Mục lục
Bảy Mươi Hai Ngày Thiếu Gia Làm Con Gái
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ba! Con tìm mãi mà không thấy đâu cả! Gọi điện tới mấy đứa bạn thì đứa nào cũng nói không gặp con bé. Giờ chúng ta phải làm sao đây ba?

Thiên Huy bồn chồn đi đi lại lại rồi nói khẩn trương:

- Hay là chúng ta báo công an nhờ họ giúp đỡ đi ạ! Có lực lượng của họ thì việc tìm kiếm Phương Nghi sẽ dễ dàng hơn!

Du Kiệt nói với vẻ chán nản:

- Không được đâu Huy à! Chúng ta chưa biết chuyện gì đang xay ra lỡ không có chuyện gì mà báo công an thì lại bị tội báo án giả lúc đó sẽ phải giải thích rất phức tạp!

- Nhưng chẳng lẽ chúng ta cứ ngồi đợi ở đây? Phương Nghi đã đi hơn ba tiếng rồi em sợ lỡ có chuyện gì thì sao?

- Không sao đâu!Bây giờ em vào phòng anh tranh thủ chợp mắt chút đi! Từ chiều tới giờ em cũng mệt rồi. Lúc nào có tin của Tiểu Nghi anh sẽ gọi em dậy!

- Nhưng mà em …

Thiên Huy định từ chối lời đề nghị của Du Kiệt nhưng nhìn thấy ánh mắt ra lệnh của anh thì cậu phải lặng lẽ đi vào.Du Kiệt ngồi im lặng một lúc rồi lấy một lon bia và uống sạch anh thở dài như để lấy thêm can đảm sau đó nhẹ giọng lên tiếng:

- Ba! … Con biết mọi chuyện ba làm xưa nay luôn có lý do. Và con cũng biết ba làm tất cả cũng là vì hai anh em con. Con đã cố gắng để hiểu nhưng lần này con không thể tìm được lý do nào để giải thích được chuyện này cả.

Ông Dao nghe vậy thì chỉ lắc đầu thở dài và cúi mặt xuống im lặng như đang tự trách mình. Một lúc sau ông ngước lên nhìn Du Kiệt và nói với anh bằng đôi mắt đau buồn:

- Có lẽ đã đến lúc ba phải cho con biết được tất cả! Mọi chuyện đã tới nước này ba không thể giấu con mãi được.

Ông Dao thở dài rồi nhìn vào khoảng không trước mặt và bắt đầu kể cho con trai nghe câu chuyện của mình. Tất cả đã là một dĩ vãng nhưng đến tận bây giờ nó vẫn luôn dày vò tâm can ông. Một quá khứ tưởng chừng đã kết thúc nhưng không ngờ hậu quả của nó lại có thể gây ra bao sự đau khổ cho người hiện tại!

… …

Câu chuyện xảy ra từ hai mươi chín năm về trước. Hồi đó ông Dao có tên là Nguyễn Nhật Quang ông là con cả trong một gia đình nghèo ở huyện Can Lộc thuộc tỉnh Hà Tĩnh. Quang là một cậu thanh niên hiền lành chất phác cuộc sống của anh quanh năm gắn liền với ruộng đồng, sáng bắt cá chiều bắt cua,số tiền kiếm được chỉ để nuôi ba mẹ già và đứa em trai mười tuổi. Tuy là thiếu thốn và cực khổ nhưng họ luôn mãn nguyện với cuộc sống của mình và không có một lời oán trách về số kiếp nghèo hèn đã gắn liền với bao đời nay.Nếu như ngày tháng cứ bình yên trôi đi như thế thì có lẽ là tốt hơn nhưng không ai biết trước được số phận và cũng có mấy ai có thể làm chủ được nó. Một ngày kia đây là ngày đầu tiên anh bước sang tuổi mười tám và cũng là ngày mà đã thay đổi cuộc sống của anh và cả gia đình. Cái ngày mà đã làm anh phải day dứt bao đêm đã phải khóc bao lần khi nghĩ về nó. Hôm đó anh theo mấy người bạn cùng làng lên rừng chặt gỗ và đến khi chiều xuống anh mới nhận ra mình đã bị lạc trong rừng. Mặc dù đã tìm khắp nơi nhưng anh cũng không tìm được lối ra. Ánh mặt trời lúc đó gần tắt hẳn cùng với tiếng kêu của những thú rừng làm cho anh bắt đầu sợ hãi và khóc lên bỗng có tiếng “ soạt ” phát ra từ bụi cây dại phía trước mặt. Lúc đó anh sợ hãi mặt tái xanh lên không còn giọt máu. Anh càng khóc to hơn, anh khóc không phải vì hy vọng sẽ có một ông bụt xuất hiện và giúp đỡ giống như trong mấy câu chuyện mẹ anh hay kể hồi bé cho hai anh em của anh nghe trong những đêm gió lạnh khi đông về. Anh khóc vì muốn xua tan đi những sợ hãi đang chế ngự trong lòng mình. Bỗng dưng một bàn tay đầy máu thò ra từ bụi cây lúc nãy,tiếp đó là tiếng hét lớn:

- Thằng ranh! Im đi!

Quang nghe vậy thì kinh hoàng hét lên.

- Trời ơi! Có ma! …Cứu tôi với! Có ai không? Cứu tôi với!

Anh gào lên thảm thiết giữa núi rừng với hy vọng sẽ có ai đó nghe được tiếng khóc của anh nhưng đáp lại chỉ là những tiếng vọng của chính mình. Mặt trời bắt đầu biến mất màn đêm bao phủ lấy khu rừng. Quang chỉ biết ôm cây cổ thụ bên cạnh để mong tìm được sự che chở nhưng ngoài sự lạnh lẽo mà nó mang lại thì không có gì hơn! Vừa lúc đó lại có tiếng hét vang lên:

- Thằng ranh! Tao đã bảo mày im đi mà! Nếu không thì tao đập vỡ sọ bây giờ.

Tim của quang lúc đó như muốn rơi ra ngoài. Cả người anh run lên vì sợ hãi. Anh cố gắng cất tiếng hỏi về phía bụi cây trước mặt:

- Ông ơi! …Ông có phải là người không ạ?

Không có tiếng đáp lại. Một không gian yên lặng đến chết người làm cho Quang rợn cả tóc gáy.Anh cố gọi thêm lần nữa:

- Ông gì ơi! Có phải ông là người không ạ? Có phải ông là người gọi cháu không?

- Không phải tao thì còn ai nữa? Bộ mày nghĩ là ma hả?

Quang thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy tiếng đáp trả của người đàn ông. Anh cố gắng lấy lại nhịp thở của mình và cất tiếng hỏi:

- Vậy sao ông không ra đây? Có phải ông bị bệnh không? Mà sao tay của ông lại chảy máu nhiều như vậy?

Người đàn ông quát lên:

- Còn hỏi nữa à? Mau lại giúp tao một tay đi!

Nghe vậy Quang vừa mừng vừa sợ anh run rẩy bước tới bụi cây trước mắt và dùng hết sức kéo người đàn ông trong đó ra sau đó đỡ ông ta dậy rồi tìm một cái lán để ngủ qua đêm.Vì vết thương của hắn rất nặng nên Quang phải ở lại để chăm sóc. Hằng ngày anh phải lên rừng hái thuốc và tìm quả rừng ăn rồi hơn một tháng sau thì hắn đã khỏi hẳn. Hắn dẫn quang ra khỏi rừng và trước khi đi hắn đưa cho anh một cái bọc đen rồi dặn rất cẩn thận: -Mày cứ đi theo con đường này là sẽ về tới nhà! Mày đã cứu mạng tao nên tao ày cái bọc này! Ở trong đó cũng có luôn cả địa chỉ của tao. Sau này có cần giúp đỡ gì thì cứ theo đó mà tìm tao!

Nói xong thì hắn vội vã đi vào rừng. Quang đứng nhìn theo bóng hắn cho đến khi khuất hẳn sau rặng cây trúc rồi mới theo con đường nhỏ hắn nói lúc nãy để về nhà.

Quang đi tới chiều thì về đến nhà. Gia đình vui mừng khôn xiết khi gặp lại nhau nhưng vì trong một thời gian dài không tìm được tin tức của con nên bố anh đã lâm bạo bệnh.Vì sợ bố mẹ lo lắng nên anh kể rằng thời gian qua anh đã làm thuê ột xưởng nhựa trên thị trấn. Anh kể xong thì mở cái bọc đen cho cả nhà cùng xem nhưng chính anh cũng bất ngờ khi mở ra thì thấy trong đó có một số tiền khá lớn. Khi mẹ hỏi anh lấy đâu ra số tiền đó thì anh nói ông chủ trước khi anh về thì cho cái bọc đó đem về nhưng chính anh cũng không biết trong đó có tiền nhiều như vậy. Chính vì đây là một số tiền lớn nên gia đình anh không dám dùng nó vào bất cứ việc gì. Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng với nhau thì họ quyết định không dùng liền và nếu như sau một tuần mà không có ai đến lấy lại thì mới dùng đến nó. Hơn hai tuần chờ đợi nhưng vẫn không thấy ai đến lấy lại số tiền đó nên Quang đã bàn với mẹ mình dùng nó chữa bệnh cho bố mình. Sau ba tháng nằm viện căn bệnh của bố Quang đã hoàn toàn khỏi nhưng sau khi thanh toán viện phí thì số tiền còn lại chỉ đủ cho gia đình anh dùng trong hai tháng đó là chưa kể đến những loại thuốc mà bác sĩ kê cho ba anh uống sau đợt điều trị. Đêm hôm đó anh quyết định để số tiền đó cho gia đình rồi mình đi theo địa chỉ trong tờ giấy để tìm người đàn ông lạ mặt trước đây. Sáng sớm hôm sau thì tờ mờ sáng anh đi và cho đến chiều ngày kia thì tới nơi. Theo như địa chỉ và sự mô tả trên tờ giấy thì anh tìm được một cái lán. Anh nhìn vào trong thì thấy ba người đàn ông đang ngồi chơi bài. Quang đứng lặng một lúc rồi quyết định tiến lại định chào hỏi nhưng khi anh vừa bước tới thì một người trong số họ đã cất tiếng hỏi anh trước:

- Mày là Quang phải không? Ngồi xuống đi anh Cường sắp về rồi.

Quang tỏ ra ngạc nhiên khi họ biết cả tên của anh nhưng anh cũng ngồi xuống để chờ xem người tên Cường có phải là người mà anh đang tìm không. Một người người trong số họ lên tiếng:

- Mày có đói bụng không?

Quang không trả lời chỉ gật đầu. Người đàn ông lúc nãy đứng dậy và bước tới bếp lấy xuống một nồi cơm rồi đưa thêm cho Quang một cái tô và một cái muỗng. Quang vì đi gần hai ngày vừa đói vừa mệt nên anh ăn hết cả nồi cơm một cách rất ngon lành. Ba người đàn ông thấy vậy thì ôm bụng cười vẻ khoái chí. Khoảng nửa tiếng sau thì người đàn ông tên Cường về tới. Quang mừng rỡ vội vã đứng dậy cúi người thay ột lời chào. Cường không tỏ ra ngạc nhiên khi nhìn thấy Quang ở đó. Hắn đưa ra một con gà nướng rồi cả bọn họ và Quang cùng ngồi ăn khi mọi người đã buông đũa thì Cường đưa mắt nhìn khắp người Quang một lượt rồi đều giọng:

- Tao thấy mày cũng khỏe chi bằng ở lại đây làm với tao kiếm tiền đi! Tội gì mà phải bắt cua bắt cá ở vùng đất ngheo nàn đó! Mày làm ở đó cho tới già cũng không đủ cái ăn chứ nói gì tới dư giả!

Quang lên đây cũng chỉ muốn tìm việc làm để có tiền phụ giúp cha mẹ nên khi nghe Cường nói vậy thì anh vui mừng và khẩn trương nhẹ giọng:

- Nhưng anh muốn em làm việc gì ạ?

Cường chép miệng cái rồi trả lời:

- Dù sao mày cũng đã cất công lên đây tìm tao thì tao cũng sẽ nói thật ày biết. Công việc của bọn tao làm là vận chuyển thuốc phiện và ma túy qua biên giới. Tuy công việc này có hơi nguy hiểm một chút nhưng lại có tiền. Mày chỉ cần vận chuyển được hai chuyến hàng mày sẽ nhận được số tiền mà mày phải làm vất vả trong mười năm ở quê mới có được!

Quang nghe nói tới ma túy thì run rẩy sợ hãi và có ý từ chối nhưng lúc đó hình ảnh mái tranh nghèo bị nước chảy vào liên tục mỗi khi trời mưa.Những lúc cha anh bệnh thì không có tiền mua thuốc,những bữa cơm gia đình chỉ có đĩa rau khoai luộc và mấy con cua đồng kho lên rồi ăn,đứa em trai Nhật Tiến mới mười tuổi trên người chỉ có một bộ quần áo rách tươm. Khi có cơn gió mạnh nào thổi qua thì hai hàm răng của nó cứ va vào nhau liên tục. Nghĩ tới đó thì anh thấy tim mình như thắt lại, đôi mắt thì cứ nhòe đi.Vậy là anh quyết định ở lại làm việc với Cường. Sáng hôm khi anh đang ngủ thì hắn lại gọi dậy sau đó anh và hắn cùng ba người đàn ông vội vã rời khỏi lán và đi vào rừng. Lúc đó xung quanh còn tối như mực. Người ta phải đứng gần nhau nửa mét thì mới có thể thấy rõ mặt của người đối diện. Những người bạn đồng hành của họ chỉ là làn sương đêm lạnh lẽo và những tiếng kêu của thú rừng. Đi tới trời gần tối thì họ gặp một đám người. Đám người đó chỉ vào bốn cái bao tải đang nằm bên cạnh con suối gần đó rồi họ thì thầm với nhau điều gì đó. Sau khi đám người kia bỏ đi thì Cường và ba người đàn ông vác mỗi người một bao còn Quang thì không phải vác vì hắn nói lần này anh chỉ cần theo để biết chứ không cần làm.Tới buổi chiều thì thì họ tới một cái lán nhỏ gần biên giới. Họ nằm nghỉ và ăn uống ở đó rồi đợi tới nửa đêm thì vượt biên và đưa mấy bao tải đó ột người đàn ông bên Lào tên là KhaNu.Ông ta xem kỹ mấy bao tải rồi đưa cho cường một cái bọc. Cường cầm lấy cái bọc rồi vội vã cùng với mấy người đàn ông và Quang rời khỏi đó. Sau khi về tới lán cũ thì Cường đưa cái bọc lúc nãy ra và đưa ỗi người một xấp tiền. Quang cũng có một phần giống như họ. Một thời gian sau đó thì Quang biết hắn tên là Cường

- rắn. Người ta gọi như vậy vì hắn rất có tài lẩn trốn. Ba người đàn ông đó một người tên là Tý,một người tên là Tạo và người còn lại tên là Đông. Cả ba người họ đều quê ở Quảng Bình chỉ có Cường là quê ở Thanh Chương

- Nghệ An. Hắn đã có vợ và một đứa con gái ở quê.Hắn làm nghề này đã được mười năm và cũng có một lần bị công an bắt nhưng vì không đủ chứng cớ nên đã được thả ra. Kể từ đó Quang làm việc với bọn họ những lần được nhận tiền anh đều gửi về cho gia đình chỉ giữ lại một ít bên người để phòng thân. Bố mẹ anh và em trai anh cũng từ dạo đó cuộc sống trở nên ổn định hơn không còn đói khổ như trước. Có lẽ là vì Cường cảm thấy đã nợ ơn cứu mạng của Quang nên hắn luôn đối xử tốt với anh. Mỗi khi anh làm sai chuyện gì thì hắn chỉ nhắc nhở hay im lặng không nói gì chứ không chửi giống như mấy người kia.Vậy là thời gian thấm thoát trôi qua cũng được ba năm một hôm hắn đưa cho Quang một xấp tiền dày cộm rồi nhẹ giọng:

- Mày theo tao cũng lâu rồi! Bây giờ mày nên về quê thăm gia đình rồi nhân dịp này cưới vợ luôn đi!

Quang nghe vậy thì lên giọng khẩn trương:

- Anh ơi! Sao anh lại muốn em về quê? Có phải là em đã làm việc không tốt không?

Quang nghe vậy thì cười rồi nhấn mạnh:

- Mày cứ nghĩ ngợi sâu xa làm gì? Anh nghĩ cho tương lai của mày nên mới ày về quê cưới vợ thôi! Mày thấy anh và bọn thằng Tý làm nghề này mà ai cũng có vợ con đó thôi. Bây giờ còn trẻ thì hãy tranh thủ về quê lập gia đình chứ để sau này già rồi không có đứa nào chịu cưới mày đâu!

Quang nghe vậy thì nhẹ giọng nói: -Nếu anh nói vậy thì em về nhưng em không nhận số tiền đó đâu!

Cường lắc đầu và nhấn giọng:

- Không được! Đây là tấm lòng của tao với bọn các anh em ày làm quà nếu mày không nhận thì đã xem bọn tao là người ngoài rồi!

Quang lắc đầu và đều giọng trả lời:

- Không phải đâu! Em không có ý vậy nhưng mà số tiền này nhiều quá em không dám nhận đâu.Tình cảm của các anh dành cho em em biết rất rõ mà không cần phải quà cáp làm gì! Các anh làm như vậy em thấy rất áy náy trong lòng!

Cường nghe vậy thi bật cười rồi nói như ra lệnh:

- Nếu mày không nhận thì tao và bọn nó cũng sẽ thấy áy náy. Mày là phận em út thì nên nhận phần áy náy đó ình đi!

- Nếu anh đã nói như vậy thì em xin nhận! Cảm ơn tấm lòng của các anh! Tối nay em sẽ lên đường! Các anh ở lại nhớ bảo trọng!

Tối hôm đó họ làm một mâm cơm nhỏ để tiễn Quang. Trước khi đi Cường có đem cho anh một chiếc điện thoại di động và dặn:

- Mày cầm lấy nó đi! Ở trong này có số của tao và bọn thằng Tý nếu có gì cần giúp thì cứ gọi!

Quang cầm lấy rồi vội vã ra đi. Đi hơn một ngày thì tới nhà. Sự xa cách trong ba năm trời làm ọi cảm xúc đều vỡ òa khi gặp lại nhau. Bố mẹ Quang đã không cầm được nước mắt khi gặp lại đứa con trai mình. Họ ngồi xuống và kể cho nhau nghe những gì xảy ra trong ba năm qua. Quang cũng kể về mình cho bố mẹ nhưng anh không nói đến công việc mà mình đang làm. Thời gian sau đó anh ở nhà làm phụ việc cho gia đình rồi xây một căn nhà cấp bốn cho bố mẹ và em trai có một cuộc sống ổn định hơn. Sáu tháng sau anh cưới vợ. Một cô gái cùng thôn xinh đẹp, nết na và chịu thương chịu khó. Đám cưới của họ diễn ra rất đơn sơ chỉ làm mấy mâm cơm rồi mời họ hàng đến chung vui. Khoảng một năm sau thì vợ anh sinh một bé trai đầu lòng. Lúc đó anh xin gia đình lên thị trấn làm công nhân ột xưởng gỗ, tiền làm được bao nhiêu thì anh gửi về cho vợ cất chỉ thỉnh thoảng mới về thăm gia đình. Khi con anh lên ba thì bố mẹ anh qua đời. Anh chôn cất bố mẹ chu đáo xong thì lên thị trấn xin nghỉ làm rồi về quê xin ủy ban xã cấp ột miếng đất để cày cấy và cho tiện việc chăm sóc vợ con. Đứa em trai của anh lúc đó được mười bảy tuổi. Thường ngày cậu hay đi cày thuê cho những người trong làng để lấy tiền phụ giúp anh mình. Khi đứa con trai anh lên năm thì vợ anh sinh thêm một bé gái. Vợ anh lúc đó để con ở nhà cho đứa con trai lớn giữ còn mình thì đi sang các xã bên cạnh để kiếm việc làm thêm.Cuộc sống gia đình anh lúc đó cũng không đến nỗi chật. Họ sống cùng nhau với hạnh phúc và những nụ cười. Cho đến khi ngày làm lễ đầy tháng của đứa con gái thì anh nhận được điện thoại. Sau khi anh bắt máy gương mặt anh lo lắng nhìn vợ và nói nhanh:

- Một người bạn cũ của anh gặp nạn. Anh phải lên đó xem có giúp được gì không? Em và các con ở nhà nhớ tự chăm sóc mình! Mà miếng đất ở ngoài bãi sông lúa đã chín rồi em nói với thằng Tiến sáng mai ra gặt đi! Đừng để lâu quá vịt ở xã bên phá hết.

Nói xong thì anh ôm hôn hai đứa con rồi dặn dò kỹ lưỡng vợ và em trai mình sau đó vội vã rời khỏi nhà. Lần này anh đi đường tắt nên khi mặt trời vừa tắt bóng thì đã tới nơi. Đã hơn bảy năm xa cách nhưng tình cảm của họ đối với nhau vẫn như xưa. Họ ôn tồn hỏi thăm tình hình của nhau rồi những cái ôm của tình bằng hữu khiến cho tình cảm càng thêm gắn chặt.

Sau khi nghe kể thì Quang biết được là KhaNu nhờ họ vận chuyển năm chuyến hàng qua biên giới. Mỗi lần là một trăm ký ma túy nguyên chất và tiền công của mỗi lần là một trăm triệu.Nhưng khi vận chuyển xong hàng thì KhaNu không trả tiền cho họ. Nhìn gương mặt tức giận của Cường thì Quang biết được mức độ nghiêm trọng lần này.Tý uống rượu liên tục rồi tức giận quát:

- Thằng già khốn nạn! Hắn dám chơi bài ngửa với chúng ta! Thật là tức không chịu nổi!

Cường vo tròn nắm đấm và nói rít qua kẽ răng:

- Không thể tha cho hắn được! Tao phải cho thằng già này phải hối hận vì dám làm thế này với chúng ta. Tao phải bắt hắn trả giá cho việc này!

Quang hỏi khẩn trương:

- Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao hả anh?

Cường uống hết chén rượu trên tay rồi gằn giọng:

- Nhà của thằng KhaNu tao biết rất rõ mọi lối ra vào! …Hắn không trả tiền cho chúng ta thì chúng ta sẽ lấy hết tiền trong nhà của hắn!

Tý suy nghĩ một lúc rồi nói nhanh:

- Ý kiến đó em tán thành nhưng mà có một việc em còn nghĩ chưa thông!

- Việc gì?Nói đi!

- KhaNu là người Lào. Ta lấy tiền hắn thì phải ra ngân hàng đổi mà nếu làm thế sẽ bị công an phát hiện ra ngay!

Cường gật đầu rồi nhấn mạnh:

- Yên tâm! Lúc đầu thì tao cũng nghĩ như bọn mày nhưng tao đã tìm ra được câu trả lời ình. KhaNu vốn là trùm ma túy đã được hơn mười lăm năm và hắn buôn bán rất lớn. Người giao hàng không chỉ có chúng ta mà có cả băng Hải Ba và Thịnh Béo ở thanh Hóa ròi còn mấy chục thằng ở Quãng Trị nữa! Số tiền Việt trong nhà hắn không ít hơn năm tỷ đâu!

- Vậy anh bàn kế hoạch đi! Chúng ta sẽ hành động!

Vậy là sáng sớm hôm sau họ lên đường và đi tới chiều hôm kia thì tới nơi. Cường và Quang ở lại quan sát tình hình còn Tý và hai người còn lại ra chợ mua thêm thức ăn và mấy vật dụng cần thiết. Nhà của KhaNu có sáu tên vệ sĩ ở bên dưới và hai tên ở trên tầng còn một tên thì canh ở cổng. Trời vừa nhá nhem tối thì Tý lẻn vào nhà bếp của KhaNu để bỏ thuốc mê vào bữa tối của gia đình hắn. Quang và Cường thì dùng dây thừng leo lên tầng ba.Gia đình KhaNu không hay biết trong thức ăn có thuốc nên không đề phòng mà vẫn ăn như bình thường. Khi thuốc ngấm thì KhaNu cùng vợ và hai đứa con trai bất tỉnh nhân sự.Tý nhảy ra đánh xủi một tên vệ sĩ ở cửa còn Đông và Tạo thì dụ những tên còn lại vào rừng. Hai tên vệ sĩ ở tầng ba thấy động ở bên dưới thì vội vàng chạy xuống nhưng khi vừa tới cầu thang thì một tên đã bị Quang và Cường đánh ngất, tên còn lại bị té cầu thang mà chết. Cường vào phòng dùng dao và cạy tủ ra nhưng khi đó tiền Việt trong tủ chỉ khoảng được một tỷ. Cường bối rối một lúc rồi quyết định lấy hết toàn bộ tiền Lào trong tủ nhét vào ba cái ba lô còn lại rồi cùng Quang chạy ra khỏi phòng.

Cường và Quang chạy ra đến cổng thì Tý cũng chạy ra nhưng đám vệ sĩ đã đuổi tới nơi và bắn trúng một phát ở chân Tý làm anh ngã khụy xuống. Quang vội đưa tiền cho Cường chạy trước rồi mình quay lại cõng người anh em chạy đi. Khi ra khỏi rừng thì gặp Tạo và Đông đã đợi sẵn ở đó. Họ thay phiên nhau cõng Tý chạy về. Đám vệ sĩ không đuổi theo nữa họ dừng lại ở một con suối để uống nước chẳng may lúc đó Tý trượt chân té xuống vách đá làm cho vết thương trầm trọng hơn và chảy mất rất nhiều máu. Sợ bị phát hiện nên họ không về lán mà tìm một cái hang để ẩn náu. Cường nhìn mọi người với vẻ mặt lo âu và nhấn giọng:

- Thằng già đó chắc chắn sẽ không tha cho chúng ta đâu nên mấy ngày hôm nay mấy đứa mày chịu ăn khổ sở tý chứ ra ngoài lúc này lỡ người của hắn bắt được thì chết chắc. Ngày mai tao với tất cả tụi mày đi tìm chỗ giấu tiền chứ để bên người thế này không an toàn! Trước sau gì cũng mang họa sát thân!

Quang nhìn Tý rồi nói với Cường bằng giọng năn nỉ:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK