Mà y nhận ra, mình không đau khổ như đã tưởng.
Bao nhiêu cảm xúc từng có trước kia đã phai nhòa dần sau nhiều lần vị vứt bỏ phũ phàng, giờ đã chẳng còn gì nữa.
Y có được thứ gì, đều do bản thân đã nỗ lực, từ tiền đồ sáng lạn đến người y yêu thương.
Thiệu Hoa Trì siết chặt bàn tay, chậm rãi ngước mắt, cùng càng hoàng tử khác đồng loạt khấu đầu lễ bái trước cửa điện. Xung quanh ngập tràn tiếng thổn thức.
Chứng kiến Tấn Thành đế tắt thở hoàn toàn, Mai Giác thong thả rời khỏi phòng. Thái giám xác nhận đế băng, quỳ xuống kêu to: Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Việc nói ra sự thật vào phút chót là kế hoạch trả thù mà Mai Giác đã nung nấu từ nhiều năm trước.
Nàng dùng thân phận sủng phi, cung cấp rất nhiều tin tức có lợi cho Phó Thần và Thất vương đảng, cũng góp phần không nhỏ trong việc đẩy hoàng đế vào chỗ chết.
Điều gì khiến còn người ta bị đả kích sâu sắc nhất. Đó là toàn bộ những điều mình tin tưởng nhất, trân trọng và tôn thờ nhất, bị đảo lộn, sụp đổ hoàn toàn ngay trước mắt.
Ngay cả một người đã tranh đấu trong chốn cung đình bao năm như Tấn Thành đế cũng chẳng thể nào chịu nổi cú sốc này, chưa kể thân thể vốn đã bệnh tật đau yếu, dễ dàng tắt thở bất cứ lúc nào.
Với Tấn Thành đế mà nói, Mai Giác là mảnh đất bình yên cuối cùng trong lòng hắn, là người hắn dồn hết tình cảm nửa cuộc đời. Nhưng cũng chính nàng phanh phui sự thật tàn nhẫn, đập nát thế giới tốt đẹp mà hắn luôn ảo tưởng, đó mới là cú đánh mạnh nhất vào trái tim Tấn Thành đế.
Dù Mai Giác không dùng đến phấn độc, e rằng Tấn Thành đế cũng chẳng kéo được mấy hơi tàn sau cú sốc này.
Mai Giác là một người ở chốn hậu cung. Nữ nhân thời đại này không có tư cách phản kháng, thậm chí người đời cho rằng đó là điều nàng vốn dĩ phải chịu. Không ai có thể thông cảm cho nàng, chỉ mình Phó Thần, một người hiện đại mới hiểu được lòng nàng. Hắn biết, có vài người không thể bị hoàn cảnh đồng hóa.
Có lẽ ngay cả Mục Quân Ngưng, hắn cũng không tin tưởng đến vậy, nhưng với phẩm hạnh của Mai Giác, hắn khẳng định nàng sẽ làm được đến cùng.
Nghe tin đế vương băng hà, khắp thành ngập tràn tiếng khóc than.
Người ở Loan kinh đều nghe được tiếng chuông tang thê lương, nức nở vang vọng không ngừng.
Người cuối cùng bầu bạn với dế vương, Mai phi, mà bây giờ nên được gọi là Hiền phi, lại lẳng lặng quay về nơi ở của mình, bảo người hầu lui xuống. Đám nội thị đều nghĩ Mai phi đau lòng quá độ, nhưng thật ra nàng vô cùng bình tĩnh.
Nàng nhìn chén rượu độc trong tay, nở nụ cười.
"Kết thúc rồi.....Tất cả đều kết thúc......"
Nàng đã chuẩn bị cái chết cho mình, ngay cả lý do cũng hoàn hảo: muốn theo đế vương xuống hoàng tuyền.
Dù chuyện hôm nay thành hay bại, nàng đều không có ý định sống tiếp.
Khi nàng vừa nâng chén rượu lên, định một hơi uống cạn, thì cánh cửa bất chợt mở tung. Một trong mười hai hộ vệ mà Thiệu Hoa Trì giữ lại trong cung, Quỷ Tử, xuất hiện đúng lúc, phóng một mũi phi tiêu vào chén rượu. Chiếc ly rơi khỏi tay Mai Giác, chất độc văng khắp sàn,
Nét mặt Thiệu Hoa Trì chẳng hề thay đổi, nhìn Mai Giác còn đang ngây người, "Mẫu thân đang định làm gì thế? Tự tử tuẫn tình sao?"
"Thụy vương, không phải lúc này ngài nên ở Dưỡng Tâm điện sao?" Các hoàng tử và đại thần đâu thể dễ dàng rời khỏi tang lễ? Bọn họ phải bàn bạc về hậu sự của đế vương và nghi lễ đăng cơ cho tân đế.
"Hắn bảo ta, sau khi phụ hoàng băng hà, hãy đến xem tình hình mẫu thân. Quả nhiên không sai, người muốn tìm cái chết."
Hắn này đương nhiên là chỉ Phó Thần.
".....Ta đã làm đúng thỏa thuận ban đầu. Giờ việc sống chết của ta, ta tự mình quyết định." Chuyện đến nước này rồi, Mai Giác không buồn chối cãi. Chấp niệm bấy lâu của nàng đã hoàn thành. Giờ nàng chẳng còn mục tiêu gì để tiếp tục nữa, tìm kiếm sự giải thoát là đương nhiên. Khi Phó Thần cứu nàng khỏi tay Đệ Bát quân ám sát, hắn đã nhận thấy điều này.
"Nếu trong bụng người có cốt nhục của phụ hoàng thì sao?"
"Ngài....nói gì.....Ta!" Mai Giác không thể tin nổi, sững sờ nhìn xuống bụng mình. Nơi đó chưa có gì thay đổi.
"Người có thể mời thái y đến xác nhận."
Mai Giác bừng tỉnh khỏi cơn sửng sốt, dần dần bình tĩnh lại. Bấy giờ, nàng mới quan sát nhi tử trên danh nghĩa của mình, cảm thấy không sao hiểu nổi, "Rốt cuộc ngài muốn gì?"
"Ta chỉ mong sao người và đứa bé có thể sống tốt. Chỉ cần Thiệu Hoa Trì ta còn sống ngày nào, sẽ đảm bảo vinh quang cho người và nó."
"Vì sao? Điều này có ích gì cho điện hạ?" Nói đúng ra, nàng và Thụy vương thật sự chẳng liên quan đến nhau.
Nàng đi theo hoàng đế, có khi lại là kết cục mọi người muốn thấy. Như thế mới khiến hậu cung cân bằng.
Nếu là Phó Thần thì nàng tin hắn thật sự có lòng tốt đó. Phó Thần là loại người tâm ngoan thủ lạt, nhưng rất dễ mềm lòng. Hắn thường cảm thông cho người yếu thế, cho nên đôi khi sẽ làm những chuyện tốt không ai ngờ.
Nhưng điện hạ thì hoàn toàn trái ngược. Trên danh nghĩa, y là nhi tử của nàng, nhưng xét kỹ lại thì nàng cảm giác y quá mức tâm cơ thâm trầm, khó mà gần gũi. Danh tiếng của y cả ở trong cung và trong dân gian đều rất tốt, chẳng phải Hiền vương mà hơn hẳn Hiền vương, kể cả một người ở trong nội cung như nàng cũng nghe đến nhiều lần. Thụy vương có dáng vẻ chí công vô tư, nhưng thật chất là hình ảnh thu nhỏ của mọi mưu mô chốn triều đình: một nam nhân đáu tranh vì quyền lực, sẵn sàng làm mọi thứ để đạt được mục đích. Dù y biểu hiện ra sao, thì đằng sau mọi hành động cao cả ấy, đều có mục đích riêng.
Thiệu Hoa Trì chẳng muốn nhiều lời. Quan hệ giữa y và Mai Giác không tính là tệ. Y đến ngăn nàng tự sát, xem như cũng không phụ tình mẫu tữ trên danh nghĩa, "Mẫu phi chớ lo lắng, hại thân. Người hãy nghỉ ngơi cho tốt, nhi thần còn có việc quan trọng, xin cáo lui trước."
Y đương nhiên có lợi chứ, nếu không thì việc gì phải sai người trông chừng Mai Giác, rồi còn đích thân đến khuyên can.
Một là đứa con trong bụng Mai Giác không trở thành mối đe dọa với y. Hai là Phó Thần cũng không mong Mai Giác chết. Ba là giăng một cái bẫy sau khi tân đế đăng cơ, dù có thể y không cần dùng đến cái bẫy đó.
Bốn, cũng là điều quan trong nhất: Ràng buộc.
Phó Thần là người rất khó ràng buộc, nhưng cũng không gỡ được ràng buộc. Dù bây giờ, hắn đã đồng ý ở bên y, nhưng ai cũng nhận ra đó là do y ép buộc, dụ dỗ, cộng thêm sự cảm kích và áy náy của Phó Thần. Thiệu Hoa Trì làm như không biết những điều đó. Y chỉ cố tình tăng thêm vướng bận cho Phó Thần. Càng có nhiều người bị liên lụy, Phó Thần càng khó rời đi.
Đánh gãy răng còn lợi. Nếu Phó Thần muốn bỏ y mà đi thì cũng nên suy nghĩ một chút, xem có bao nhiêu người trong kinh thành này sẽ bị ảnh hưởng vì quyết định đó của hắn.
Thiệu Hoa Trì đi ra Vĩnh Mai điện, liền nhìn thấy cách đó không xa đứng Khi Thiệu Hoa Trì ra khỏi Vĩnh Mai điện thì bắt gặp Mục Quân Ngưng đã đứng đó không xa. Nàng cũng nhận ra Mai Giác có điểm khác thường nên đi theo tới đây.
Thiệu Hoa Trì vờ như không thấy nàng, chẳng thèm dừng bước chân.
Y và Mục Quân Ngưng đều là cái dằm trong mắt nhau. Nhưng vì thân phận và phe phái, hai người không bao giờ ở cùng một chỗ. Thiệu Hoa Trì chán ghét nàng tận xương tận tủy, không muốn liếc mắt nhìn một cái.
Mục Quân Ngưng đã nghe hết từ đầu đến cuối. Thân mình gầy yếu của nàng dựa vào một gốc cây đại thụ, khẽ ho vài tiếng, gương mặt tái nhợt đầy mỉa mai, "Để trói buộc hắn, ngươi đúng là có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào."
Thiệu Hoa Trì tiếp tục thẳng đường mà bước.
"Ngươi ích kỷ như vậy.....sớm muộn gì....cũng gặp báo ứng! Nếu hắn biết, hắn chắc chắn sẽ rời bỏ một tên đê tiện, vô liêm sỉ như ngươi!"
Hai chữ rời bỏ đã đâm trúng chỗ đau trong lòng Thiệu Hoa Trì. Cặp mắt lạnh lẽo của y nhìn Mục Quân Ngưng chằm chằm, "Ồ, ai mà không ích kỷ? Đừng nói như thể mình cao thượng lắm. Năm xưa, ngươi cũng từng vì bản thân và nữ nhi mà bán hắn cho ta. Ngươi cứ nói ra xem, hắn tin ta hay tin ngươi?"
"Ngươi đúng là......Không biết xấu hổ!" Mục Quân Ngưng tức giận đến nói năng lộn xộn. Nàng vẫn luôn hối hận vì chuyện trước kia, vậy mà còn bị Thiệu Hoa Trì xoáy vào. Lần trước, khi đến Thụy vương phủ, nàng đã nhận ra, Phó Thần chính thức theo Thụy vương đảng. Dù nàng có nói gì đi nữa, hắn cũng không thay đổi lập trường chính trị của mình. Mà lập trường chính trị lại tác động đến tình cảm. Nàng chẳng thể làm gì, chỉ biết phẫn nộ nói, "Lợi dụng quyền lực, lấy việc công làm việc tư!"
"Hoàng quý phi, sắc mặt của ngươi thật khó coi!" Thiệu Hoa Trì không chút yếu thế, nhẹ nhàng mỉm cười, "Nhưng mà vừa hay, ta thích nhất là thấy vẻ mặt thất bại của ngươi."
Mặc kệ tiếng mắng chửi sau lưng, Thiệu Hoa Trì chậm rãi ngẩng đầu nhìn chú chim đậu trên tường thành.
Dù phải dùng mọi cách, y cũng sẽ níu giữ hắn bằng được.
Đêm đếm vương băng hà, đúng như Phó Thần dự đoán, mọi thế lực bắt đầu rục rịch hành động.
Trong lúc các đại thần thương lượng với nhau, có nên phái quân lên đường đón tân đế về chủ trì đại cục hay không, Từ Thanh và Thiệu Hoa Trì nhận được chiến báo.
Duệ vương Thiệu Hoa Dương tập kết binh lực, triệu tập nghĩa quân, chuẩn bị phát động vây công kinh thành từ hai hướng, chiếm ngôi hoàng đế.
Đây là thời cơ tốt. Lòng người tan rã, An vương chưa kịp kế vị, là lúc thích hợp nhất để đảo lộn cục diện.
Dường như chỉ cần tập kết binh lực, đánh chiếm kinh thành thì kết cục đã định.
Nghe tình hình nguy cấp, các đại thần càng tranh luận sôi nổi hơn. Những người đang bàn chuyện đón tân đế vội im bặt, nhìn gương mặt nghiêm trang của Từ Thanh, hoang mang cực độ.
Từ Thanh cũng đảo mắt một lượt, lấy tấm hổ phù trong người ra, dùng cách thức nhanh gọn mà mạnh mẽ nhất, kết thúc những cuộc tranh luận vô nghĩa. Bây giờ, điều quan trọng nhất không phải là làm gì sau khi hoàng đế băng hà, mà là nghĩ ngăn chặn nghĩa quân tiến vào thành, khi mà còn chưa nắm rõ được cả số lượng quân địch.
Từ Thanh là cố mệnh đại thần, được đích thân tiên đế trao quyền. Lời nói của lão đương nhiên một vương gia vừa bị tước bỏ chức vụ như Thiệu Hoa Trì có thể so sánh được. Từ giờ phút này, bọn họ chính thức bước sang một giai đoạn mới.
Mà trong tình cảnh đó, Dự vương Thiệu Tử Du lại đảo mắt nhìn quanh, nhân lúc không ai chú ý đến mình, lặng lẽ rời đi.
Không ai chú ý đến một vị vương gia đã bị đẩy xa khỏi trung tâm quyền lực như y.
Thiệu Hoa Trì thoáng nhìn về phía Dự vương bỏ đi, thì thầm vài câu với thân vệ sau lưng.
Cửu đệ này của y bao giờ cũng dùng trí thông minh sai chỗ, tỷ như lúc này mà còn định thừa dịp hỗn loạn, cướp đoạt ngai vàng?
Thiệu Hoa Trì sai người theo dõi. Y vẫn còn nhiều viêc quan trọng phải làm hơn là quan tâm đến một kẻ thiển cận.
Lúc ở trên tường thành, y và các tướng lĩnh từng nói, lần tấn công trước đó chỉ để thử nghiệm, bây giờ kẻ địch mới thật sự ra tay.
Từ Thanh cùng các tướng lĩnh như Phùng Đẳng, cùng nhau thương thảo lộ trình của quân khởi nghĩa do Thiệu Hoa Dương cầm đầu, từng người một phát biểu ý kiến. Bọn họ biết rõ, mỗi quyết định lúc này đều liên quan đến vận mệnh Tấn quốc trong tương lai, cho nên tranh luận vô cung ác liệt.
Thiệu Hoa Trì nghe xong, lại đưa ra một đề nghị khiến người ta kinh sợ.
Từ Thanh nhìn vẻ mặt được ăn cả ngã về không của y, hỏi lại, "Ngài nói, để đa số binh mã ở trong thành, chỉ sai hai phần binh lực bảo vệ cổng thành?"
Người đầu tiên đưa ra ý kiến phản đối là thống lĩnh Vệ Thành, Phùng Lận. Lão và một vài người nữa thậm chí còn có y trách cứ. Chẳng qua Thiệu Hoa Trì đã từng xông pha chiến trừng, giành được chiến tích, không phải loại hoàng tử chỉ biết chỉ tay năm ngón, cho nên mới nể mặt mà không đuổi ra khỏi cuộc thương nghị. Tuy nhiên, thái độ trên mặt lại nói rõ: Chỉ có kẻ ngớ ngẩn mới đưa ra ý kiến như vậy.
Thực ra, Thiệu Hoa Trì quyết định như vậy là do lời dặn của Phó Thần trước khi giả chết: Không nên động đến Thiệu An Lân, bảo vệ kinh thành trước rồi tính.
Khi ấy, Phó Thần cố ý nhấn mạnh chữ "bảo vệ". Thiệu Hoa Trì chợt nhận ra một hàm nghĩa khác trong những gì hắn nói. Có lẽ hắn hoài nghi, việc công thành lần này là một cái bẫy. Vậy thì cái bẫy nằm ở đâu?
Ngẫm nghĩ thật lỹ, tất cả mọi người đều không biết Thiệu An Lân có vấn đề, chỉ xem y là người gánh trên vai trọng trách của một tân đế. Chỉ mình Thiệu Hoa Trì biết sự thật rằng lão tam chỉ là con rối do Kích quốc giật dây. Hơn nữa, y tin lão tam từ lâu đã biết mình sẽ là người thừa kế, vậy thì tại sao còn phải để "lão nhị" "tạo phản", thậm chí còn làm đế rình rang? Có bao nhiêu mưu đồ trong đó?
Thiệu Hoa Trì có vài phỏng đoán trong lòng, nhưng phỏng đoán vẫn chỉ là phỏng đoán.
Lúc này, dù nói lão tam có vấn đề đi nữa thì kết quả cuối cùng cũng chỉ như lời phụ hoàng lúc trước thôi. Bọn họ sẽ cho rằng y bụng dạ khó lường, mưu hại tân đế.
Y nhất định phải dùng một cách khác để thuyết phục những tướng lĩnh ngoan cố này.
Vì thế, y quyết định đưa ra một ý tưởng to gan lớn mật, chỉ chừa hai phần binh lực bảo vệ cổng thành, giữ tám phần bên trong. Đối với những người khác, chuyện này quá sức phi lý, khác gì mở cửa mời địch vào?
Nhưng Thiệu Hoa Trì tỉnh táo hơn bất cứ ai. Dù bên ngoài có bị địch công phá, chỉ cần nội thành và hoàng cung còn được an toàn, họ sẽ có phương án phản kích.
Hơn nữa, y muốn biết, nếu mình làm theo cách kẻ địch không ngờ tới, liệu kế hoạch của đối phương có diễn ra thuận lợi hay không.
Theo kế hoạch ban đầu của Lý phái, trong thành sẽ có hơn tám vạn người của chúng.
Nhưng giờ tám vạn người này đã bị bắt, sẽ tạo thành lỗ hổng lớn.
Vậy nếu bây giờ, bọn họ lợi dụng lỗ hổng này thì sao?
"Đúng, ta muốn giữ đa phần binh lính trong thành." Thiệu Hoa Trì dừng một lát. Y nhất định phải thuyết phục được hơn một nửa con số các tướng lãnh trong khoảng thời gian ngắn ngủ này. Từ Thanh cũng không đồng ý với suy nghĩ của y, nhưng lúc này, bọn họ chung một chiến tuyến, lão tin rằng Thụy vương không phải kẻ hành động theo cảm tính.
Đa số quan võ giàu kinh nghiệm tính tình đều chẳng tốt đẹp lắm. Nghe Thiệu Hoa Trì nói lời nguông cuồng, bọn họ đương nhiên không phục, thậm chí còn muốn chửi bậy vài câu.
Từ Thanh giơ tay ra hiệu mới khiến cuộc hội nghị im lặng một chút.
Tác dụng lớn của lão nằm ở những lúc thế này. Phó Thần suy xét sâu xa nên mới tìm mọi cách dụ dỗ Từ Thanh. Tuy Từ Thanh đã lui về ở ẩn mấy năm nhưng uy vọng và nhân mạch của lão vẫn còn. Bây giờ, lão quay về nhậm chức, nắm giữ hổ phù trong tay, được đế vương đích thân trao quyền. Trong giới quan võ, thứ uy tín mơ hồ của Thiệu Hoa Trì còn lâu mới sánh bằng thực quyền của một lão tướng quân như vậy.
Từ Thanh yêu cầu mọi người yên lặng, sau đó mới hỏi Thiệu Hoa Trì, "Xin ngài cho chúng ta một lý do để tin phục."
Lão không hành xử thiên vị bao giờ, nhưng sẽ cho Thụy vương một cơ hội trình bày ý kiến. Thứ nhất là vì tình hình cấp bách, thứ hai là vì chưa có biện pháp nào tối ưu, thứ ba, quả thật lão đang muốn trải đường cho Thụy vương.
Đa số võ tướng ở đây đều là thuần thần, không tham dự bất cứ phe phái của vị hoàng tử nào. Nếu Thiệu Hoa Trì có thể biểu hiện tốt một chút thì sẽ giành được nhiều lợi ích từ chuyện lần này.
Thiệu Hoa Trì đương nhiên hiểu ý Từ Thanh, xem như lần này mang ơn lão.
"Dám hỏi chư vị, trong thành bây giờ có bao nhiêu quân?"
"Ngự Lâm quân, tướng lĩnh thủ thành và binh lính Vệ Thành, tổng cộng năm vạn sáu ngàn." Thống lĩnh Ngự Lâm quân Ngạc Hồng Phong đáp. Tuy hắn không rõ Thiệu Hoa Trì có ý gì, nhưng hỏi thì hắn trả lời đầy đủ.
Lực lượng thủ bị như vậy đã xem là vượt trội hơn hẳn các triều đại trước rồi.
"Hơn năm vạn sáu ngàn." Thiệu Hoa Trì gật đầu, tiếp tục nói. "Vậy thì hẳn các vị còn nhớ, cách đây không lâu, chúng ta truy quét được bảy ngàn quân địch, mà ước chừng có cả tháy tám vạn trong thành, điều đó có nghĩa còn một vạn nữa đang trà trộn vào dân chúng trong kia. Chuyện đó tạm thời để sau hãy nói. Các vị có còn nhớ khẩu cung của những kẻ ta bắt được không?"
Sau lần ngăn chặn đợt tập kích đầu tiên, Thiệu Hoa Trì nhờ Từ Thanh mời vài nhân vật lớn trong kinh đến chứng kiến, để mọi người đồng tâm hiệp lực.
Cũng may đa số tướng lãnh ở đây đều từng chinh chiến từ thời Thái tổ hoàng đế, hoặc là hậu nhân của các trung thần, vẫn giữ được lòng trung quân ái quốc, nếu không thì dù miệng lưỡi Thiệu Hoa Trì có sắc sảo đến mấy cũng vứt đi, chẳng bằng giết vua đoạt vị còn nhanh hơn. Y không sợ mang danh ác, nhưng Phó Thần lại quan tâm.
Mọi người đều gật đầu. Chuyện nghiêm trọng như vậy, bọn họ đều biết đến, cũng hết sức nể phục.
Thiệu Hoa Trì có thể xem là có công đầu trong việc cứu kinh thành khỏi cảnh vây hãm, phá tan âm mưu nhiều năm của kẻ địch.
"Bây giờ, đối phương còn chưa biết chúng ta đã bắt được những người này, nói đúng hơn là không kịp truyền tin. Nếu vậy, sao ta không lợi dụng những kẻ này để phản công?"
Đó mới là mục đích thật sự của Thiệu Hoa Trì. Sau khi xử lý những kẻ phần tử ngoan cố, không chịu quy phục của Kích quốc, đồng thời giết gà dọa khỉ mấy vạn người còn lại, Thiệu Hoa Trì đưa ra điều kiện khiến chúng động lòng. Chẳng ai muốn sống kiếp tù đầy, mà Thiệu Hoa Trì lại cho cơ hội lấy công chuộc tội bằng cách bố trí bọn họ ở ngoài thành.
Thiệu Hoa Trì đương nhiên không thèm quan tâm xem sự quy phục của chúng là thật hay giả. Chỉ cần khống chế được đại bộ phận trong số tám vạn người này, y có thể khiến kẻ địch trở tay không kịp.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thoáng một cái đã hiểu ý Thiệu Hoa Trì.
Thiệu Hoa Trì muốn những kẻ từng là quân địch này tấn công nghĩa quân của Thiệu Hoa Dương, dùng địch đánh địch.
Để uy hiếp được kinh thành, Kích quốc cố tình đưa những thanh niên trai tráng, dồi dào sức lực sang đây, nhằm nội ứng ngoại hợp khi tiến hành kế hoạch. Khả năng chiến đấu của bọn họ không hề thua kém bính lính thủ thành. Kẻ địch có cao minh cũng chẳng thể ngờ được, mình bị chính mưu kế của mình vây hãm.
"Ta tin chư vị đều biết, dù phái toàn bộn năm vạn sáu ngàn quân trong thành ra cũng chẳng nhiều bằng tám vạn người này. Một khi đã vậy, sao không dồn binh lực củng cố nội thành, phái hai phần ở ngoài cản địch, khiến quân khởi nghĩa không phân biệt được đâu là đồng minh đâu là kẻ thù?"
Từ Thanh là một vị tướng lão luyện, nhanh chóng hiểu ý, quay sang nhìn Phùng Lận.
Chiêu này mới khéo làm sao. Lúc đầu, Thiệu Hoa Trì sắp xếp tám vạn người kia ở ngoài thành, Từ Thanh còn không yên tâm. Người đông, thiếu lương thực, bạo động, nhân tâm, âm mưu đi kèm, bất cứ lúc nào cũng có thể bị phản bội, không thể không lo được.
Hóa ra Thiệu Hoa Trì vẫn luôn đợi thời khắc này.
Y vừa trấn an những người đó, vừa lợi dụng chúng để đối với với chính "đồng minh" của chúng. Làm thế không những giảm thiểu nguy cơ bị công thành, mà còn hạ mức tổn thất xuống thấp nhất. Những kẻ này đến từ Kích quốc, dù miệng nói quy thuận nhưng ai mà biết trước.
Một mũi tên trúng nhiều con chim, ly gián quân địch, đồng thời khiến chúng gậy ông đập lưng ông.
Hơn nữa, dù những kẻ này có phản bội thì kết quả xấu nhất cùng lắm là không giữ được ngoại thành, vẫn còn trọng binh bảo vệ bên trong, tạo ra tình thế ngoài lỏng lẻo mà trong nghiêm ngặt.
Khiến kẻ địch tưởng lầm rằng không còn binh lực trong thành.
Phùng Lận tròn mắt nhìn ông bạn già: Vị điện hạ này ghê gớm thật!
Từ Thanh cũng thầm kinh hãi, Thụy vương đúng là sinh ra để làm vua.
Dù hoàng đế đã xuống chiếu truyền ngôi, nhưng Thiệu Hoa Trì còn đây thì Thiệu An Lân có ngồi yên vị trên ngai vàng được hay không còn chưa biết.
"Được, làm theo lời điện hạ nói đi." Các tướng lãnh khác cũng lên tiếng phụ họa. Đâu ai muốn hy sinh người của mình.
Hơn nữa, nếu kế này thành công thì chính là một trận lấy ít địch nhiều, đáng ghi vào sử sách.
Và bọn họ chính là những chứng nhân lịch sử.
"Làm phiền các vị. Với những kẻ này, chúng ta có thể hứa hẹn lợi ích với bọn họ," Thiệu Hoa Trì đương nhiên biết những kẻ bị mua chuộc tạm thời kia đáng tin, cho nên mới ban thưởng thêm một chút để phòng ngừa vạn nhất."
Ví dụ như giết được bao nhiêu kẻ địch thì được miễn trừ lao dịch, thậm chí có thể đường hoàng thành người Tấn quốc. Giết thật nhiều thì được ban thưởng vàng bạc cùng quan to lộc hậu.
Thưởng cao tất có người dũng mãnh, huống chi đều là một đám người làm việc vì kế sinh nhai.
Sau cuộc họp này, Thiều Hoa Trì đã giành được chỗ đứng trong lòng các võ tướng.
Ô Nhân Đồ Nhã bỏ viên thuốc nâu vào miệng Phó Thần, một tay năng cổ, một tay đỡ đầu, giúp hắn nuốt viên thuốc xuống bụng.
Những người khác thuộc Phó đảng đều vây quanh giường.
Ba ngày qua đi, nếu không uống thuốc hồi sinh thì Phó Thần có thể sẽ chết thật.
Một vài người khác không ngừng quan sát tinh không, để xem sau khi Phó Thần tỉnh, Tử Vi mệnh bàn có thay đổi gì không.
Trên thực tế, bọn họ không thể khẳng định việc giả chết có tác dụng. Đặc biệt là người chế thuốc là Ô Nhân Đồ Nhã, lỡ Phó Thần không tỉnh thì cả nhà nàng đều phải đền mạng.
Mọi người đều căng thẳng nhìn Phó Thần, chờ đợi. Sau nửa khắc, cuối cùng đã có động tĩnh.
Hàng lông mi run rẩy, từ từ mở mắt.