Phụ hoàng nghĩ y cố tình tỏ ra yếu thế để ngồi trên khán đài nhìn các huynh đệ đấu đá lẫn nhau. Y cũng không buồn giải thích, cứ để hắn nghĩ vậy chẳng phải một mũi tên trúng hai con chim sao? Có đôi khi, cảm xúc của Thiệu An Lân với phụ hoàng cũng khá phức tạp. Nếu là lúc còn nhỏ, y có thể dùng quan điểm trắng đen rõ ràng, không phải trắng túc là đen để đánh giá. Nhưng giờ nhìn thấy Tấn Thành đế già đi, y thấy thực ra hắn cũng chỉ là một con người mà thôi.
Tấn Thành đế có lòng bảo vệ y cho nên làm như không hay biết, để Thiệu An Lân tự do rời xa hoàng thành. Kỳ thật, hắn luôn âm thầm trải đường cho tam tử. Cũng tương tự, hắn mắt nhắm mắt mở, để cho Thiệu Hoa Trì tung hoành nhiều năm trên chiến trường Tây Bắc. Hắn không mong thất tử tính tình ngay thẳng của mình bị cuốn vào cuộc tranh đoạt quyền lực, trở thành kẻ hy sinh.
Có lẽ vì không tóm được mình về nên Phi Khanh đành để cho y phát triển thế lực riêng. Đại Tấn mênh mông đất rộng của nhiều, Phi Khanh cũng không cách nào thò tay đến phương Bắc.
Cho nên Thiệu An Lân ngàn lần không ngờ rằng, lúc gặp lại, Phi Khanh đã hoàn toàn khác với người trong ký ức. Y già đi rất nhiều. Ban nãy, thị vệ nói hình như là quốc sư, bởi vì gã không dám chắc.
Lúc Phi Khanh được người nâng xuống, Thiệu An Lân nhìn thấy một ông lão có mái tóc bạc trắng, làn da chảy xệ, mặt lấm tấm vài vết đồi mồi ngồi trên xe lăn, ngay cả hô hấp cũng có chút khó nhọc. Y nhắm mắt tựa vào lưng xe, dường như rất mệt mỏi. Y đã thành bộ dạng này rồi sao? Đây mà là vị quốc sư từng cười cười nói nói, chỉ điểm giang sơn kia sao?
Người bên cạnh khẽ gọi, "Phi Khanh đại nhân, chúng ta đến nơi rồi.
Bọn họ đã chạy suốt ngày đêm, cả đường thủy lẫn đường bộ mới kịp.
Phi Khanh từ từ mở mắt, nhìn thấy Thiệu An Lân, khóe miệng chợt cong lên thành một nụ cười thật nhân từ, nhẹ nhàng gọi một tiếng, "An Lân."
Thiệu An Lân chỉ lẳng lặng nhìn y. Đây không phải kinh thành, y không cần thiết phải tuân thủ lễ sư đồ nữa.
Một lúc lâu sau, y mới đáp lại, sai người nâng Phi Khanh vào trong khoang thuyền.
Thiệu An Lân thường xuyên lênh đênh trên biển, mỗi năm đều ra khơi, mang thương phẩm của các quốc gia thân cận với Tấn quốc về. Trên thuyền còn có rất nhiều hải tặc. nhưng sau này được y chiêu an thành lương dân.
"Ngươi đã thành cái dạng này rồi mà còn dám đến tìm ta?" Thiệu An Lân bảo người lui xuống, nhìn Phi Khanh, không rõ trong lòng người người này nghĩ gì. Y quay lưng lại, kiềm chế nỗi căm hận dồn nén trong lòng bấy lâu, nhưng giọng nói vẫn ẩn chứa sát khí, "Ta đã từng nói, chỉ cần có một cơ hội, ta sẽ liều mạng để giết ngươi."
Phi Khanh dường như chẳng buồn quan tâm. Y đã nghĩ đến từ trước rồi. Y ngẩng đầu nhìn chàng thanh niên ngày một trưởng thành trước mắt, giọng nói già nua như tiếng đàn nhị cũ nát phát ra âm thanh khổ sở, "Cho nên ta đã dâng mình đến cửa đây."
Nói rồi, y rút một thanh kiếm tẩm độc dưới xe lăn ra.
Thiệu An Lân thấy sau lưng im lặng không tiếng động. Y quay đầu, thấy Phi Khanh đang nâng một thanh kiếm, chìa thẳng về phía mình.
"Rốt cuộc ngươi muốn gì?" Khi nói ra những lời này, Thiệu An Lân gần như nghiến răng nghiến lợi. Làm gì có chuyện lão hồ ly này chủ động đến tận nơi cho y giết.
"Ta cho ngươi cơ hội tự tay giết ta, ngươi cứ thoải mái." Phi Khanh khẽ mỉm cười, vẫn là dáng vẻ vân đạm phong khinh như trước kia.
Có thể nói khí chất phiêu dật như tiên nhân của Thiệu An Lân hầu như đều ảnh hưởng từ Phi Khanh.
Thiệu An Lân nhìn thanh kiếm, nhưng không hề chạm đến.
Đáy lòng y phập phồng liên tục, tràn đầy phẫn nộ khi bị lừa dối và bỡn cợt. Y bước tới, chống hai tay lên tay vị của xe lăn, nhìn dáng vẻ chật vật của Phi Khanh, "Ngươi biết rõ, ngươi chết ta cũng chết, còn nói những lời nực cười như vậy để lừa gạt ta, lừa gạt chính mình? Ngươi còn muốn đùa giỡ với ta đến khi nào, Phi Khanh!"
Từ khi ràng buộc tính mạng của hai người với nhau, Phi Khanh cũng chưa từng thấy đứa trẻ này để lộ gương mặt căm hận như thế, bỗng nhiên lại khiến y thấy nhớ những ngày xưa.
"Lần này ngươi không giết ta là lỡ mất cơ hội đấy." Phi Khanh cúi mắt xuống.
Thiệu An Lân chẳng hề quan tâm, "Vứt cái khổ nhục kế của ngươi đi. Ngươi là loại người sẽ chịu chết khi chưa đạt được mục đích sao? Lần này chắc là ngươi nhớ tới quân cờ như ta nên mới tìm đến nhỉ. Ngươi muốn gì ở ta?"
Phi Khanh kinh ngạc nhìn người trước mắt. Lúc hoàn toàn mất lòng tin, thì mỗi một câu nói đều sẽ bị xuyên tạc. Một hồi lâu, y mới buông thanh kiếm tẩm độc xuống, giọng nói bình thản, "Dù ngươi có tin hay không, nhưng ta thật lòng yêu thương ngươi. Tình cảm bao nhiêu năm qua không hề giả dối, ngươi cũng là truyền nhân duy nhất của ta."
"An Lân nhận không nổi tình cảm của ngài." Những lời này khiến Thiệu An Lân thoáng cứng đờ giây lát. Y thấy được sự hoài niệm và thương mến trong mắt Phi Khanh.
Nhưng chỉ cần nhớ đến tính cách không từ thủ đoạn để đạt được mục đích của người này, y lại thấy sự mềm lòng ban nãy của bản thân thật là nực cười. "Nói đi, ngươi đến đây chắc cũng không đơn giản là để tâm sự với ta. Nếu biết ta ở đây, thì chắc ngươi đến....là để đổi mệnh."
Phi Khanh cũng thu lại cảm xúc ban nãy, chỉ lạnh nhạt nói, "Ta đã từng nói với ngươi, chri cần trong mấy năm nay, ngươi tìm được thân thể thích hợp để ta hoàn hồn thì ta sẽ không lấy tính mạng ngươi. Đã bao nhiêu năm như thế rồi, ta tin ngươi đã có thu hoạch." Y tin chắc mình không nhìn lầm người. Dù tỏ vẻ không màng tới, nhưng An Lân cũng là người khao khát ngôi vị chí cao vô thượng kia.
Thiệu An Lân đưa Phi Khanh đến khoang thuyền dưới cùng, mở một cánh cửa. Khí lạnh lập tức ùa tới. Có một người nằm trong quan tài, chỉ còn duy trì được tính mệnh.
Người này còn nhịp tim, hơi thở, mạch đập, nhưng thân thể không nhúc nhích, tựa như một bức tượng băng.
đến bảy tám phần. Lúc trước, y đã từng sai thủ hạ điều tra, nhưng không quá để tâm đến vị mưu sĩ mất tích trong địa bàn của Thiệu An Lân mấy năm trước. Không ngờ đó là người Thiệu An Lân chuẩn bị cho mình.
Chính là vị binh pháp kỳ tài tên gọi Lạc Học Chân, được giới văn nhân nhã sĩ gọi là Vanh Hiến tiên sinh. Lão được các trâm anh thế tộc ở kinh thành ủng hộ, mở trường tư thục, đào tạo nhân sĩ khắp thiên hạ.
"Ngươi biết lão là mưu sĩ thủ hạ của Thụy vương, cũng là một trong những quân bài chưa lật của Thụy vương."
Thiệu An Lân bước tới, nhìn nét mặt không chút huyết sắc của Vanh Hiến tiên sinh, "Đã là kẻ địch thì không phân biệt sớm hay muộn."
Tại địa lao thành Bảo Tuyên.
Thiệu Hoa Trì nhìn Linh Hào ngã xuống dưới chân mình, nhận lấy tấm khăn binh sĩ đưa cho, thong thả lau máu trên kiếm.
Trong bóng tối, có người nhanh chóng bưới ra kéo Linh Hào đi. Một lúc lâu sau, họ mới tìm được dấu vết dịch dung của Linh Hào, cẩn thận gỡ tấm mặt nạ da có thể xem là hoàn mỹ kia, đeo nó lên mặt một nam nhân có thân hình hao hao giống với Linh Hào.
Đó là cách mà Thiệu Hoa Trì cùng các mưu sĩ bàn bạc quyết định. Họ sẽ dùng người của mình để tạm thời thay thế linh hào, chờ cơ hội phản kích tiếp theo.
Đương nhiên hành vi này rất dễ bại lộ, nhưng bọn họ cần che mắt người ngoài. Thật ra, Thiệu Hoa Trì hoàn toàn có thể không giết Linh Hào. Để cho hắn sống với có ích hơn giết chết. Nhưng Thiệu Hoa Trì không muốn thả hổ về rừng, nhất là một con mãnh hổ như thế. Tên Linh Hào này tuy rằng tham sống sợ chết nhưng năng lực ở mọi phương diện đều không tồi. Quan trọng hơn cả, khi Thiệu Hoa Trì nhìn thấy xác của Thiệu Mộ Tiễn thì Linh Hào đã không còn cơ hội sống nữa rồi.
Dù ít dù nhiều cũng là quan hệ huyết thống. Thiệu Mộ Tiễn muốn giết y, y đương nhiên sẽ trả đũa, thậm chí không chút mềm lòng.
Nhưng Thiệu Mộ Tiễn chết không rõ ràng như thế, thân là đệ đệ, y không thể khoanh tay đứng nhìn, đó là nguyên tắc.
Ruột thịt vẫn là ruột thịt, mối quan hệ đó đâu dễ dàng dứt bỏ.
Thân thể Thiệu Mộ Tiễn trong quan tài đã cứng lạnh. Thiệu Hoa Trì chạm nhẹ gương mặt có vài nét hao hao giống mình, thì thầm, "Ta báo thù cho huynh rồi, yên nghỉ đi."
Không biết có phải ảo giác hay không, một binh sĩ đứng bên cạnh phát hiện thi thể lạnh lẽo trong quan tài kia bỗng như thả lỏng.
Hẳn là đã siêu thoát rồi.
Gió đêm phơ phất thổi, khiến quân lính không khỏi run rẩy.
"Những chuyện khác các ngươi chịu khó vất vả, thu xếp một chút." Nếu y đoán không lầm, đêm nay, người của Linh Hào ở ngoài thành sẽ phát hiện ra có gì đó không ổn, xông vào điều tra, cướp ngục....
Nhìn bầu trời đầy sao lấp lánh, Thiệu Hoa Trì từ tốn nói, "Đêm nay chắc là không ngủ được rồi."
Người thay thế Linh Hào ở trong nhà giam chờ lệnh. Thiệu Hoa Trì cũng nới lỏng lực lượng canh gác bên ngoài, chờ đợi biến động.
Lúc y quay về nơi ở tạm thì đã quá nửa đêm.
Y hỏi thăm tình hình Phó Thần, biết hắn vẫn mê man, hơi cau mày. Nếu cứ ngủ li bì như vậy thì không tốt cho sự bình phục của Phó Thần. Ngày mai, y sẽ gọi Lương Thành Văn đến, thử đánh thức người dậy.
"Có ai đến thăm hắn không?" Y hỏi vệ binh.
"Cảnh giáo úy, Thanh Tửu...." Người kia báo ra vài cái tên.
"Không cho họ vào chứ?"
"Đúng vậy."
"Ừ, tiếp tục chấp hành. Không có lệnh của ta thì không ai được vào trong."
Nào chó nào mèo, ai cũng tơ tưởng đến hắn. Một đám không phải y sư thì đến thăm một người đang hôn mê làm gì? Đợi hắn khỏe lại rồi tính tiếp. Nhất là với tính nết của Phó Thần, nhất định không chịu ngoan ngoãn ở yên một chỗ dưỡng thương.
Y không vào ngay mà đi thay quần áo, lau người, xác định trên người mình không còn mùi máu tanh mới mặc y phục hàng ngày, quay về phòng.
Đèn dầu đã cháy hết. Loại đèn đốt bằng sáp này tuy rằng tiện nhưng hao dầu, chẳng bao lâu là tắt.
Y châm một ngọn đèn khác, đến gần giường. Nhìn người đang say ngủ, Thiệu Hoa Trì cũng không nhận ra ánh mắt mình ấm lên một chút, còn có chút nhẹ nhõm. Có lẽ sau khi người này trốn đi, y lo lắng không thôi, chỉ sợ khi quay lại, hắn đã không còn nữa.
Phó Thần đang nằm nghiêng, quay mặt vào trong tường. Tư thế nằm này không tốt cho vết thương. Nhưng lúc này hắn đang ngủ say, vết thương cũng không đáng ngại. Thiệu Hoa Trì đưa tay đặt lên trán hắn. Có vẻ đã hạ sốt một chút rồi.
Y nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vẫn không nỡ đổi tư thế nằm của hắn.
Đêm nay ngủ đâu bây giờ?
Đã nói ở cùng nhau, đương nhiên y không thể sang phòng khác được.
Thực ra đây là lần đầu tiên y chung giường với Phó Thần. Chẳng qua mấy năm nay, y đã học được cách kiềm chế hành vi và biểu cảm mà thôi.
Dù trong lòng y lúc này rất hồi hộp, thậm chí không dám nhìn Phó Thần. Thường ngày y biểu hiện rất táo bạo, nhưng thật ra đây vẫn là lần đầu tiên y gần gũi với người trong mộng. Thiệu Hoa Trì đi tới một góc, cởi bỏ quần áo trên người.
Vết thương của Phó Thần còn chưa khép hoàn toàn, lại hơi sốt. Dù có tâm tư bất chính đi nữa, y cũng biết giờ không phải lúc.
Chẳng qua mấy ngày nay, y bận rộn đến hầu như chẳng có thời gian nghỉ ngơi, giờ mới thong thả được hơn một chút, có cơ hội kề cận chăm sóc Phó Thần.
Lương Thành Văn lại còn nói, chất độc trong người hắn chưa tan hết, ban đêm có thể sẽ đau đớn.
Lúc Thiệu Hoa Trì vào phòng, Phó Thần cũng đã tỉnh. Trong lúc lo lắng trập trùng thế này, hắn làm sao mà ngủ sâu giấc được.
Dù tiếng bước chân của đối phương rất nhẹ nhưng vẫn không qua được lỗ tai của hắn. Hắn cảm thấy bẩn thân cơ thể này cũng có nội lực bên trong.
Sau khi bước vào, Thụy vương vẫn rất im lặng. Hắn có thể dựa vào phong cách của quân lính mà đoán ra tư thái của Thụy vương. Có lẽ y bước đi nhẹ nhàng như vậy là vì không muốn đánh thức nguyên chủ.
Bất chợt, hắn cũng cảm nhận được sự chu đáo này, có chút ấm lòng.
Ít có người nào ở địa vị cao như thế mà lại quan tâm đến người khác.
Nhưng suy nghĩ này cũng chỉ thoáng qua giây lát mà thôi. Hắn nghĩ ít nhiều gì Thụy vương cũng phải e dè, ai ngờ lại nghe thấy tiếng vải vóc cọ nhau sột soạt, như kim đâm thẳng vào màng tai, lại đâm vào trái tim Phó Thần. Thụy vương đang cởi đồ????
Nam nhân này chẳng lẽ muốn ngủ cùng hắn? Nếu là lúc trước, hắn còn có thể nghĩ hai người này là chủ tớ thân thiết, ngủ chung giường để bày tỏ tình nghĩa.
Bây giờ, khi biết được quan hệ kia, lại thấy Thụy vương thản nhiên thoát y, thổi đèn lên giường, hắn tức đến nghẹt thở. Lồng ngực Phó Thần như bị ai siết chặt, cố gắng ngăn bản thân mình hoảng hốt.
Hình như thẩn thể này cũng từng nghe thấy âm thanh như vậy, thành thói quen rồi sao?
Bọn họ đã đến mức này rồi cơ à?
Phỏng đoán trong lòng hắn càng chân thật hơn. Chủ soái đâu việc gì phải ngủ cùng phòng với mưu sĩ.
Có lẽ bọn họ đã không còn ở giai đoạn liếc mắt đưa tình nữa rồi. Hắn vẫn tưởng cổ nhân khá kín đáo trong chuyện tình cảm, dù có phải lòng nhau thì cử chỉ cũng phải tuân theo lễ nghĩa. Nhưng hiện thức cho hắn một cái bạt tai. Hai người này không biết đã vượt bao nhiêu cái rào rồi.
Lúc này, lòng hắn nguội lạnh như tro tàn.
Lào sao hắn đóng giả được nữa đây? Làm sao hắn diễn vai nguyên chủ được nữa đây?
Hơi thở nóng cháy phả lên lưng Phó Thần, cách hắn chỉ một cái xoay người. Phó Thần siết chặt bàn tay.
Nhưng hắn chưa kịp gồng mình, một cánh tay thon dài đã khoác lên thắt lưng hắn.