Phó Thần bình tĩnh nhìn y, không nói câu nào, tựa như cũng biết nhiều lời vô ích. Hai quan niệm, hai tư tưởng hoàn toàn khác nhau, chẳng ai có thể thuyết phục được đối phương.
Cho đến khi Thụy vương đi được vài bước thì chợt lảo lảo, thân thể lung lay sắp ngã, y mới nhận ra có chuyện bất thường.
Thiệu Hoa Trì đã đuối sức, bị Phó Thần dễ dàng khống chế từ sau lưng. Hắn dặt thanh chủy thủ lên cổ Thiệu Hoa Trì, quét mắt nhìn quân lính.
Thị vệ không dám tiến cũng chẳng dám lùi, chỉ chờ lệnh của Thiệu Hoa Trì.
"Ngươi dám hạ dược ta...." Thiệu Hoa Trì còn chưa dám thừa nhận.
Nghe thấy giọng nói sững sờ như đang thì thầm của Thiệu Hoa Trì, chẳng biết vì sao, đáy lòng Phó Thần nặng tựa ngàn cân.
Xin lỗi.....
Hắn im lặng nói, dù không hề hối hận.
"Phó Thần....Ngay cả với ta....mà ngươi cũng đối phó...." Thiệu Hoa Trì bị lửa giận đốt cháy, chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, không có bao nhiêu sức lực. Mà dù có sức đi chăng nữa. cõi lòng y giờ đây cũng đau đến nát vụn, không thể đứng vững, thân thể rắn rỏi khẽ run lên, dường như sắp ngã gục.
Còn gì mà phải thắc mắc. Phó Thần biết y sẽ không đồng ý nên đã chuẩn bị ngay từ đầu.
Phó Thần làm việc lúc nào cũng kỹ lưỡng như thế. Nếu Thiệu Hoa trì đồng ý cho hắn đi, hắn sẽ không mạo hiểm làm thế này.
Dù làm vậy có thể đạt được nhiều mục đích, nhưng cái giá phải trả quá lớn.
Từ khi Tùng Dịch kiên quyết cự tuyệt, hắn đã biết Thụy vương gần như chắc chắn không đồng ý.
Phó Thần cũng có chút không đành lòng, ánh mắt buồn bã, nhưng vẫn không hề buông lỏng tay, "Thụy vương, ta là nam nhân, có suy nghĩ của riêng mình."
Không cần bất cứ ai bảo vệ....
Thiệu Hoa Trì run rẩy, chẳng biết vì giận hay đau buồn. Y như phát điên, tự lao mình vào thanh dao Phó Thần đang kề trên cổ. Máu tươi lập tức chảy ròng ròng.
Phó Thần kinh hãi buông tay. Thanh chủy thủ văng ra, rơi xuống đất. Thiệu Hoa Trì tránh thoát khỏi hắn, một tay chống lên bàn đá, chống đỡ thân thể loạng choạng.
Phó Thần kinh hãi nói. "Ngài điên rồi!" Tại sao lại tự làm đau mình như thế!
"Điên...." Thiệu Hoa Trì bật cười.
Ta đã điên từ lâu rồi, từ năm năm trước, khi nhìn thấy thi thể của ngươi!
Nhưng ngươi làm gì có tư cách khinh ghét ta. Ngươi chẳng phải cũng là một tên điên sao, xứng đôi vừa lứa lắm!
Thiệu Hoa Trì cười, cười đến trào lệ.
Y lảo đảo vài bước, nâng tay ngăn binh lính đang định lao đến. Y đã nhìn thấy Linh Lung, Thanh Tửu đang ở trên mái hiên, giương cung nhắm về phía này.
Phó Thần đã chuẩn bị rất chu đáo, không tiếc dùng cách thức quyết liệt này để bỏ đi. Mà người của Phó Thần cũng đã nắm rõ Thụy vương phủ, chẳng một ai nghi ngờ bọn họ hết.
Nhìn vết thương trên cổ Thiệu Hoa Trì, trái tim Phó Thần như bị ai dày xéo. Hắn không hề muốn làm tổn thương y.
Móng tay Phó Thần run rẩy đâm vào da thịt.
"Ngươi cảm thấy ta giam ngươi lại là để hạn chế tự do của ngươi sao?" Thiệu Hoa Trì cười, nước mắt sinh lý chảy dài trên gương mặt. "Ngươi có biết, trăm lần rơi xuống đáy sâu tuyệt vọng trong suốt năm năm qua là thế nào không? Ngươi có hiểu cảm giác không thể tìm lại điều đã đánh mất không?"
Mỗi lần thấy bóng dáng ngươi, nhưng quay đầu lại thì không phải là ngươi.
Có thể khiến một người bình thường y cũng trở nên rồ dại.
Từng câu từng chữ đâm thẳng về phía Phó Thần như muốn xiên từng lỗ thủng trên người hắn.
Phó Thần chậm rãi lắc đầu. Hắn đương nhiên biết y quan tâm đến mình, nếu không thì đã chẳng để cho hắn thoải mái đi lại mấy ngày hôm nay. Hắn hiểu tính cách của Thụy vương, sự độ lượng của y không nằm ở việc trông coi hắn. Ngay cả những người hộ tống hắn ở bên ngoài cũng được chọn kỹ để đảm bảo không xảy ra bất cứ vấn đề gì.
"Quả nhiên ngươi vẫn nhớ lời ta: Thứ ngươi mang đến thì không cần tra xét." Ngươi lợi dụng sự tín nhiệm hoàn toàn của ta đối với ngươi để phản lại ta. Ngươi quả nhiên chính là tên Phó Thần lãnh huyết vô tình mà ta biết. Rốt cuộc ngươi có trái tim hay không? Mắt y đỏ ngầu, gằn từng chữ, "Ở chỗ nào?"
Phó Thần khẽ run rẩy.
Hắn biết Thiệu Hoa Trì đang hỏi mình hạ dược y ở chỗ nào.
"Trên ống tay áo." Thụy vương sẽ không bao giờ đề phòng khi đến gần hắn.
Thiệu Hoa Trì nhếch môi, khóe miệng khổ sở cong lên, cuối cùng chỉ nói ra một chữ, khàn đặc như lẫn máu, "Cút!"
Tiết Duệ đã đón Phó Thần ở bên ngoài. Phó Thần quay đầu nhìn Thiệu Hoa Trì sau lưng, "Điện hạ, xin ngài mau chữa trị."
"Từ nay về sau, ta và ngươi...." Y gian nan thốt từng lời, nâng góc áo lên, cắt bỏ, thong thả nói, "Sẽ như tấm áo này."
Phó Thần thoáng dừng bước, nhìn mảnh vải áo đứt lìa kia rơi xuống, sau đó mới quay lưng rời Thụy vương phủ.
Thiệu Hoa Trì dõi theo bóng lưng hắn đến khi ngoài cửa vắng tanh, thân thể bỗng nhiên mất hết sức lực, ngã gục xuống.
Tiết Duệ đón Phó Thần đi, đưa hắn đến gần nơi đã hẽ hẹn trước với đám người A Nhất, A Tứ.
Tiết Duệ muốn nói lại thôi. Thật ra, chuyện đến mức này, y tin rằng Phó Thần cũng không lường trước được. Hắn chỉ muốn rời đi không, không định gây ồn ào như thế. Nhưng cả hai người đều quá mạnh mẽ, quá độc đoán, chẳng bên nào chịu nhường một bước.
Một kẻ quá sợ hãi mất đi, giam người thật chặt trong lãnh địa của mình, mà một người khác thì không thể chịu được quản thúc, nhìn thì như không tranh không đoạt nhưng thực tế lại cuồng ngạo cực điểm.
Trước khi đi, y không nhịn được mà hỏi một câu, "Ngài hối hận sao...."
"Ta không hối hận." Vì hối hận chẳng cứu vãn được gì.
"Ban nãy....ngài làm như vậy, thật sự khiến Thụy vương tổn thương."
"Không làm cho thật, y sẽ không thả ta ra." Bọn họ đã mất quá nhiều thời gian rồi. Phó Thần lạnh lùng nhắm mắt lại, không muốn nhắc đến nữa. Hàng lông mi run rẩy cho thấy thực ra hắn cũng không phải bình tĩnh như thế. Hình ảnh vết thương đầm đìa máu trên cổ người kia vẫn dồn dập trong tâm trí, khiến trái tim hắn đau buốt như ngàn mũi kim đâm, "Hơn nữa, đó là cách nhanh nhất, cũng hiệu quả nhất."
Hắn biết rõ làm cách nào để người kia buông tay.
Thấy Phó Thần không muốn nói chuyện, Tiết Duệ cảm giác, tuy vậy nhưng có lẽ Phó Thần thật sự ân hận. Bởi vì công tử bọn họ rất ít khi lảng tránh, nhưng những chuyện liên quan đến Thụy vương đều có ngoại lệ.
Tuy rằng quá trì truy đuổi vất vả, nhưng có lẽ không phải chỉ mình Thụy vương ôm mối tương tư nữa rồi.
"Thông tin chuẩn bị ám sát Tấn Thành đế và Thụy vương mà ngài nghe từ bộ hạ của Lý Ngộ chưa chắc đã là thật. Nếu ngài mạo hiểm một mình, y mà biết, chắc chắn không chịu để yên."
"Ừ, ta đợi y."
Tiết Duệ kinh hãi. Ngài có biết lời này nghĩa là gì không!
Phó Thần chợt cau mày, nhìn về phía gió thổi cỏ lay xung quanh, ra hiệu với Tiết Duệ: Đi mau!
Đám Tiết Duệ nhận lệnh, chia nhau ra trốn.
Phó Thần tự rạch vài dao trên người, tạo vài vết thương bong da tróc thịt, sau đó lại lấy đồ băng bó trong hầm nhỏ mà Địa Thử đã đào từ trước đó ra.
Tiết mục nửa thật nửa giả này, hắn phải diễn đến cùng.
Hắn chạy trốn đến một con hẻm nhỏ, cuối cùng gặp được người của A Tứ đến đón. Bọn họ cũng đã nghe được phong thanh trong Thụy vương phủ xảy ra hỗn loạn, nhưng không thể tới gần, chỉ có thể phỏng đoán chắc hẳn thân phận Lý Ngộ đã bị phát hiện, cho nên hai bên giằng co. Bọn họ cực lỳ lo lắng, sợ Lý Ngộ không thoát được khỏi lãnh địa của địch.
Người của Lý Ngộ ở kinh thành đã đến điểm họp mặt, nhưng bản thân hắn thì không thấy đâu. A Tứ vội tìm ở các đường khác xem có gặp được không, chỉ lo Lý Ngộ sẽ hoảng sợ trên đường chạy trốn.
Quả nhiên hắn tìm thấy Lý Ngộ đang chật vật như bị truy sát, thương tích đầy mình.
"Sao lại thế này?" A Tứ đau lòng đỡ lấy hắn, cố gắng tránh đụng vào những vết thương đang chảy máu.
Lý Ngộ cười khổ lắc đầu, "Ta vừa thoát được bọn họ. Chúng ta đi trước rồi nói."