Bản thân hắn cũng rất thân thiết với Mai phi cho nên Thiệu Hoa Trì cũng để mắt đến hắn nhiều hơn một chút.
Cát Khả bị Thụy vương nhìn chằm chằm, cảm thấy hơi bối rối. Hắn biết Thụy vương đang hoài nghi mục đích của mình. Mấy năm gần đây, Thụy vương càng lúc càng thâm sâu khó lường. Cát Khả nhìn quanh một lượt, thấy không có ai, quyết định không giấu diếm gì, "Mấy năm nay, ngài vẫn để tâm đến nô tài, nô tài biết ngài làm thế vì nể mặt Phó ca, cho nên nô tài cũng có qua có lại. Ngài nói xem, không có lơi lộc thì nô tài việc gì phải hại ngài."
Hắn lại quay về dáng vẻ nịnh nọt thơn thớt. Thiệu Hoa Trì mím môi, nhìn Cát Khả một lúc rồi khẽ gật đầu, coi như chấp nhận lời giải thích của hắn.
"Khoan đã, điện hạ...." Cát Khả lên tiếng. Hắn ngập ngừng một lúc, rồi vẫn quyết định hỏi thẳng, "Vị kia....có phải huynh ấy không?"
Biết người hắn hỏi là ai, Thiệu Hoa Trì trầm mặc một lát, nói ngắn gọn, "Ngươi đoán xem?"
Năm xưa, phần mộ của Phó Thần được xây ở ngoài thành, bọn họ cũng từng đến viếng thăm. Sau này, tuy biết tin hắn vẫn chưa chết, chỉ không rõ tung tích. Tuy rằng có hy vọng, nhưng chưa tận mắt thấy người thì chưa dám khẳng định.
Nghe câu trả lời nửa thật nửa giả này, Cát Khả gần như quên mất mình đang ở trước mặt Thiệu Hoa Trì, kích động đến mức toàn thân run rẩy.
Đặt quan tài ngoài Đông Huyền môn, Thiệu Hoa Trì không tháo bội đao xuống, bước vào trong. Y là một trong số rất ít người có quyền mang đao nhập điện. Khắp tấn quốc chỉ có ba vị được hưởng vinh dự này, đó là người đứng đầu tứ đại danh tướng Từ Thanh, Trấn Tây tướng quân Nhã Nhĩ Cáp, và Thụy thân vương Thiệu Hoa Trì.
Một nhóm hỏa giả lom khom đi ngang qua. Một người trong số đó khẽ liếc mắt với Thiệu Hoa Trì, rồi lập tức cúi đầu đi tiếp.
Hỏa giả là chữ được dùng ở tiền triều, chỉ những người lo củi lửa bếp núc. Nói tóm lại, họ là những người thuộc hàng bần cùng trong các thái giám. Những việc cực nhọc nhất, dơ bẩn nhất đều do họ làm. Không phải người từng đắc tội bề trên thì cũng được mua từ chợ buôn người về. Kẻ vừa nháy mắt ra hiệu cho Thiệu Hoa Trì chính là một trong những mật thám của Đoan Từ thái hậu Công Tôn thị. Chính những người càng thấp kém mới càng dễ dàng len lỏi khắp ngõ ngách trong hoàng cung.
Ban nãy Cát Khả có lòng nhắc nhở, giờ lại đến hỏa giả này ra hiệu, Thiệu Hoa Trì cũng đoán được có một màn kịch hay đang chờ mình.
Lát nữa, y vào diện thánh cũng là lúc mở màn. Bí ẩn như vậy có đến tám phần liên quan đến lão nhị rồi. Thiệu Hoa Trì bước chân nặng nề, được An Trung Hải đưa và Chính đức điện. Các đại thần quan trọng nhất đều có mặt ở đây. Xem ra lần này to chuyện thật rồi.
"Thụy thân vương đến." Lễ sự thái giám hô một tiếng cao vút. Thiệu Hoa Trì bước vào chính điện. Y quét mắt một lượt, thấy phụ hoàng phía trên, cùng vài vị quan lớn nhất phẩm. Thậm chí, cả hoàng quý phi, Thục phi nương nương đều có mặt ở đó. Còn chưa kịp quan sát gì nhiều, y đã bị hai ngự tiền hành tẩu giữ lại, hai tay bị kìm ra sau lưng.
Thiệu Hoa Trì đương nhiên không thể phản kháng, chỉ biết trơ mắt nhìn thị vệ tước đi bội đao của mình, giải đến tiền điện như một tên tội phạm. Y quỳ xuống trước hoàng đế. Sàn nhà trơn bóng phản chiếu gương mặt đang cố gắng bình tĩnh của y.
"Thụy thân vương, ngươi biết tội chưa?" Tiếng chất vấn của Tấn Thành đế vang lên.
Dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng vừa đến nơi đã bị hỏi tội, trái tim Thiệu Hoa Trì vẫn cảm thấy nặng nề.
"Nhi thần không biết." Thiệu Hoa Trì trả lời vô cùng bài bản, không hề có cảm giác bị uy hiếp. Những chuyện xảy ra ở thành Bảo Tuyên, y đã báo cáo qua thư gửi cho Tấn Thành dế, đương nhiên cũng nhắc đến chuyện khi tìm thấy lão đại Thiệu Mộ Tiễn thì người đã bị giết hại.
Nhưng đó suy cho cùng cũng chỉ là lời của một mình y, khó khiến người ta tin phục. Tất nhiên y đã lường trước đến việc mình sẽ bị nghi ngờ, nhưng không nghĩ đến lại bị hỏi tội trực tiếp như thế.
"Vậy thì mang ra cho Thụy thân vương xem." Tấn Thành đế lén giấu một tia vui mừng trong ánh mắt. Trong hoàn cảnh như vậy mà lão thất nhà hắn vẫn không làm mất mặt hoàng gia, chỉ riêng khí phách như vậy đã đủ để vượt qua cuộc thử nghiệm rồi.
Hắn liếc mắt nhìn hữu tướng Quách Vĩnh Húc. An Trung Hải dâng tấu buộc tội Thiệu Hoa Trì đến.
Nội dung đại khái là Thiệu Hoa Trì ức hiếp Duệ vương, lập mưu sát hại Thọ vương. Chiếu theo luật lệ Đại Tấn, hoàng tử phạm pháp, xử như thứ dân. Mỗi câu mỗi từ trong đó đều phun châu nhả ngọc, hùng hồn mãnh liệt, khiến Thiệu Hoa Trì cũng thật sự có cảm giác bản thân mình tội lỗi tày trời.
Lúc y ngẩng đầu, ánh mắt khẽ lướt qua vài người bên trên. Thục phi đang đứng cạnh hữu tướng Quách Vinh Húc. Một người là mẫu phi, một người là ngoại tổ của Thiệu Mộ Tiễn. Hoàng quý phi Mục Quân Ngưng thì chỉ lẳng lặng nhìn y, không vui không giận, tựa như mâu thuẫn năm xưa giữa hai người bọn họ đã tan thành mây khói. Nhưng Thiệu Hoa Trì biết rõ, nữ nhân này vẫn luôn thăm dò tin tức của Phó Thần, nàng ta vẫn chưa chịu bỏ cuộc đâu. Nàng nắm giữ Triều Phượng lệnh, địa vị gần như sánh ngang hoàng hậu. Xảy ra chuyện lớn, nàng có mặt cũng là điều đương nhiên. Nhưng từ năm năm trước, hai người đã không còn gây sự với nhau, lần này nàng không nhân dịp bỏ đá xuống giếng đã là phúc đức rồi.
Các vị quan viên phía sau gồm có thống lĩnh hộ quân, Thái Thường tự khanh, Ngự sử....Đầy đủ cả văn lẫn võ.
Trong số các vị đại thần này có hai người thuộc cửu vương đảng, còn lại đều xem như trung lập. cũng chính là bảo hoàng đảng. Bọn họ chỉ nghe theo hoàng mệnh, không cần biết ai là người kế vị ngai vàng. Tấn Thành đế chọn người nào, họ sẽ ủng hộ người đó.
Chỉ một cái liếc mắt, Thiệu Hoa Trì đã thu thập được rất nhiều thông tin. Thục phi không phải người giỏi diễn kịch. Ít nhất lúc này, y không cảm thấy ánh nàng căm hận mình thấy xương, đổ tội lỗi giết Thiệu Mộ Tiễn lên đầu y. Nhưng y còn chưa minh oan gì mà, sao nàng lại tin y vô tội?
Vậy thì....chắc chắn có người đã thay y làm gì đó.....
"Ngươi còn không nhận tội!" Tấn Thành đế trừng mắt, như thể muốn xé đôi Thiệu Hoa Trì.
"Nhi thần không thể nhận chuyện mình không làm. Đại ca không phải di nhi thần sát hại, mà do nhị ca đưa đến." Thiệu Hoa Trì lên tiếng, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.
Khi Thiệu Hoa Trì nói những lời phủ nhận chém đinh chặt sắt, Thục phi bỗng nhiên không kiềm chế nổi, lã chã rơi lệ. Mục Quân Ngưng vội vàng vỗ về nàng. Thực ra, bọn họ vốn dĩ vẫn ôm hy vọng Thiệu Mộ Tiễn còn sống. Dù ngọc liên mệnh vỡ nát, dù Ô Nhân Đồ Nhã đã khẳng định, nhưng chẳng qua chỉ là chuyện tâm linh thôi. Còn giờ thì....
Ô Nhân Đồ Nhã cũng nhẹ giọng an ủi. Thục phi hình như rất tin tưởng nàng.
Lúc này, Thiệu Hoa Trì mới phát hiện ra có hai người đứng ở một góc khuất, không gây chú ý, giống như chỉ tình cờ có mặt thôi. Đó là thế tử Võ Linh hầu Khương Thư Dương cùng phu nhân của hắn là Ô Nhân Đồ Nhã. Theo lý thuyết, hai tiểu bối này không phải hoàng thân quốc thích, vậy thì vì sao lại xuất hiện ở đây?
Ô Nhân Đồ Nhã là người chủ trì lễ "gọi hồn" Thiệu Mộ Tiễn, cho nên đương nhiên phải có mặt rồi.
Nàng cũng âm thầm đánh giá vị vương gia không phải Hiền vương mà thanh danh còn hơn cả Hiền vương. Quan sát dung mạo người khác khi gặp mặt lần đầu đã thành thói quen của nàng. Thụy vương vẫn đeo nửa bên mặt nạ, không đánh giá được gì nhiều. Nhưng nửa khuôn mặt còn lại, chẳng hiểu sao nàng lại thấy hết sức kỳ lạ, không thể giải thích bằng lời. Giống như có một màn sương che phủ hậu vận, khó đoán biết sâu xâ.
Dù sao nhân tướng học cũng rất phức tạp, nàng chỉ nắm được vài phần. Sở trường của nàng là cổ và vu.
Cát Khả đưa Thiệu Hoa Trì đến trước cửa đại điện của Chính Đức điện rồi lập tức chạy một mạch về phủ nội vụ.
Sau khi được Phó Thần và Lương Thành Văn hợp tác cứu về từ Quỷ Môn quan, Lưu Túng sống càng thoải mái. Dù sao cũng đã chết một lần, lão trở dứt khoát hơn, ra tay cũng quyết liệt hơn. Cung nhân dưới quyền lão đều phải gọi một tiếng Lưu công. Những kẻ bỏ đá xuống giếng khi lão gặp chuyện không may đều dần dần biến mấy không dấu vết, chẳng ai biết tăm hơi đâu nữa.
Lúc Cát Khả vào phòng thì thấy Lưu Túng nằm trên ghế thái sư, hai chân gác lê ghế trúc, hai tiểu thái giám đứng hai bên cung kính dâng trà, đưa thuốc. Lão nhân cao cao gầy gầy, đang tỉ mỉ xem xét tấm áo choàng lụa. Khuôn mặt lão đã thêm vài nếp nhăn, khóe mắt thi thoảng lóe lên tinh quang khiến người ta không lạnh mà run.
Thấy bộ dạng hấp ta hấp tấp của Cát Khả, lão cau mày, răn dạy một câu, "Tiểu Cát Tử, ngươi cứ như thế, lỡ bị chủ tử bắt gặp thì sao hả?"
Đám tiểu hoạn hai bên trông thấy quản sự tam phẩm Cát Khả, lần lượt cất tiếng chào.
Cát Khả cũng biết mình nóng vội nhưng chẳng có cách nào, "Việc gấp lắm, Lưu công!"
Tâm trạng Lưu Túng không tệ. Lão bảo người lưu xuống, sai Cát Khả tự tay đấm bóp chân cho mình.
"Nói đi, trong cung xảy ra chuyện gì?"
"Con thấy huynh ấy rồi, Lưu công." Thấy Lưu Túng cau mày, nó vội nói, "Phó ca! Là Phó ca! Huynh ấy vẫn còn sống!"
Lưu Túng gần như ngồi bật dậy, túm chặt tay Cát Khả, hai mắt mở trừng trừng nhìn hắn.
Một lúc sau, Cát Khả được Lưu sai ra ngoài cung làm việc, một mình chạy đến trước cửa phủ Thụy vương.
"Xin truyền cho một tiếng, ta muốn gặp Phó tiên sinh." Để người bên ngoài không phát hiện ra thân phận, Cát Khả đã tìm nơi thay quần áo bình thường. Hắn móc ít bạc vụn làm phí đưa tin, nhưng hai thị vệ vẫn sừng sững bất động.
Phó Thần đã được Thiệu Hoa Trì ra nghiêm lệnh phải bảo vệ tuyệt đối, không phải ai cũng được gặp.
Quả nhiên là lính canh cổng của Thụy vương, bọn họ chẳng khác gì chủ tử, cứng như tảng đá. Cát Khả lấy ra một vật, "Vậy thì có thể giao thứ này cho ngài ấy được không. Ngài ấy chắc chắn sẽ đồng ý."
Thị vệ mở ra nhìn. Đào hoa cao?