Phó Thần không ở đó nhìn Diệp Huệ Ly tắt thở. Ả chết chỉ là vấn đề thời gian, hắn tới là để khiến ả bị dày vò càng thê thảm. Những chuyện ả từng làm cách đây mấy năm, ả sẽ trả giá bằng hết.
Hắn còn nhiệm vụ quan trọng hơn, giải quyết tàn dư mật thám của Lý phái. Có nhiều điểm mà nếu hắn không can dự thì dù có là Tiết Duệ cũng mất rất nhiều thời gian mới tra ra, đợi đến lúc xử lý thì chúng đã cao chạy xa bay rồi. Lý phái vạn lần không ngờ tới, căn cứ bí mật bao nhiêu năm của chúng lại bị phát hiện. Khi thấy Lý Ngộ, chúng ngỡ như gặp quỷ, nhưng còn chưa kịp phản ứng đã bị người của Lý Duệ giết hết, chết không nhắm mắt.
Chẳng phải đã có tin xác thực, Thất Sát Lý Ngộ bị nhóm của A Nhất đại nhân giải quyết ở trong cung rồi sao.
Thế kẻ họ đang nhìn thấy là ai?
Lé Ngộ chưa chết!
Nhưng tin này không cách nào truyền đi.
Khi Phó Thần quay lại tường thành, Thiệu Hoa Trì đang xem tin báo. Các tướng lãnh vây quanh y, cùng nhau thảo luận. Bầu không khí nghiêm trang, căng thẳng vô cùng. Thấy Phó Thần đi tới, y tạm dừng công việc, bảo mọi người lui đi, nhìn Phó Thần với ánh mắt kỳ quái.
Từ Thanh thấy Thiệu Hoa Trì có vẻ lo lắng, chẳng hiểu thế là thế nào.
Dường như chỉ cần Phó Thần có bất cứ điểm nào khác lạ, ánh mắt điện hạ sẽ chỉ dừng ở đó, không thể rời đi. Có vẻ như điện hạ thật sự moi hết tim gan, tin tưởng, yêu quý vị huynh đệ cùng chung hoạn nạn này.
Phó Thần cũng không hiểu chuyện gì, bị Thiệu Hoa Trì kéo vào góc tối, "Đang buồn sao?"
Y không muốn thấy Phó Thần khổ sở vì bất cứ ai, mọi cảm xúc đều phải dành cho y. Y biết năm xưa, Phó Thần từng chịu nhiều đau thương mất mát, không muốn y phải đối diện với những điều đó nữa. Lúc trước, khi y dịch dung, phát hiện thân phận của Diệp Huệ Ly, y đã ngờ ngợ. Hóa ra không phải Phó Thần bỏ qua thù cũ, mà chỉ tạm gác sang một bên mà thôi.
Vì sao y đoán ra được? Bởi vì trong năm năm Phó Thần rời đi, y tìm hết những người từng tiếp cận với hắn, ghi nhớ mọi chuyện hắn từng trải qua trong lòng. Để những khi không có người bên cạnh, y ôn lại hết thảy, dùng những câu chuyện ấy để sống nốt quãng đời còn lại của mình.
Khi ám vệ nói cho y biết Phó Thần vừa đi đâu, y đã đoán được ít ngọn nguồn.
Phó Thần không ngờ vừa mới thấy nhau, Thiệu Hoa Trì đã đoán ra tâm trạng của hắn. Cảm giác buồn bực kia chậm rãi tan biến như chưa từng tồn tại. Tình cảm của Thiệu Hoa Trì là điều duy nhất Phó Thần không nghi ngờ, bởi nó quá mức tự nhiên, cũng quá mức nồng cháy, len lỏi từng ngóc ngách sâu kín nhất trong lòng. Hắn bật cười, đưa tay ôm eo Thiệu Hoa Trì, kéo y sát vào mình.
Á?
Thiệu Hoa Trì nhìn khải giáp trước ngực, thầm hối hận sao ban nãy không cởi phứt ra rồi hãy nói chuyện, bỏ lỡ mất cơ hội kề da cận thịt với Phó Thần rồi.
Phó Thần nhẹ nhàng vuốt ve hai má non mềm của Thiệu Hoa Trì, "Vừa thấy ngươi là quên hết."
Thiệu Hoa Trì cúi đầu, lúng túng không biết trốn đi đâu. Tên Phó Thần này chẳng biết học được mấy câu tán tỉnh ong bướm ở chỗ nào, mỗi câu đều đâm xuyên trái tim bồ câu nhỏ bé của y. Y chôn mặt vào lòng Phó Thần. Thật ra.....nếu xét cho kỹ thì xem ra y cũng từng đắc tội Phó Thần nhiều lần, nhưng là người duy nhất không bị hắn trả thù.
Thiệu Hoa Trì bỗng dưng quên sạch những tổn thương ngày trước, chỉ cảm thấy Phó Thần cái gì cũng tốt.
Một lúc lâu sau, y mới lí nhí cất tiếng, "Có gì mà không nói ra được. Đau cứ kêu đau, buồn cứ kêu buồn, ta ăn thịt ngươi được chắc. Nhưng mà ta chỉ cho phép ngươi buồn một lát thôi. Ngươi...."
Thiệu Hoa Trì ho hai tiếng, cảm thấy xấu hổ cực kỳ, nhưng chẳng biết làm sao, chỉ đành ấp úng, "Ngươi còn có ta."
Chỉ một lời đơn giản mà khiến trái tim hắn run rẩy, đập dồn.
Sóng tình cuộn trào trong mắt Phó Thần, nhưng rồi lại lắng xuống thành dòng nước êm ái, dịu dàng nhìn người trong lòng.
"Ta sẽ không vĩnh viễn sống trong quá khứ đâu." Nếu không phải hai người đã tâm ý tương thông, chắc cả đời này Phó Thần cũng không phát hiện ra, Thiệu Hoa Trì là một người yêu quyến rũ đến vậy. Một khi tường ngăn giữa bọn họ mở ra, biết bao niềm vui bất ngờ nho nhỏ xuất hiện, đáy lòng vừa chua lại vừa ngọt.
Thiệu Hoa Trì nhìn trái nhìn phải, người nào đến cũng sẽ bị ám vệ của y chặn lại. Đây là cơ hội ngắn ngủi để hai người ở chung với nhau. Ban nãy, họ cũng từng thân cận trong xe ngựa, nhưng mà với y thì chẳng thấm vào đâu. Ba ngày không gặp được hắn, y bị dày vò đến khổ sở, mới phải đè hắn ra hôn một cái cho đỡ thèm.
Từ lúc ra khỏi cung, y bị Mục Quân Ngưng và Văn Ỷ trêu tức, ngay cả cái cưỡng hôn trong xe cũng không dập tắt được lửa giận trong lòng. Y muốn thân cận với Phó Thần khủng khiếp, không biết dùng lời nào để mô tả cảm giác này. Dường như chỉ cần có được một lần thân thiết là sau đó không thể kiềm chế được, mỗi lúc xa nhau lại muốn thời gian trôi qua thật nhanh. Rõ ràng năm năm trước y không như vậy, thế mà bây giờ, mới có vài ngày đã vã không chịu nổi rồi.
Thậm chí, cả lúc ở bên nhau như bây giờ cũng không nhịn được mà thương thương nhớ nhớ, muốn chạm một cái, hay nhìn thêm một cái thôi.
Nhưng y lại sợ mình hung hãn quá, dọa hắn chạy mất. Lần nào hôn nhau cũng là đè ra cưỡng thì ai mà chịu thấu? Chắc Phó Thần cũng cảm thấy y thèm thuồng quá. Thể diện vương gia của y sắp mất sạch rồi.
Thấy Thiệu Hoa Trì cúi gằm mắt, đôi mắt liếc tới liếc lui, định ngẩng đầu lên, nhưng rồi lại rụt về. Qua ba bốn lần như vậy, y đều tưởng không ai phát hiện ra, nhưng Phó Thần lại thấy rõ ràng như phim quay chậm.
Hắn buồn cười lắm mà phải nhịn. Tuy Phó Thần rung động trước vị Thụy vương lạnh lùng, quyết đoán, khí phách hào hùng kia, nhưng mà có đôi khi, dáng vẻ ngượng ngùng của điện hạ khi đối mặt với hắn cũng khiến hắn....say như điếu đổ. Tuy điện hạ bày tỏ tình cảm thì hung hăng thật đấy, nhưng mà lại ngây thơ, trúc trắc vô cùng. Vừa mạnh mẽ lại vừa e thẹn, nam nhân nào chả mê tsundere. Hắn cũng là nam nhân bình thường, không tránh được rung động.
Phó Thần khom người, chủ động hôn lên đôi môi mở hé. Dù hắn không quen thường xuyên kề da cận thịt người khác, dù hắn chưa từng cảm thấy không nỡ rời xa ai đến thế, dù hắn muốn xây đắp tình cảm từ từ, lâu dài mà bền chặt, dù chiến sự cấp bách, dù cách đó không xa có một đội quân rất đông và hung hãn đang tiến về, nhưng nếu có thể khiến người kia vui vẻ một chút, tội gì hắn không làm?
Thiệu Hoa Trì quá mức kinh ngạc và vui sướng. Y còn chưa biểu hiện, Phó Thần đã biết y muốn gì. Y chậm rãi mở khớp hàm, để mặc cho Phó Thần xâm nhập. Đầu lưỡi mềm dẻo đảo qua khoang miệng, tựa như mang theo từng tia điện nhỏ xíu, truyền từ thân thể Phó Thần sang người mình, chui vào từng thớ thịt, mạch máu. Pháo hoa nổ tưng bừng trong đầu, hai mắt mờ đi, chỉ còn mỗi nam nhân này tồn tại.
Khi Phó Thần buông Thiệu Hoa Trì ra, y thở hổn hển một hồi, không nói được câu nào, đầu lưỡi còn tê dại, đầu óc quay cuồng trong sóng to gió lớn.
Phó Thần ôm y, xấu xa luồn tay vào lớp áo giáp, vuốt ve eo nhỏ, nhẹ nhàng xin tội, "Nô tài vô lễ, tơ tưởng điện hạ, hành vi càn rỡ. Xin điện hạ trách phạt."
Thiệu Hoa Trì tức nghẹn trong lồng ngực.
Trách phạt?
Hai người càng thân thiết với nhau, y mới phát hiện, cái góc "phóng đãng" của Phó Thần bắt đầu lộ ra. Thiêu Hoa Trì chống đỡ không nổi, cũng như lúc này vậy, trả lời thế nào cũng khiến Phó Thần được lợi.
Khi mới gặp nhau, y ghét nhất cái dáng vẻ trợn mắt nói dối của Phó Thần. Lúc nào cũng là bộ dạng kính cẩn vâng lời, nhìn trong ba ngàn cung nữ thái giám xem có ai quy củ lễ phép được như hắn không. Nhưng thực tế thì lời nói một đằng, lòng dạ một nẻo, lật mặt như lật bánh tráng.
Bây giờ thì càng nghiêm trọng hơn. Không những vờ vịt xin lỗi, mà còn đổi cách xưng hô. Nói bao nhiêu lần rồi, không được xưng nô tài nữa mà cứ thích chống đối y.
Chỉ cần cho y cơ hội, điều đầu tiên y làm sẽ là phế bỏ cái thân phận nô tài chết tiệt của Phó Thần.
Xem lúc ấy, ngươi lấy cái gì mà khiêm tốn!
Thiệu Hoa Trì hung hăng lườm cái gã nam nhân khiến người ta tức đến nhe răng trợn mắt này. Hắn cậy y không nỡ trách phạt, cái gì cũng dám nói ra. Nhưng mà tức nhất là chính y chẳng những không ghét, mà còn vui vẻ đón nhận.
Ây!
Tự mình chuốc lấy thôi.
Thiệu Hoa Trì lại cúi đầu phỉ nhổ bản thân.
Nam nhân kia lại đặc biệt thích ánh mắt sát thủ, tựa như lang vương của Thiệu Hoa Trì. Với người khác thì là uy hiếp, nhưng với hắn thì lại quyến rũ, mời mọc, rõ ràng là khiêu khích dục vọng chinh phục.
Tiếng kèn chợt vang lên. Phó Thần có chút bực bội. Bầu không khí đang lãng mạn thì bị chen ngang, chỉ tiếc giờ không phải lúc. Hắn nhìn về phía mặt trời mới lên. Một đội quân đang từ đằng xa tiến hại. Hai người liếc nhau, đều biết thời gian là vàng, vô cũng ít ỏi.
Thiệu Hoa Trì nhanh chóng bình tĩnh lại, ánh mắt cũng nghiêm nghị như lúc đầu, "Buông ta ra đi."
Hai người đi lên đài cao, chờ kẻ địch bọc đánh từ ba phía, tất cả chỉ để mở đường cho tam vương ngăn cơn sóng dữ. Hai mươi vạn quân chia thành hai nhánh, từ từ bao vây, áp sát.
Nhưng thấy một nhánh khác không đến như đã hẹn, ngay cả số lượng quân lính cũng ít hơn dự tính. Phó Thần thấy Thiệu Hoa Trì có vẻ tong dong, dường như đã đoán ra từ trước, "Điện hạ đã sai người chặn nhánh quân kia?"
"Không tính là chặn, chỉ gây thêm chút rắc rối cho bọn họ mà thôi." Làm như vậy, bọn chúng sẽ không tới được kinh thành đúng kế hoạch nữa.
Ánh mắt Phó Thần liếc qua Tiết Duệ. Hai người hợp tác ăn ý nhiều năm, Tiết Duệ nhanh chóng hiểu ra, trình bày sơ lược cái lợi cái hại trong mưu kế Thiệu Hoa Trì vừa tiến hành.
Trong mấy ngày Phó Thần giả chết, Thiệu Hoa Trì không hề ăn không ngồi rồi. Y vốn muốn chọn Từ Thanh đi làm nhiệm vụ này để đảm bảo thành cộng, nhưng Từ Thanh lại là thủ lĩnh đội quân phòng vệ cuối cùng trong kinh thành. Nếu lão rời khỏi thành thì quá nhiều người chú ý, mất nhiều hơn được. Tuy bản thân lão ở trong thành, nhưng thuộc cấp của lão đều là tướng lãnh già dặn mấy chục năm chinh chiến. Mỗi người đều phái ra tinh anh, chọn lính có kỷ luật nghiêm minh nhất, năng lực hành động cao nhất. Những lão tướng kinh nghiệm phong phú luôn có thể ứng phó với mọi tình huống, biết cách tùy cơ ứng biến.
Bọn họ đã lẳng lẽ trà trộn vào quân của "Thiệu Hoa Dương", nội ứng ngoại hợp với mật thám của Thiệu Hoa Trì, khiến cho nội bộ hỗn loạn đến long trời lở đất. Lúc này, quân tâm hoảng sơ, đặc biệt là những kẻ cầm đầu, ai nấy đều hoài nghi. Bọn họ được tập hợp dưới hình thức khởi nghĩa nông dân, cho nên rất dễ bị kịc động. Thiệu Hoa Trì thuận tay châm ngòi, khiến bọn cảm thấy ngay cả tính mạng cũng khó giữ, thì lấy đâu ra tinh thần mà đánh vào thành.
Còn về những mật thám trong quân của Thiệu Hoa Dương, chẳng phải thời điểm nào xa lạ, mà chính là lúc ở thành Bảo Tuyên, y đã sai người giả dạng Linh Hào - Thiệu Hoa Dương, để cho người Lý phái xông vào ngục cướp ra. Người dịch dung thành Linh Hào lúc ấy đã bị Lý phái giết chết rồi thay bằng người mới, nhưng không ai chú ý, đám thuộc hạ còn sót lại của Linh Hào có phải hàng thật hay không.
Phó Thần ngẩn ra, tim lại thót một nhịp. Chiêu dương đông kích tây quá đẹp!
Điện hạ quả như hắn đánh giá, sinh ra để làm vua. Y văn thao võ lược đều đủ cả, chỉ thiếu đất thể hiện mà thôi.
Bây giờ, quân khởi nghĩa do "Thiệu Hoa Dương" cầm đầu đã tán loạn, không còn đủ khả năng tấn công kinh thành, nhân số giảm mạnh. Số quân còn lại của hai nhánh kia chỉ hơn mười vạn, gần như ngang với quân số Thiệu Hoa Trì sắp xếp ở ngoài thành.
Thiệu Hoa Trì khống chế cục diện trong tay nhưng không hề đắc ý, chỉ cần thận quan sát chiến cuộc. Trận lấy ít địch nhiều này có khả năng vang danh sử sách. Y có thể để bọn chúng đánh vào thành, bởi y tự tin mình vẫn sẽ thắng, như thế công tích càng vang dội. Nhưng so với sự an nguy của Phó Thần và dân chúng trong thành, danh tiếng có đáng gì chứ. Y thà ăn chắc mặc bền một chút để đảm bảo an toàn, chứ không thèm chút hư danh ấy.
Đại quân dần áp sát. Thiệu Hoa Trì nhìn thấy quân lính đứng xếp hàng ở mặt trong và mặt ngoài thành. Bọn họ là bức tường sống, khiến cho tường thành Loan Kinh trở nên bất khả xâm phạm, một giọt nước cũng chẳng thể lọt qua. Phía ngoài thành là một vạn lính được điều từ Vệ Thành tới để ứng phó với kẻ địch bên ngoài, phía trong thành là lính tinh nhuệ chờ sẵn, phòng khi bên ngoài thất thủ thì đồng loại xông ra. Lúc này, bọn họ chỉ có một mục tiêu, một thủ lĩnh.
Đôi mắt họ thẳng tắp nhìn Thiệu Hoa Trì, như đang đợi chờ mệnh lệnh của vị chiến thần trong lòng họ tôn kính.