Ánh mắt muôn vàn phức tạp, cuộn trào đủ thứ cảm xúc mà Phó Thần không hiểu nổi.
Cùng lúc đó, Lý Biến Thiên cũng xác định được vị trí của Phó Thần trong ảo ảnh. Đó là cái giá mà hắn phải cược.
Nếu Phó Thần không lộ nhược điểm của mình thì chẳng có cơ hội đến gần Lý Biến Thiên.
Lý Biến Thiên lập tức tung ra một trưởng, như muốn đánh Phó Thần tan thành tro bụi. Dù đã chuẩn bị trước, nhưng thực lực đôi bên chênh lệch quá xa. Phó Thần tựa con diều đứt dây, lãnh trọn luồn nội lực kinh hồn. Hắn văng ra tận giếng trời bên ngoài, để lại một lỗ hổng lớn trên cánh cửa. Máu tươi lẫn cùng vụn nội tạng hộc ra từ miệng.
Tiếng bước chân bắt đầu xông xao ngoài viện. Hắn phải trốn đi ngay. Dù Lý hoàng đã hao hết sức lực cho đòn tấn công ban nãy, nhưng hắn không thể tiếp tục loanh quanh ở đây nữa.
Hắn biết dù có thể chạy thì xác suất sống sót cũng chẳng có bao nhiêu. Tại thời khắc cái chế cận kề, hình bóng một người đã khắc sâu vào sinh mạng hắn bỗng nhiên hiện ra. Là gương mặt của Thiệu Hoa Trì.
Hắn ngửa đầu nhìn trời cao. Tử Vi tinh và Thất Sát tinh đều bị mây đen che khuất, không thể tìm ra.
Có lẽ, từ kiếp trước đến kiếp nay, hắn chưa từng nhung nhớ một người nào đó như lúc này.
Giờ không phải lúc từ bỏ. Hắn cần tìm biện pháp trốn khỏi đây.
Phó Thần lấy một viên thuốc rất giống với loại của Lý phái đặc chế. Tấn Thành đế và Mục Quân Ngưng đã từng uống. Nó có thể kích phát sức lực tiềm tàng trong cơ thể, nhưng cái giá phải trả chính là tuổi thọ. Sau khi được Lương Thành Văn cải tiến, công hiệu của thứ này giảm xuống chỉ còn một nửa, nhưng đồng thời cũng ít hao mòn sinh mệnh hơn. Vậy là đủ để tăng chút khả năng sống sót lên rồi.
Uống nó vào, hắn có ba phần cơ hội. Không uống thì chỉ có nước ngồi chờ chết.
Đây là hạ sách cuối cùng Phó Thần phải đưa ra. Hắn cắn răng, nuốt viên thuốc xuống.
Tiếng động ban nãy đã thu hút sự chú ý của toàn bộ hộ vệ trong phủ. Nhưng khi bọn họ xông vào, chỗ Phó Thần nằm chẳng còn ai, ngoài một cái hố lún sâu xuống mặt đất, cày nát cả cỏ cây xung quanh.
Người chạy đâu rồi?
Trước khi hộ vệ đuổi tới, Thanh Tửu mai phục trong viện bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Phó Thần. Trông thấy nó, Phó Thần vừa kinh ngạc nhưng cũng vừa nghĩ, ồ đương nhiên rồi. Nếu có ai đủ khả năng lẻn vào phủ mà không bị phát hiên thì chỉ có thằng nhóc may mắn phát hờn này. Nó có thể làm những điều bản thân người thầy như hắn cũng không làm nổi.
Hai người không lãng phí thời gian nói chuyện. Phó Thần cảm giác sức lực khôi phục được một chút, liền ôm lấy Thanh Tửu. Hai người nhanh chóng thông qua đường mà Thanh Tửu dùng để đột nhập vào, trốn sang thư phòng ở cách vách. Trên đường đi, bọn họ cũng rất cẩn thận xóa bỏ dấu vết. Điều may mắn nhất lúc này là hắn chỉ chảy máu trong. Miễn không hộc máu khỏi miệng thì kẻ địch sẽ không thể lần theo mùi mà tìm kiếm.
Hắn không vì thế mà khinh thường. Trong Lý phái, trừ Hồng Cẩu ra còn biết bao nhiêu kỳ nhân dị sĩ. Bọn họ không thể trốn trong phủ quá lâu.
Thanh Tửu nghe tiếng động bên ngoài, sắc mặt căng thẳng. Nó chỉ chỉ căn phòng, sau đó ra hiệu, ý nói ở đây có cơ quan. Nhưng ngay cả vị nữ quyến bọn họ tìm cờ bắt gặp cũng không biết cơ quan ở đâu. Tướng thủ thành là người duy nhất sử dụng.
Phó Thần từng có thời gian khá dài đi cùng Thiện gia huynh đệ nên học hỏi một ít thuật cơ quan từ họ.
Mặt hắn ướt đẫm mồ hôi lạnh, chân bước khập khiễng khắp phòng, dùng tay gõ gõ một lượt. Cuối cùng, hắn tìm thấy một chậu qua bỏ hoang dưới giàn hoa, ánh mắt hơi sáng lên. Dưới đáy chậu có hoa văn lồi lên. Hắn ấn thư vào đó, giá sách sau tường chậm rãi chuyển động, để lộ khe hở đủ cho một người chui.
Tiếng truy tìm bên ngoài cũng càng lúc càng huyên náo. Hai người quyết định mau chóng chui vào.
Cơ quan vừa đóng, cánh cửa thư phòng liền bật mở ra.
Hai người không dám phát ra tiếng động nhỏ nào, ngay cả hô hấp cũng phải nhịn.
Sau khi lục soát một hồi, quân lính cuối cùng mới chịu bỏ đi.
Đây là tòa dinh thự bọn họ chiếm giữ để đóng quân tạm thời, ngay cả Lý phái cũng không thể tìm hiểu được mọi bí mật. Bọn họ đương nhiên không biết rõ nơi này bằng chính chủ nhân của nó.
Đương nhiên, nếu Lý hoàng có mặt ở đây thì không chừng sẽ nhận ra điều gì. Thế nhưng, lúc tới đây, Lý hoàng chẳng hứng thú gì với cái thư phòng nhỏ bé này, chẳng bằng một phần ngàn Tàng Thư các ở Kích quốc. Hơn nữa, tâm trí hắn đổ dồn vào việc kiểm soát bản thân, chống lại sự hành hạ của nha phiến và ác mộng, đã không còn được minh mẫn như xưa.
Binh lính đi xa rồi, Thanh Tửu mới đỡ Phó Thần sức cùng lực kiệt ra, để hắn chậm rãi ngồi xuống. Nó kiểm tra vết thương của Phó Thần, vừa mới bắt mạch, đã trợn mắt rùng mình một cái.
Thái y hoảng hốt chạy đến chủ viện, thấy Lý Biến Thiên nằm trên giường, thất thần nhìn ra cửa.
Hắn luôn miệng thì thào mấy chữ, "Lý Ngộ, Lý Ngộ."
Sự tồn tại của người này đã hằn một vết ấn rất sâu trong lòng hắn. Dù kẻ đó sống hay hết, đến cuối đời, Lý Biến Thiên cũng không thể nào quên. Kiếp này, hắn vĩnh viễn không gặp được một đối thủ ngang tầm như thế nữa.
Không biết bao lâu sau, thái y chậm rãi lắc đầu. Bệ hạ bị thương ở nơi hiểm yếu. mất máu quá nhiều, lúc bọn họ tới nơi thì đã không kịp nữa. Dù có dùng linh đạn diệu dược cũng chẳng thể cứu được tính mạng hắn.
Mà dù bọn họ có muốn rút dao ra để chữa trị, thân thể Lý Biến Thiên cũng không chống đỡ nổi.
"Dìu trẫm ra ngoài."
Lý Biến Thiên không màng đến lời khuyên can của mọi người, chậm rãi đứng dậy. Máu tươi nhuộm đỏ áo bào. Gương mặt hắn vẫn bình thản như xưa, lặng lẽ hướng ra cửa, nhìn đất trời rộng thênh.
Hắn dường như trông thấy, hoàng triều do chính tay mình gây dựng, đang sụp đổ từng mảnh.
"Mau tìm hắn." Lý Biến Thiên gằn giọng, "Tập hợp toàn bộ binh lực, phải tìm cho được hắn."
Hai chưởng ban nãy dường như đã rút sạch sinh lực của Lý Ngộ, khả năng sống sót của hắn là rất thấp. Nhưng nếu không tận mắt thấy xác đối phương, hắn làm sao an tâm được.
Lý hoàng biết rõ tình trạng thân thể mình, không phải uống thêm vài viên dược là có thể hồi phục. Con dao Lý Ngộ mang đến được tẩm độc. Độc này ngay cả thái y cũng không phát hiện ra, vì nó không màu không vị. Để đối phó với hắn, Lý Ngộ đã vắt hết óc.
Nếu không thể phát hiện ra độc thì chỉ có một khả năng, thứ này vốn không độc mà phải kết hợp với thành phần nào khác có sẵn trong cơ thể hắn mới thành độc. Rốt cuộc là kết hợp với thứ gì? Lý Biến Thiên đoán, có lẽ là trong thời gian năm năm cùng nhau, Lý Ngộ có cả ngàn cơ hội để hạ độc hắn.
Có lẽ, trong cơ thể hắn từ lâu đã tàng chứa thứ tai họa ngầm này. Lý Ngộ làm việc rất cẩn thận, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện ra.
Chuẩn bị sớm như vây, chẳng lẽ Lý Ngộ đã đoán được ngày này sẽ tới sao?
Không, Lý Ngộ đang chờ ngày này tới.
Đúng là trò giỏi hơn thầy. Học hết mọi thứ từ hắn, rồi còn sửa cũ thành mới, cải tiến phương pháp.
Với vết thương hiện tại, Lý Ngộ chắc chắn không thể thoát khỏi phủ này, chỉ đang trốn loanh quanh đây thôi.
Thị vệ tìm kiếm đến long trời lở đất. Còn Lý Biến Thiên chỉ có thể mang thân trọng thương, đứng thẳng một chỗ. Hắn muốn đợi. Dù thế nào đi nữa cũng phải chờ đến khi Lý Ngộ chết mới thôi.
Cùng lúc đó, tinh thần hắn cũng tỉnh táo hơn, nói với các hộ vệ phía sau, "Gọi các đại thần đến đây. Trẫm muốn lập di chiếu."
Đất nước không thể một ngày không có vua. Giang sơn do hắn gây dựng không thể cứ thế sụp đổ được.
Hắn nghĩ đến những đứa con của mình, loại bỏ từng người không thích hợp, nhưng sau đó phát hiện chẳng còn lại một ai. Nhiều con cái như vậy mà không đứa nào khiến hắn hài lòng.
Lư Đầu vừa chạy đến, nghe những lời này, liền quỳ sụp xuống, nước mắt như mưa. Hắn liên tục dập đầu xuống sàn, đắm chìm trong nỗi áy náy.
"Bệ hạ, là lỗi của thần. Thần đã sớm nhận ra hắn có điểm khác thường mà vẫn bị hắn lừa gạt. Tại thần! Tất cả là tại thần!" Gã luôn mồm nhận lỗi, nói năng lộn xộn. Đời này, gã chẳng thể nào tha thứ cho mình. Khi những người khác còn chưa kịp ngăn cản, gã rút bội kiếm bên mình, muốn cắt cổ tự vẫn. Một trận gió cắt qua, hất thanh kiếm rơi xuống đất.
Hắn ngây người nhìn Lý hoàng. Lý Biến Thiên chỉ chậm rãi nói, "Kích quốc còn cần các ngươi. Bắt Lý Ngộ cũng cần các ngươi. Trẫm mất rồi còn có các ngươi. Ngươi chết thì ích gì?"
Nghe những lời này của Lý Biến Thiên, Lư Đầu lại càng khóc thảm thiết.
Lý Biến Thiên không để ý đến bọn họ. Hắn tự hỏi, liệu toàn phủ đệ này có chỗ nào có thể khiến Lý Ngô đào thoát trong nháy mắt hay không?
Vài căn phòng đã bị lật tung rồi, nhưng vẫn không tìm được dấu vết hay kẻ khả nghi nào.
"Tìm người tinh thông kỳ môn độn giáp...." Khi nói chuyện, Lý Biến Thiên gần như phải dốc kiệt sức. Hơi thở hắn yếu dần, nhưng vẫn kiên nhẫn nói, "Bảo bọn họ lục soát các miệng giếng. Phá thuy hết năng lực, không bỏ sót dấu vết nào. Ngoài ra, dắt hai con chó theo."
Nói xong một câu dài như vậy, thân thể Lý Biến Thiên có chút lảo đảo, nhưng hắn nhanh chóng ổn định được mình, đứng yên tại chỗ. Hắn sẽ đợi.
Lý Ngộ chưa chết, Kích quốc không thể trở mình. Đại nghiệp gây dựng suốt mấy thập niên của hắn sẽ đổ ra sông ra biển.
Mà đây là lần đối đầu cuối cùng của hắn và Lý Ngộ. Hắn còn sống phút nào, Lý Ngộ khó bề giãy dụa phút đó. Nhưng nếu hắn chết, trên đời không còn ai ngăn được Lý Ngộ nữa.
Trong mật thất, Thanh Tửu rưng rưng nước mắt. Nó mới bắt mạch cho Phó Thần xong. Vết thương rất nặng, vậy mà không biết công tử duy trì tỉnh táo bằng cách nào. Hơn nữa, miệng công tử phảng phất mùi máu tươi. Hắn vẫn ho ra máu, nhưng phải cố nuốt xuống vì sợ truy binh tìm ra.
"Vết thương của ngài...." Thanh Tửu chỉ hận mình không phải Lương Thành Văn, không học cách chữa bệnh, chỉ có thể đoán công tử trúng đòn trí mạng, nội tạng tổn hại nặng nề, sự sống đang ngàn cân treo sợi tóc.
Nó muốn mau chóng tập hợp với Tiết Duệ, như thế có thể tìm Lương Thành Văn đến chữa thương cho Phó Thần. Bằng không, dù công tử có kiêng cường mức nào cũng không chống đỡ nổi nữa.
Sắc mặt Phó Thần tái xanh, u ám, nhưng hắn không ngất đi. Hắn không thể nhắm mắt. Chỉ sợ nhắm vào rồi, chẳng biết còn có thể mở ra hay không.
Hai người vẫn không trò chuyện, chỉ dỏng tai nghe tiếng động xung quanh.
Binh lính càng lúc càng đông, số lần tuần tra cũng thường xuyên hơn. Người Lý phái chắc đã đoán được hắn chưa thể thoát ra, nên tập trung tìm kiếm trong phủ.
Bọn họ gần như bị vây trong mật thất. Nếu có kẻ hoài nghi ở đây chứa cơ quan ngầm thì e là chỗ này cũng không an toàn nữa.
"Công tử, Tiết đại nhân sẽ phái Thiền gia huynh đệ đến đây ngay. Với tài năng của họ, họ nhất định sẽ cứu được chúng ta. Ngài....Ngài đừng bỏ cuộc." Nó nhìn sắc mặt Phó Thần cùng mí mắt nặng nề sắp sụp xuống, hoảng hốt. Nó chưa từng thấy Phó Thần gần với cái chết hơn thế.
"Không đợi được đâu. Nếu bọn họ tới đây cũng chỉ có một con đường chết mà thôi."
Lúc này, Phó Thần đã là nỏ mạnh hết đà, hơi thở cũng càng lúc càng mong manh.
"Ngài đừng nói nữa."
"Ta vừa dùng dược, giờ vẫn còn chút sức, mau nhân lúc này trốn đi thôi. Chúng ta chia thành hai hướng." Phó Thần đề nghị.
"Để ta dụ truy binh chạy đi." Thanh Tửu nghĩ, với trạng thái của Phó Thần lúc này mà muốn làm mồi nhử truy binh thì quá khó khắn. Nếu là nó thì ít nhiều cũng có phân nửa khẳ năng thu hút quân lính.
Phó Thần từ chối, "Lý phái không dễ lừa như vậy đâu. Bọn họ sẽ một lưới bắt hết, không sót ai cả."
Thanh Tửu biết mình không hiểu Lý phái bằng Phó Thần nên không dám đề nghị nữa. Nó áp tai vào vách tường, mơ hồ nghe thấy tiếng chó sủa, run giọng nói, "Công tử....Có chó."
Phó Thần lắc đầu cười thảm, "Quả nhiên không trốn được bao lâu."
Thanh Tửu đỡ Phó Thần lên. Lúc này, Phó Thần bước đi còn khó, huống chi là chạy trốn. Nếu dùng nội lực thì thân thể càng hao mòn. Nếu không đến bước đường cùng, Thanh Tửu cũng không muốn từ bỏ Phó Thần.
"Đi thôi!"
Phó Thần ra lệnh. Hai người mở cửa cơ quan.
Thanh Tửu dẫn trước, chạy ra ngoài. Nó cố tình gây động tĩnh lớn, dụ dỗ kẻ địch chú ý, tranh thủ thêm chút thời gian cho Phó Thần. Phó Thần cũng nhân lúc đầu óc còn tỉnh táo, suy nghĩ đường ra.
Với sức lực của hắn, mặt đối mặt với người của Lý phái, dùng vũ lực để đào tẩu, thì dù có là lúc khỏe mạnh nhất cũng không thắng được bằng ấy cao thủ, đừng nói là hiện tại. Cho nên hắn chỉ có một con đường: Trốn lên cao. Hắn biết rõ, Lý phái có vô số nhân tài truy tung cùng cao thủ bắn tên, muốn trốn khỏi bọn họ thì phải nhanh hơn, ít nhất là gấp đôi.
Chỉ cần thoát được phủ đệ này, khả năng sống sót sẽ cao hơn nhiều.
Thanh Tửu xuất hiện, thu hút được sự chú ý của một đám truy binh. Thấy thời cơ tốt, nó lấy pháo hiệu bên người, bắn lên không.
Nó siết chặt nắm đấm, trốn khắp đông tây trong phủ như ruồi bọ không đầu, chỉ mong ông trời phù hộ, có người mau đến cứu!
Cả công tử lẫn những người khác đều nói vận may của nó rất tốt. Nếu thật vậy, nó ước vận may này có thể truyền một ít cho công tử, giúp hắn qua cửa ải lần này.
Tiết đại nhân, các vị mau tới đi!
Không tới thì....công tử chết mất!
Phó Thần uống thêm một viên dược kích phát sức lực trong thân thể. Hắn vừa bò lên tới nóc nhà, người của Lý phái đã phát hiện ra. Cung tên giương sẵn, nhắm thẳng về phía Phó Thần. Một trận tên như mưa rào trút xuống.
Phó Thần nghe tiếng từng mũi nhọn bay vút lên không, và ngã tư đường càng lúc càng gần ngay trước mắt. Hắn dồn hết sức, nhảy ra ngoài.
Dựa vào thính tực tuyệt hảo của mình, tránh né từng mũi tên.
Mắt chỉ chăm chăm nhìn con đường trước mặt, như thấy ánh sáng phía cuối đường hầm.
Nhưng lúc băng qua sân viện cuối cùng, hai mũi tên đâm vào lưng hắn. Máu tươi ròng ròng chảy.
Lần này không thể trốn được nữa, cả trời ngập tên rơi. Nếu tránh né thì càng bị thương nặng hơn, chẳng bằng cứ liều lĩnh nhận. Người Lý phái thấy hắn sắp chạy thoái, càng dồn lực công kích.
Phó Thần tựa hùng ưng gãy cánh, rơi xuống từ trời cao.
Sau khi được thái y chẩn đoán không thể sống qua một khắc, dáng lưng Lý Biến Thiên vẫn cao ngất, thẳng đứng ngoài kia.
Người Kịch quốc vĩnh viễn không bao giờ quên phong tư hiên ngang của bệ hạ. Bất cứ ai cũng nghiêm nghị khởi kính.
Đội trưởng Đệ Nhất quân bước đến, trịnh trọng quỳ xuống, "Tội thần Lý Ngộ đã đền tội."
Nghe vậy, đôi mô mím chặt như đường kẻ của Lý Biến Thiên mới khẽ khàng cong lên. Tảng đá đè nặng trong lòng bấy lâu cuối cùng đã rơi xuống.
Dưới sự chứng kiến của các đại thần, Lý Biến Thiên chọn một hoàng tử kế vị. Nhi tử này của hắn không thể mở rộng cơ đồ, nhưng biết giữ yên xã tắc.
Hắn giao di chiếu của mình cho Du Kỳ Chính, phân phó lui binh, tính kế lâu dài, dặn dò cẩn thận từng phương án ứng phó với những chuyện có thể xảy ra tới đây. Hắn gửi gắm những ý nguyện cuối cùng trong đời mình, giữa sự đau xót của muôn quân.
Trước lúc lìa đời, Lý Biến Thiên không nhìn bất cứ ai. Trong lòng hắn chỉ có nỗi tiếc nuối khi dã tâm và nghiệp lớn chưa thành.
Vạn dặm giang sơn nở rộ trong tim.....
Hắn uể oải nở nụ cười....
Thuộc hạ đồng loạt quỳ rạp trên nền đất. Có người mắt hoen lệ, có kẻ khóc nấc lên.
Tòa thành vững trãi nhất, bất khả chiến bại nhất của Kích quốc đã sụp đổ.
Nghe tin Lý Ngộ tử vong, ắn đã có thể an tâm nhắm mắt.
Vị vua được ca ngợi là nhà cách mạng vĩ đại nhất, hoàng đế được tôn sùng nhất, sự tồn tại của hắn như thánh thần trong lòng dân chúng, đã đi đến cuối con đường sinh mệnh của mình như thế.
Khi mọi người vây quanh di thể Lý Biến Thiên, đội trưởng Đệ Nhị quân phẫn nộ lên tiếng, "Vì sao lại lừa dối bệ hạ?"
Tuy bọn họ tận mắt chứng kiến Lý Ngộ trúng tên rơi xuống, nhưng khi ra ngoài phủ tìm xác thì không thấy đâu, không rõ Lý Ngộ thực sự còn sống hay đã chết. Nhiều khả năng hắn đã bị cứu đi rồi.
Đội trưởng Đệ Nhất quân nghẹn ngào, "Ta không làm được. Ta không nỡ để bệ hạ ra đi mà không yên lòng."
Mắt gã ngập tràn thù hận, "Sai Đệ Bát quân đuổi theo ám sát. Nhất định không cho chúng trốn khỏi Lệ Thành!"
Nhưng ngay sau đó, đám thuộc hạ tức tốc xông vào bẩm báo, "Đại quân Tấn quốc công thành!"
Lúc này, lửa đạn liên miên, khói bụi nổi lên tứ phía. Quân Tấn quốc dường như đã nghe tin Lý hoàng bỏ mạng. Sau nhiều ngày chờ đợi, liền ồ ạt tấn công. Sĩ khí quân tấn vốn luôn ảm đạm, không biết đã bị cái gì kích động, đánh đến hăng tiết, chết vẫn không ngừng.
Bọn họ nào biết, đây vốn không phải quân Tấn bình thường, mà là binh sĩ do lão tướng Từ Thanh và Thụy vương bố trí từ trước. Bọn họ nổi danh không sợ chết, cũng là đội quân ưu tú nhất, có sức chiến đấu hung hãn nhất Tấn quốc.
Tướng lãnh trên thành cũng đã bị ám sát không biết từ lúc nào. Trong lúc bọn họ tập trung truy tìm Lý Ngộ, cổng thành bị Từ Thanh dẫn quân phá nát.
Khắp thành hỗn loạn vô cùng. Không biết quân Tấn đã ập vào đây bằng đường nào.
Càng khiến bọn họ khó trở tay hơn là, hễ ra khỏi phủ, họ sẽ vô tình đạp phải thiết bị nào đấy phát động cạm bẫy cơ quan. Đội hình phản công chưa sắp xếp hoàn chỉnh đã bị những mũi tên từ đó phóng ra, bắn chết hàng loạt binh lính.
Thấy thành trì sắp thất thủ, binh lính thuộc Đệ Nhất quân và Đệ Nhị quân cũng có chút nao núng. Không phải bọn họ không dám một mất một còn với quân Tấn, mà vì vô số mưu kế và cạm bẫy của địch khiến họ không thể không phòng bị.
Lý Biến Thiên qua đời, Lý phái cũng mất đi trụ cột chống đỡ.
Chỉ còn lại Đệ Nhất quân và Đệ Nhị quân, tuy rằng thực lực mạnh, nhưng không người chỉ huy, mất ngọn đèn soi sáng đường cách mạng. Giờ bọn họ chỉ còn hai lựa chọn.
Một là tử chiến với quân Tấn, hai là bỏ thành mà chạy. Chỉ cần giữ được hơi tàn thì vẫn có cơ hội phản công.
Trước khi qua đời, bệ hạ cũng đã cho bọn họ quyền lựa chọn.
Họ không có thời gian khóc than. Điều cần làm hiện tại là bảo vệ đại nghiệp to lớn của bệ hạ nhiều năm nay.
Sau khi thấy pháo hiệu của Thanh Tửu bắn lên, Tiết Duệ vội vàng đến tiếp ứng, tìm thấy Phó Thần ngã xuống trong vũng máu.
Phó Thần thoi thóp nằm trên giường, mơ hồ nghe thấy tiếng lửa đạn đì đùng xung quanh, còn có tiếng hô quân xung trận vang trời. Đây là đội quân hung hãn như sài lang hổ báo của Thiệu Hoa Trì. Cảm giác này quen thuộc như thể người ấy đang ở ngay đây, che chở cho mình vậy.
Lý hoàng vừa chết là thời điểm thích hợp nhất để tiến công. Phó Thần đã thảo luận với Từ Thanh từ trước.
"Tiết Duệ...." Hắn thều thào gọi.
Tiết Duệ ngồi xuống, ghé sát tai lại nghe Phó Thần.
"Lập tức báo tin cho y, bảo y: Kiên nhẫn."
Lương Thành Văn đang khử độc trên dao, chuẩn bị rút tên cho Phó Thần. Lần này, đám thái y ngày trước ở Bảo Tuyên thành đều tình nguyên theo quân tới đây.
Lương Thành Văn nhét một miếng khăn trắng vào miệng Phó Thần, "Nếu còn muốn sống thì bớt nói vài câu đi. Mũi tên trên lưng ngươi phải rút ra ngay lập tức."
Khoảng khắc đầu nhọn rút khỏi da thịt, ngón tay Phó Thần bấm sâu như đâm thủng cả ván giường. Máu tươi văng khắp nơi, toàn thân hắn ướt đẫm.
Cơ đau tê tâm liệt phế khiến hắn không kìm nổi tiếng kêu rên, nhưng tất cả bị vùi lấp trong tiếng hô hào vang trời ngoài kia.
Hắn mơ màng nghe Lương Thành Văn nói, vẫn còn một mũi nữa.
"A!!!" Nước mắt sinh lý chảy tràn hai má Phó Thần.
Hắn không được chết. Tên ngốc kia còn đang đợi hắn mà!
Sau khi Lý hoàng qua đời, Lý phái mất đi trụ cột tinh thần. Bọn họ không ham chiến nữa, bị quân Tấn đẩy lui từng bước. Dưới sự đồng tâm hiệp lực của quân dân, đến ngày thứ ba, họ đã đoạt lại được Lệ thành. Quân Kích dần lui về Tây Bắc. Cờ Tấn quốc lại một lần nữa phấp phới bay trên tường cao.
Bách tính đã quen với chiến loạn, khi nghe tiếng giáo mác, cháy nổ thì lập tức chạy vào phòng hoặc trốn xuống hầm, không dám đi ra. Bọn họ biết cách nào tốt nhất để tự bảo vệ mình.
Cho đến khi âm thanh xa dần, có người mới dám vụng trộm thò đồ ra ngoài nhìn. Khắp cá ngả đường đầy vết cháy nổ đen sẫm, hoặc vết máu đỏ tươi. Quân Kích quốc hung hãn nằm la liệt trên đất. Có người ngơ ngác thấy cờ xí tung bay trên đầu thành, mà đó là cờ Tấn quốc, cắm bên cạnh là cờ hiệu của Thụy vương. Bách tính hô vang trời, "Thụy vương đến rồi! Ngài đến cứu chúng ta rồi!"
Tiếng hô này kéo những người khác lục tục đi ra.
Là quân của Thụy vương. Thụy vương không bỏ rơi bọn họ!
Phó Thần sai người khẩn cấp vượt tám trăm dặm, đưua tin đến kinh thành. Từ khi ngọc bội vỡ nát, Thiệu Hoa Trì vẫn đứng đống lửa ngồi đống than. Khi mở thư ra, bên trong chỉ có một chữ:Kiên nhẫn.
Trong chớp mắt, lửa giận ngút trời. Y siết mảnh giấy báo tin thành một cục nhăn nhúm, hai bàn tay nắm chặt.
Ngươi vẫn cứ tàn nhẫn như vậy!
Không phải hắn nói y nên nhẫn nhịn, đừng động tới hoàng đế, mà bảo y chịu đựng một chút, đừng tới tìm hắn. Phó Thần rất hiểu y. Nếu như phong thư này không đến thì y đã lồng lộn mang binh đi Tây Bắc rồi.
Đoàn người chạy suốt nửa tháng. Trên đường đi, Phó Thần bị Đệ Bát quân của Kích quốc đuổi theo ám sát. Tiết Duệ đã dự đoán từ trước, cải trang thành Phó Thần, dụ địch đi nơi khác. Còn Phó Thần được Thanh Tửu và quân lính của Từ Thanh hộ tống về kinh.
Cũng vì vậy, Tiết Duệ mất tích. Khi họ đặt chân được tới kinh thành vẫn không nhận được tin của y. Có lẽ Tiết Duệ đã lành ít dữ nhiều.
Nhưng họ phải tin, Tiết Duệ là tên quỷ tài. Y nhất định sẽ sống!
Thanh Tửu lau nước mắt nhòe nhoẹt, quyết định tạm giấu tin tức này. Chỉ chờ một ngày nào đó, nó lại thấy Tiết Duệ nở nụ cười xấu xa của tên công tử lông bông hồi nào, nghênh ngang xuất hiện trước mặt họ.
Khi đoàn của Phó Thần về đến Loan kinh, Thiệu Hoa Trì đã chờ sẵn trên tường thành. Xe đến dưới chân thành, Thiệu Hoa Trì dẫn đầu đi xuống. Mọi người chưa kịp hành lễ, y đã vội vã bước lên xe ngựa, nóng lòng muốn thấy nam nhân đã bắt y thấp thỏm lo lắng suốt mấy tháng qua.
Hắn gầy đi rất nhiều, hai má cũng lõm lại, chỉ còn lồng ngực phập phồng chứng tỏ sự sống vẫn còn dai dẳng.
Thiệu Hoa Trì thấy mũi mình chua xót, nhưng lại sợ người thức giấc, chỉ dám lặng lẽ quỳ bên cạnh Phó Thần, nâng niu vuốt ve gò má, tóc mai. Ngón tay y không ngừng run rẩy.
Phó Thần như thể cảm nhận được điều gì, mở mắt bừng tỉnh sau cơn hôn mê kéo dài.
Thấy vị điện hạ rưng rưng lệ bên cạnh, hắn há miệng thở dốc, muốn nói gì đó, nhưng không thốt ra được. Âm thanh khào khào trong cuống họng, "Ta đã về rồi."
Chỉ bốn chữ đơn giản mà khiến Thiệu Hoa Trì gần như sụp đổ. Nước mắt không thể khống chế, lăn xuống từng hàng. Y cúi đầu, chôn mặt xuống hõm vai Phó Thần, "Chào mừng ngươi về."
Phó Thần nâng cánh tay phải, nhẹ nhàng ôm đầu người yêu, vuốt ve những sợi tóc dài đổ xuống. Trong khoảnh khắc nhìn thấy Thiệu Hoa Trì, lòng hắn chợt trào dâng niềm thân thương, an lòng. Nơi có người này mới là nhà của hắn.
Mòn mỏi kiếm tìm hai kiếp dài đằng đẵng, cuối cùng hắn đã có nhà để về.
Hắn âu yếm ôm y, an ủi nói, "Đừng khóc."
"Ai khóc!" Phó Thần hận không thể cắn chết nam nhân này, "Ngươi còn dám bỏ tay đi nữa, ta sẽ......Đánh gãy chân ngươi, ngươi có tin không?"
"Ta tin." Nhưng ta càng tin, ngươi không cần làm thế.
Chờ Thiệu Hoa Trì bớt run rẩy vì kích động, Phó Thần mới thốt ra những lời chất chứa bấy lâu, "Ta nhớ ngươi lắm."
Thiệu Hoa Trì bật khóc, rồi lại cười. Ngươi làm sao mà biết, ta còn nhớ ngươi đến phát điên.
Cuối cùng, y mới căm giận nói, "Vậy ngươi có biết ta hận ngươi đến mức nào không? Hận ngươi không coi mệnh lệnh của ta ra gì, xem thường tính mạng của bản thân." Mà hận nhất là bản thân ta không cách nào ngăn cản ngươi.
"Ta biết." Ngươi hận, ta đau lòng.
"Đừng bỏ ta đi nữa."
"Ừ, vĩnh viễn không bao giờ."
Phi Khanh ngồi ngay ngắn trên giường nhà tù. Y cảm nhận được Đế Vương tinh đang chuyển động. Bất chợt, y đứng dậy, nhìn xuyên qua song sắt cửa sổ, thấy bầu trời trên cao.
Đế Vương tinh rụng rồi!
Còn Thất Sát tinh mà bọn họ tưởng rằng đã mất, nay lại lần nữa lấp lánh sáng ngay sau Tử Vi tinh, tỏa quang mang chói lóa. Đại cục đã định.
Hai mắt y thất thần, ngã phịch xuống dưới, thì thào lẩm bẩm, "Tất cả kết thúc rồi."
Khi ngục tốt của nhà gian đến đưa tin thì thấy người này đã chết trong nhà giam, với tư thế thẫn thờ như vậy. Xích sắt khóa chặt tay chân y đều đã bị nội lực chấn nát. Nếu có khả năng như thế, sao lại không vượt ngục?
Chắc vì y đã hết hy vọng rồi.
Cả đời y theo hầu đế vương, nay xem như chết để hoàn thành nghĩa vụ.
Nghe tin Phi Khanh chết trong nhà giam, trái tim Thiệu Hoa Lân đập loạn hồi lâu, thậm chí không còn tinh thần nhìn những bản tấu chương đang đọc dở.
"Ngươi lừa ta! Lừa ta!!!!"
Phi Khanh biết rõ, y sẽ không dùng tính mạng mình để đặt cược, cho nên nói dối rằng đã dùng thuật trói mệnh, liên kết tính mạng hai người. Y biết Phi Khanh thực sự có khả năng đó, nhưng lại không làm. Bằng chứng là y vẫn còn sống sờ sờ đây.
Vậy y đã làm gì bao lâu nay? Đời này, y hại chết hai người quan trọng nhất? Vì sao chỉ mình y còn sống?
Cung nhân trực đêm thấy tướng mạo đế vương quá quỷ dị, hoảng hốt chạy trốn. Không lâu sau, tin đồn hoàng đế phát điên lan truyền khắp hoàng cung.
Nửa năm sau.
Sáng sớm tinh mơ, khắp ngả đường tràn ngập không khí vui sướng. Một số bách tính quỳ lạy trước linh bài Trường Sinh của vị nào đó, miệng không ngừng lẩm bẩm. Mộ số người dán giấy lên cửa sổ, chăng đèn kết hoa. Có người còn vung tiền mua mấy chiếc đèn lồng đỏ lớn, treo ngay ngoài ngõ, trên đó viết một chữ: Thụy.
Người đi ngang nhìn thấy cũng chỉ bật cười.
Nửa năm trước, hoàng đế đột nhiên bệnh nặng liệt giường, lệnh cho Thụy vương thay mặt lo việc triều chính.
Cũng trong nửa năm này, ngôi hoàng đế được chính thức truyền cho Thụy vương. Hôm nay là ngày Thụy vương tổ chức đại điển đăng cơ. Tuy rằng dân chúng không thể nhìn thấy, nhưng nhà nhà người người đều vui vẻ sắm sửa, ai nấy vui cười không ngớt.
Bọn họ tràn ngập lòng tin vào tương lai, bởi trong nửa năm Thụy vương giám quốc, đời sống nhân dân cải thiện thấy rõ.
Cảnh Dương cung.
Vương Ninh Đức đang chỉ huy đám hạ nhân chuẩn bị công tác cuối cung. Hắn đã được lão tổng quản nghỉ lưu Lưu Túng đề bạt thay thế mình. Trước kia, tên hắn là Cát Khả, nay được Thụy vương sửa thành như vậy, vì bảo gọi thế dễ nghe hơn.
*Lời editor: Phiên ngoại cũ đã giải thích, Vương Ninh Đức là để cà khịa Đức phi Mục Quân Ngưng. Bạn Trì còn hay gọi là Tiểu Đức Tử, nói chung cũng ít có thù dai lắm.
Phó Thần từ xa đi tới. Sau khi qua cơn bệnh nặng, hắn trông gầy hơn trước, nhưng cũng càng tuấn mỹ hơn, lúc nở nụ cười thì yêu khí lan tràn. Vương Ninh Đức thật khó mà quát mắng đám cung nữ hay chỉ chỉ chỏ chỏ, hỏi thăm vị Phó công công này rốt cuộc từ nơi nào đến. Người tuấn tú như vậy mà làm thái giám thật uổng.
"Phó ca, huynh không nghỉ ngơi thêm sao?"
"Không dậy đi lại thì ta rỉ ra mất." Khi nói chuyện với Vương Ninh Đức, giọng điệu Phó Thần thoải mái, tự nhiên hơn nhiều.
Vương Ninh Đức cười đến khoái trá, "Còn không phải tại hoàng thượng lo lắng cho huynh sao?"
Vinh dự mà người khác cầu còn không được, Phó ca lại ghét bỏ.
Phó Thần làm vẻ mặt: không có phúc hưởng. Hắn đi vào phòng, thấy Thiệu Hoa Trì đang tự mình thay long bào. Y vẫn giữ thói quen trước kia, dù là thay quần áo cũng không để kẻ khác chạm vào mình. Hôm nay là đại điển đăng cơ, tú phường mất tận mấy tháng mới may xong bộ long bào này. Chưa kể hàng hà sa số phụ kiện kết hợp nữa, quá mức rườm rà. Đám cung nhân đứng xung quanh, bưng quần áo trang sức trên tay. Tư Lễ thái giám ở cạnh, chỉ dẫn cách mặc.
Phó Thần vừa đến, Thiệu Hoa Trì đã sai người lui xuống.
Y nheo mắt giận dữ, "Không phải đã nói ngươi đừng xuống giường sao? Đợi nghi lễ kết thúc, ta sẽ tới mà."
Đối với Phó Thần, Thiệu Hoa Trì dường như chưa từng xưng trẫm.
"Tháng trước, Lương Thành Văn nói ta đã khỏi hẳn rồi. Ta đã nằm thêm một tháng, còn không rời giường thì mốc meo lên mất." Sợ bị lải nhải lần nữa, chưa đợi Thiệu Hoa Trì mở miệng, Phó Thần đã ghé đến, mổ một cái lên đôi môi đỏ mọng của y, "Ta thật sự không sao rồi mà. Có cần chứng minh không?"
Thiệu Hoa Trì cũng không trách móc nữa. Thái y cam đoan ngàn lần rằng vết thương của Phó Thần đã khỏi hẳn, nhưng tình cảnh nguy cấp lúc ấy vẫn khiến lòng y sợ hãi. Nhìn cặp mắt thoáng chút ngọt ngào của Thiệu Hoa Trì, Phó Thần nhẹ nhàng vòng tay, ôm lấy y từ đằng sau, "Để ta hầu hạ ngươi nhé."
Thiệu Hoa Trì cảm nhận được động chạm từ đầu ngón tay Phó Thần qua lớp quần áo, có chút vui sướng không nói nên lời, thậm chí còn kích động hơn cả lần đầu khoác long bào, nhưng ngoài miệng thì vẫn cứng mồm như cũ, "Ngươi không phải nô tài, hầu hạ ta làm gì?"
Phó Thần sắp không được xưng nô tài nữa. Hắn sẽ là Bảo Tuyên vương.
Thật chờ mong đến lúc Phó Thần nghe thấy phong hào này. Lâu nay, tìm cách khiến mặt hắn biến sắc là thú vui tao nhã hàng ngày của y.
"Hôm nay là ngày trọng đại, ta phục vụ người yêu của ta thì có gì sai?"
"Ngươi....Người yêu?" Lần đầu tiên nghe đến cách xưng hô mới mẻ như thế, Thiệu Hoa Trì giật thót cả mình. Nhưng y lại thấy, từ này ngập tràn tình cảm, được Phó Thần nói ra, lại càng khiến tim y đập rộn ràng hơn.
Mới nghe đã có thể đoán được ý tứ.
Y nhỏ giọng trách, "Ngươi biết mấy từ vớ vẩn này ở đâu?"
Phó Thần không có vờ như không nghe thấy giống ngày xưa nữa, mà thản nhiên buông lời ong bướm, một tay bận rộn giúp đế vương đội mũ miện, "Cứ thấy ngươi là tự biết hết thôi."
Thiệu Hoa Trì xì một tiếng, "Chỉ được cái dẻo miệng."
Nhưng y biết làm sao đây? Y rất thích Phó Thần đối xử với mình đặc biệt như thế.
Sau khi được Phó Thần giúp thay xong bộ long bào rườm rà, Thiệu Hoa Trì chậm rãi bước ra cửa. Bỗng nhiên, y xoay người, đứng trong ánh sáng chiếu ngược, hỏi hắn, "Nếu ngươi đã bình phục rồi, liệu có thể tiến thêm một bước hay không?"
Phó Thần ngẩn ra một lát, rồi lại nở nụ cười, dung túng cho vị đế vương nóng vội, gât đầu nói, "Nô tài tuân chỉ."
Thiệu Hoa Trì cười đến mép chạm vành tai, xoay mặt đi, khiến Vương Ninh Đức sợ xanh mặt. Hình như hắn chưa từng thấy Thụy vương, à không hoàng thượng, vui vẻ như thế bao giờ.
Thấy Vương Ninh Đức, nụ cười trên mặt Thiệu Hoa Trì tắt ngóm. Y nghiêm giọng, "Ngươi chuẩn bị trước ít rượu đi."
Ngự liễn chờ sẵn bên ngoài. Thiệu Hoa Trì không thèm nhìn Vương Ninh Đức đang há hốc mồm nữa, hít sâu một hơi. Khắp người y tràn đầy khí tức hoàng giả, nghiêm nghị bước ra.
Sau ba tiếng chuông lớn vang vọng đất trời, quan làm lễn cất giọng hô lớn, "Hành lễ!"
Dưới bậc thang của Chính Đức điện, Phó Thần cùng văn võ bá quan đều hướng lên hoàng đế, tiến hành tam quỳ cửu khấu.
Lễ xong, Phó Thần ngước lên, ánh mắt giao hòa với Thiệu Hoa Trì.
Hắn nở nụ cười.
Nhiều năm bô ba chìm nổi, cuối cùng hôm nay, đã đã ở đây, chứng kiến ngươi quân lâm thiên hạ.
........................Chính văn hoàn....................