Điện hạ cẩn thận lời nói." Mai Giác nhẹ nhàng đáp.
Gán một sủng phi có quan hệ với thái giám, chẳng phải là hồ ngôn loạn ngữ sao.
Nhưng sau khi phát hiện mối quan hệ của Phó Thần và hoàng quý phi ngày trước, với Thụy vương thì đó chẳng phải chuyện giật gân gì.
Thiệu Hoa Trì không định đôi co với Mai Giác. Chí ít thì họ vẫn là mẹ con trên danh nghĩa. Từ một cô cô mà được thăng thành phi tử, suốt năm năm thịnh sủng không suy, thì làm sao có thể là nữ nhân đơn giản được. "Vậy nhi thần xin cáo lui."
Lúc y ra khỏi cung thì đã quá giờ dùng bữa tối. Thị vệ đã đứng chờ ngoài cổng, báo với y Phó Thần muốn đến thanh lâu.
Một thái giám như hắn thì đến thanh lâu làm gì!
À, thiếu điều quên mất, thái giám thì đã sao? Ở thanh lâu thiếu gì loại người, ngay cả thái giám cũng sẽ hầu hạ được.
Y cười lại một tiếng. Thị vệ thấy ánh mắt y tăm tối, lại sắc lạnh như mũi nhọn đầu thương, không dám nói thêm một câu.
Tâm trạng vốn đã không tốt rồi, giờ sắc mặt Thiệu Hoa Trì càng tệ hơn.
Y túc tốc thúc ngựa quay về. Đáng lẽ không được cưỡi ngựa trong kinh thành, nhưng tuần tra binh của Ấp An phủ trông thấy Thiệu Hoa Trì thì chẳng ai dám cản.
Xác nhận Phó Thần chưa ra khỏi phủ, Thiệu Hoa Trì mới lạnh mặt đi đến nơi ở của hắn.
Y thoáng thấy đào hoa cao được đặt trên bàn, cầm lấy một miếng, bỏ vào miệng ăn. Điểm tâm được làm rất tốt, vừa chạm lưỡi đã tan, hương thơm nồng đậm, khiến tâm tình y thả lỏng một chút. Y không muốn mình nhất thời xúc động, phá hỏng bầu không khí giữa hai người.
Nhưng Phó Thần không ngờ, y còn chưa tra hỏi, Phó Thần đã trầm mặc, ngồi trong phòng uống trà.
Dáng vẻ kia hoàn toàn không khác gì lúc hắn chưa mất trí nhớ.
Đã một thời gian trôi qua, y cũng dần dần cảm thấy, sau khi mất trí nhớ, hình như Phó Thần đã hiểu lầm quan hệ giữa bọn họ, cho nên lúc nói chuyện với y, thái độ khá mềm mỏng.
Y không hề giải thích. Nếu không nhân cơ hội này để tiến thêm một bước thì sau này sẽ càng khó hơn.
Y hưởng thụ sự hiểu lầm và sự ỷ lại của Phó Thần đối với mình. Y hèn hạ, nhưng trong chuyện tình cảm, không hèn hạ, không tranh thủ thì làm sao chiếm được một chút sự chú ý của người này.
Chẳng phải Phó Thần ngoan ngoãn như vậy rất đáng để động lòng hay sao?
"Điện hạ, thuộc hạ....có chuyện muốn nói với ngài."
"Nói chuyện?" Thiệu Hoa trì thản nhiên lên tiếng, làm như thể mình là chủ nhân nơi này, thong thả cởi bỏ nhung trang. Đương nhiên y không định về phòng ngủ của mình. Một tháng qua, Phó Thần ngủ thế nào thì về sau cũng sẽ là như thế. Y đặt Thần Quang lên mặt bàn, giọng điệu cũng bình tĩnh, "Muốn nói gì thì nói đi."
Suốt một thời gian dài, sau khi tỉnh lại ở thành Bảo Tuyên, Phó Thần vẫn chưa lần nào đối diện với Thiệu Hoa Trì bằng thái độ nghiêm túc. Hắn dường như đang trốn tránh người yêu của nguyên chủ, ngày nào cũng giả ngu. Vương gia cũng vui vẻ đáp ứng, quan hệ giữa hai người tương đối hòa thuận. Cảm giác như tình nhân thế này cũng được duy trì.
"Chuyện về tiểu vương gia." Phó Thần kể lại tình hình mình biết dưới góc nhìn của người ngoài cuộc.
Nghe xong, Thiệu Hoa Trì cũng chẳng phản ứng gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, "Phó Thần, ngươi đang muốn quản chuyện hậu trạch của ta sao?"
"Điện hạ, ta chỉ có cảm giác nên nói với ngài chuyện này." Còn sau đó thì là vấn đề của Thiệu gia các ngươi.
Thiệu Hoa Trì hờ hững nhìn nam nhân đang lên tiếng vì nhi tửu của mình. Con ta thì liên quan gì đến ngươi?
Chẳng lẽ hôm nay ngươi không đi thanh lâu là vì việc này. Nghĩ đến thanh lâu, Thiệu Hoa Trì càng bực bội.
Ngươi quả nhiên là Phó Thần, nhìn thì lạnh lùng vô tình, nhưng luôn cảm thông cho người yếu.
Thiệu Hoa Trì đứng dậy, thân hình cao lớn bao phủ lên Phó Thần đang ngồi, đối mặt với hắn ở khoảng cách chẳng quá một thước. Đầu tiên, y vuốt ve chiếc cằm trơn bóng của Phó Thần, rồi siết mạnh lấy, để hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, "Biết thì sao, mà không biết thì sao?"
"Ngài...." Phó Thần không ngờ Thiệu Hoa Trì lại nói thế, vô tình đến mức khiến người ta lạnh lòng.
"Những chuyện bản điện từng trải qua trước đây ít nhất cũng gấp mười lần, nhưng có ai đến giúp ta không? Nếu ngay cả việc nhỏ như thế mà còn không vượt qua được thì chẳng bằng chết quách đi." Y cúi xuống, hơi thở mơn trớn trên gò má Phó Thần, "Bảo kiếm không mài không sắc. Nếu ngươi có ý kiến với cách giáo dục của ta, thì cần có tư cách dạy bảo nó. Ví dụ như....trở thành người của ta."