Tiểu Trung gãi đầu khó xử thấy vậy Du Kiệt liền hối thúc:
- Mau ăn đi! Đây là tấm lòng của Gia Bảo chúng ta mà từ chối sẽ khiến cậu ấy buồn lòng.
Tiểu Trung nghe vậy liền rụt rè cầm lấy,đợi khi hai anh em họ ăn miếng thứ nhất thì Gia Bảo cầm tô thứ nhất tiến lại phía Phương Nghi nhưng khi gần tới cô lại gõ lên đầu mình và nói vẻ quở trách:
- Hèn gì lúc nãy tới giờ cứ thấy trong bụng khó chịu. Thì ra lúc sáng vội tới đây nên chưa kịp ăn gì.
Lúc đó mọi người ai cũng ngớ người ra và nhìn xuống tô cháo yến của mình. Thấy vậy Gia Bảo nói vẻ thản nhiên:
- Không sao mọi người cứ ăn đi! Tính tôi vốn ăn ít chỉ cần một tô là quá đủ rồi! May mà …còn có một tô ở đây nữa!
Anh nhìn Phương Nghi nhăn mặt và nói:
- Xin lỗi cô nhưng hiện giờ tôi đói quá..có lẽ tôi không thể nhường cho cô …tô cháo yến này nữa rồi! Thật xin lỗi!
Nghe vậy thì Tiểu Trung vội nói với Phương Nghi:
- Hay là tiểu thư hãy ăn tô của anh em chúng tôi đi! Chúng tôi vừa mới ăn chỉ một muỗng thôi ạ!
Vú Hòa cũng nói nhỏ nhẹ:
Bạn đang đọc truyện Độc quyền tại San Truyen:
- Con hãy dùng chén của vú đi! Vú già rồi có hay không cũng được!
Nhưng Gia Bảo lại nói ngay lúc đó:
- Không được! Mọi người cứ ăn đi! Phương Nghi còn trẻ và khỏe thì thiếu gì cơ hội để ăn chứ vả lại mọi người đã đụng vào tô cháo yến rồi! Với bản tính của Phương Nghi thì tôi chắc chắn là cô ấy không ăn đâu!
Gia Bảo quay lại nhìn Phương Nghi mỉm cười vẻ hối lỗi và nói:
- Có đúng không Phương Nghi?
Phương Nghi có vẻ đã phần nào hiểu được đây là trò mà Gia Bảo cố dựng ra để chọc tức mình. Cô nhìn thấy mọi người thì khó xử trong khi đó gương mặt của Gia Bảo lại rất tự hào, cô liền bước lên gác với vẻ ánh mắt tức tối. Du Kiệt ngồi than thở:
- Chuyện lớn rồi!
Tiểu Trung và Tiểu Cao nhìn nhau vẻ sợ hãi còn vú Hòa thì thở dài lo lắng. Gia Bảo mỉm cười vẻ khoái chí rồi nói họ:
- Mọi người đừng lo! Con sẽ có cách!
Gia Bảo vào bếp và lấy một cái muỗng rồi xách cả tô cháo yến lên gác,anh nhìn vào phòng thì thấy Phương Nghi đang đấm vào bao cát với vẻ mặt tức giận thấy vậy Gia Bảo vội lùi lại vẻ hốt hoảng và nói khẽ:
- Chết rồi! Chắc anh ta giận mình lắm! Chắc anh ta nghĩ mình là cái bao cát đó nên mới đấm vào nó mạnh như vậy! Mình có nên vào không đây? Lỡ như mình vào anh ta có đánh không?
Gia Bảo tiến lại gõ cửa và run rẩy bước vào,Phương Nghi vẫn thản nhiên đấm vào bao cát như thể cô không nhìn thấy sự xuất hiện của Gia Bảo trong phòng. Anh rụt rè ngồi xuống và lo sợ khi nhìn thấy sự tức giận trên mặt của Phương Nghi. Ít phút sau anh nói ấp úng:
- Tôi … có đem tô cháo yến …lên cho anh đấy!
Phương Nghi vẫn im lặng, Gia Bảo nói tiếp:
- Thực ra hồi nãy tôi chỉ muốn chọc anh thôi! Tôi cố tình đem cháo yến tới đây ọi người và …cả anh nữa!
Phương Nghi bất ngờ nói lên:
- Tôi không ăn! Cô đem xuống đi!
Gia Bảo nói vẻ năn nỉ:
- Nếu anh không ăn thì sẽ phải bỏ đi như thế thì rất uổng vì đây là do chính tay bếp trưởng Duy Hào nấu nên anh hãy ăn đi! Dù một ngụm cũng được!
Phương Nghi im lặng,đôi mắt vẻ rất giận giữ. Gia Bảo cầm lấy tô cháo đứng dậy và đưa cho Phương Nghi nói nhỏ nhẹ: -Anh hãy ăn đi! Dù sao thì tôi cũng đã mang tới đây rồi!
Nhưng lúc đó bỗng dưng Phương Nghi quay lại nhìn Gia Bảo với ánh mắt rất căm ghét và anh dùng tay hất đổ tô cháo xuống nhà. Gia Bảo vội ngồi xuống nhặt lấy các mảnh vỡ nhưng vì chiếc tô làm bằng thủy tinh đặc biệt,góc cạnh của chúng trở nên sắc bén khi vỡ ra nên ngón tay của Gia Bảo đã bị đứt rất sâu. Máu chảy ra trên sàn nhà mỗi lúc nhiều hơn anh không phản ứng hay tỏ ra đau đớn gì. Phương Nghi không nhìn xuống nên không biết,cô vẫn lạnh lùng nhìn ra phía cửa sổ. Gia Bảo nhặt hết những mảnh vỡ xong thì vội vàng đi xuống. Phương Nghi ngồi phịch xuống và thở dài vẻ mệt mỏi,lúc này cô mới nhìn thấy những vết máu đọng lại trên sàn, cô giật mình rồi đứng dậy và lao xuống nhà,cô nhìn quanh nhưng không thấy Gia Bảo đâu nên vội hỏi vú Hòa:
- Vú ơi!Đi đâu rồi hả vú?
- Du Kiệt ăn xong thì đi ngủ rồi! Tiểu Cao và Tiểu Trung ra phụ ở tiệm vàng với ba con! Dạo này bận rộn quá nên ba con rất ít khi được về nhà. Ông ấy nói thứ ba tuần này ông sẽ về và dẫn con và Du Kiệt lên Đà Lạt để thăm mẹ và cậu của con. Đã hai năm nay ông ấy chưa lên đó. Nhân dịp này ông sẽ cho chuyện mộ của mẹ con và cậu Nhật Tiến ra ngoài Hà Tĩnh luôn cho họ được ở với tổ tiên ở ngoài đó khỏi ở trong này hai người lạnh lẽo một mình.
Phương Nghi nói vẻ sốt ruột:
- Không!Ý con hỏi là Gia Bảo kìa! Vú có thấy anh ta đâu không?
Vú Hòa trả lời với giọng đều đều:
- À! Gia Bảo hả? Cậu ấy về rồi! Vú thấy Gia Bảo đi xuống xách theo cái bọc màu đen ra vứt ngoài giỏ rác rồi lặng lẽ ra về. Chắc cũng được mười phút rồi đấy con!
Phương Nghi vội chạy ra phía cổng và nhìn vào giỏ rác,cô giật mình hoảng sợ khi nhìn thấy trên bọc đen đó dính rất nhiều máu của Gia Bảo,cô tức giận đập tay vào hàng rào và quát:
- Tại sao cô ngốc vậy hả? Chảy máu nhiều như vậy mà không la lên được một tiếng sao? Tại sao lại lặng lẽ chịu đựng? Hà Phương Nghi! Cô đúng là một con nhỏ ngu ngốc mà!
Gia Bảo lái xe về biệt thự và bước vào nhà một cách vội vã, anh cố giấu ngón tay của mình ở phía sau nhưng lúc đó ông Khôi đang tưới cây với người làm vườn. Thấy Gia Bảo về thì ông vội chạy vào và kinh hoàng khi nhìn thấy những giọt máu đỏ tươi trên sàn nhà. Ông sợ hãi bước vào nhanh và đi theo những giọt máu đó tới phòng của Gia Bảo. Lúc đó Gia Bảo đang cố tìm một miếng vải để băng lại vết thương trên tay nhưng có vẻ không có. Khi nhìn thấy ông Khôi đang đứng như một pho tượng sống trước cửa phòng thì Gia Bảo giật mình và vội giấu tay mình ra sau lưng. Ông Khôi bước vào với vẻ hoảng sợ,ông hỏi:
- Thiếu gia! Chuyện gì đã xảy ra vậy? Sao tay của thiếu gia lại bị chảy máu nhiều như vậy?
Gia Bảo lúng túng trả lời:
- À! Đây …đây là lúc cháu … mở cửa kính của xe xuống và chạm tay vào đó nên mới bị chảy máu ạ!
Ông Khôi hỏi vẻ hoài nghi:
- Có thật là thiếu gia cham tay vào cửa kính nên bị đứt tay không?
Gia Bảo vừa cười vừa nói vẻ dứt khoát:
- Đương nhiên rồi! Chẳng lẽ cháu lại gạt chú?
Ông Khôi thở phào nhẹ nhõm. Gương mặt của Gia Bảo cũng giãn ra được phần nào,anh thầm nghĩ “May quá! Mình cứ nghĩ chú Khôi sẽ phát hiện ra được điều gì!”
Ông Khôi bước tới cầm lấy tay Gia Bảo rồi nói vẻ hoảng sợ:
- Trời đất! Sao lại sâu thế này?
Ông kéo Gia Bảo ra ngoài và nói nghiêm nghị: -Thiếu gia hãy ngồi đây! Tôi sẽ đi gọi bà Lan tới băng bó vết thương cho cậu! Tốt nhất chúng ta không nên để phu nhân và chủ tịch biết chuyện này!
Gia Bảo gật đầu ngoan ngoãn và ngồi đợi. Anh nhìn xuống vết thương với ánh mắt đau thương và nói:
- Anh cứ như một tảng băng lạnh lùng mỗi khi ở gần tôi! Nó khiến tôi cảm thấy đau lòng và rất khó chịu. Anh chỉ luôn nghĩ tới cảm nhận của mình mà không bao giờ nghĩ tới suy nghĩ của tôi và mọi người xung quanh. Anh đúng là đồ ích kỷ! Có lẽ tôi đã sai lầm nghi mang tô cháo yến lên cho anh! Biết thế tôi cho anh em Tiểu Cao và Tiểu Trung ăn đi còn tốt hơn!
Bà Lan vội vã ngồi xuống và băng bó một cách cẩn thận cho vết thương của Gia Bảo. Bà căn dặn vẻ chân thành:
- Thiếu gia phải cẩn thận! Sau này nhớ đừng để mình bị thương nữa!
Gia Bảo mỉm cười rồi nói vẻ hạnh phúc:
- Nếu bị thương mà được mọi người quan tâm như thế này cũng đáng ạ!
Ông Khôi quở trách:
- Sao thiếu gia lại nói như vậy chứ? Thiếu gia phải tự biết bảo vệ cho bản thân mình khỏi những tổn hại từ bên ngoài! Thiếu gia lại là đứa con duy nhất của chủ tịch và phu nhân. Nếu thiếu gia xảy ra chuyện gì thì tôi sợ họ sẽ không có thể vượt qua được một lần nữa!
Gia Bảo ngồi im lặng. Đôi mắt anh nhìn ra khuôn viên vẻ buồn thẳm. Có lẽ những lời lúc nãy đã khiến cho anh
- cho linh hồn của Phương Nghi cảm thấy nhói lòng vì cái cảm giác thiếu vắng một người mẹ.Ngay từ khi biết nhận thức về mọi thứ xung quanh thì cô đã biết mình không hề có một người mẹ. Xung quanh hiện hữu trong mắt cô chỉ có ông Dao,Du Kiệt và vú Hòa.Họ là những người đã cố gắng để thay đôi bàn tay của người phụ nữ đã sinh ra cô,chăm sóc và dạy dỗ cô trưởng thành như hôm nay nhưng đã mười chín năm qua trong ký ức của cô,người mẹ chỉ là những hình ảnh mờ ảo,hư hư thực thực và luôn thay đổi. Cô chưa một lần giám khẳng định trong số hàng trăm hình ảnh cô tưởng tượng ra thì đâu mới là người mẹ thật sự của cô. Cũng đã không ít lần cô bé ngốc ngếch như cô ngồi vu vơ ước mẹ cô sẽ hiện ra cùng ông bụt ngay trước mặt cô và sẽ ở lại cùng anh em cô như trong mấy câu chuyện của vú Hòa hay kể dưới gốc me già nhưng bây giờ cô mới biết những điều cô ước đó sẽ không bao giờ thành sự thật. Đó chỉ như là một ý nguyện đẹp đẽ
- một giấc mộng thần tiên mà trong đó các ông bụt và bà tiên không thể nào cho điều mà cô muốn thành sự thật.Tất cả chỉ là phù dù và cát bụi!
Sau một giấc ngủ trưa dài. Gia Bảo tỉnh dậy lúc 4 giờ 35 phút chiều. Anh trở mình và đứng dậy bước ra ngoài vẻ khoan khoái. Ông Khôi tiến lại rồi chậm rãi nói:
- Thiếu gia vào tắm đi ạ! Tất cứ mọi thứ đã được chuẩn bị xong!
Gia Bảo nhìn quanh một lúc và hỏi:
- Mẹ tôi và dì Kim có nhà không hả chú?
- Dạ không ạ! Có một siêu thị mới mở ở quận 5,ở đó chuyên bán hàng ngoại. Sáng nay họ đã đi tới đó và đến giờ vẫn chưa về!
Gia Bảo nói vẻ quan tâm?
- Vậy họ có nói tối nay sẽ về dùng cơm tối không?
Ông Khôi cung kính trả lời:
- Dạ không ạ! Bà Kim vừa gọi điện cách đây nửa tiếng nói là sau khi mua sắm xong họ sẽ đến massxa và dùng bữa với bạn ở nhà hàng Nine!
Gia Bảo suy nghĩ một lúc rồi hỏi: -Vậy còn ba cháu?
Ông Khôi vẫn điềm đạm:
- Dạ cũng không ạ! Chủ tịch gọi về nói là muốn dùng bữa tối với một vị khách hàng Nhật Bản nên không về nhà trước 9 giờ tối được!
Gia Bảo thở dài,lòng buồn bã nghĩ “ Chán thật! Mình định rủ họ cùng tới nhà Bảo Trân cho đỡ khó xử khi gặp ba cô ấy vậy mà giờ đây ai cũng bận cả! Có lẽ mình sẽ phải tới đó một mình vậy!”
Gia bảo nhìn đồng hồ rồi nói với ông Khôi nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:
- Chú hãy nói cô Lan chuẩn bị giùm cháu một bộ đồ để tới nhà Bảo Trân dùng cơm tối nay và chú bảo An Na chuẩn bị cho cháu một bó hoa hồng màu đỏ!
Ông Khôi cúi người cung kính rồi bước vội về phòng của bà Lan,lúc đó bà Lan đang chơi bài với Hào Tâm và Gia Khánh thấy có người gõ cửa bà liền vội vàng giấu bài dưới gối và bảo Hào Tâm và Gia Khánh trốn vào góc cửa và dặn:
- Các cậu trốn ở đây! Tôi ra xem là ai lỡ như là ông Khôi thì các cậu phải giữ im lặng! Tuyệt đối không được gây ra tiếng động nào!
Hào Tâm và Gia Khánh gật đầu và cố giữ im lặng. Bà Lan dọn dẹp sơ qua rồi ra mở cửa, bà giả vờ ngáp như vừa ngủ dậy rồi hỏi:
- Có chuyện gì vậy ông?
Ông Khôi nói nhanh:
- Thiếu gia bảo tôi nói với bà chuẩn bị cho cậu ấy một bộ đồ để tối nay tới dùng bữa tại nhà cô Bảo Trân!
Lúc này ở phía trong Gia Khánh đang kinh hoàng khi nhìn thấy một con rít lớn như một ngón tay bò lên chân mình. Anh bịt miệng mình lại để khỏi phải hét lên nhưng con rít đó không những không đi mà còn bò vào trong ông quần của anh. Quá kinh sợ nên Gia Khánh vội đứng dậy hét lớn rồi tông cửa và chạy thẳng ra ngoài,ông Khôi tỏ ra kinh ngạc khi nhìn thấy Gia Khánh chạy từ trong phòng của bà Lan ra,ông hỏi vẻ hoài nghi:
- Cậu Gia Khánh sao lại chạy từ trong phòng bà đi ra? Không phải bà đã làm gì cậu ấy chứ?
Bà Lan nghe vậy thì vội giải thích:
- Ông đừng hiểu nhầm! Chuyện này thực ra là … chúng tôi đang đánh bài trong đó và khi thấy có người gõ cửa thì tôi sợ quá nên bảo cậu ấy trốn trong đó nhưng không hiểu sao cậu ấy lại chạy ra ngoài vẻ sợ hãi như vậy?
Ông Khôi gằn giọng hỏi:
- Là đánh bài sao? Tôi đã nói bao nhiêu lần là chúng ta không được chơi những trò đó trong biệt thự rồi mà!
Bà Lan nói vẻ van xin:
- Tôi biết tôi sai rồi! Xin ông đừng nói cho phu nhân biết nếu không chắc tôi không giữ nổi công việc này mất!
Ông Khôi thản nhiên nói:
- Bà cũng biết sợ sao? Bà cũng biết là phu nhân ghét nhất trò đỏ đen sao? …Vậy mà tôi nhớ không nhầm thì đây là lần thứ bảy tôi bắt gặp bà chơi cái trò này rồi đấy! Nhưng chỉ có bà và Gia Khánh chơi thôi sao?
Bà Lan giật mình và nói nhanh: -Đúng vậy! Chỉ có mình tôi và Gia Khánh chơi thôi ngoài ra không có ai khác!
Ông Khôi tỏ vẻ không tin liền quay mặt vào trong nhìn nhưng bà Lan đã vội vàng đẩy ra và nói:
- Thôi chúng ta đi thôi! Thiếu gia đang đợi nếu chậm trễ sẽ bị thiếu gia quở trách đấy!
Hào Tâm thở phào nhẹ nhõm rồi bước ra,cậu nhìn trước nhìn sau rồi vội chạy ra ngoài bằng cửa sau để tránh bị phát hiện.
Bà lan nhìn lên đống áo quần của Gia Bảo suy nghĩ một lúc và nói một mình:
- Thiếu gia tới nhà cô Bảo Trân dùng cơm tối thì phải vừa lịch sự lại phải rất sang trọng. Buổi tối ánh sáng không rõ như ban ngày thì phải chọn cho thiếu gia một màu sáng
- vậy thì áo trắng là thích hợp nhất! Vậy còn quần thì sao? Thiếu gia dạo này có vẻ rất yếu đuối nếu mình lựa chọn quần màu mè cho cậu ấy thì chắc thiếu gia sẽ biến thành con gái mất!
Bà Lan suy nghĩ một lúc rồi reo lên mừng rỡ:
- Đúng rồi! Là chiếc quần jean đen hiệu D
- G sẽ rất thích hợp cho thiếu gia! Nhưng còn giày thì sao? Màu đen hay màu nâu đây?
Sau một lúc đắn đo thì bà đã quyết định chọn đôi màu đen,bà nói vẻ tự hào:
- Như vậy là được! Nếu dùng cà vạt sẽ làm hỏng đi chiếc quần jean vả lại cũng không nên gò bó với nó khi thiếu gia đã không còn xa lạ với giám đốc Đào.
Đúng lúc đó thì Gia Bảo bước vào,cậu nhìn chiếc áo trắng hiệu Louis Vuitton thì rất hài lòng nhưng khi nhìn thấy những chiếc lỗ trên chiếc quần jean thì Gia Bảo tỏ vẻ lo ngại và nói với bà Lan:
- Thế này liệu có ổn không cô? Tại sao lại mặc chiếc quần đầy lỗ này tới nhà của Bảo Trân?
Bà Lan nhấn mạnh và dứt khoát:
- Thiếu gia cứ mặc đi! Trang phục của D
- G rất nổi tiếng không chỉ nhờ chất liệu vải mà còn vì chúng được thiết kế rất táo bạo và phá cách. Chính vì vậy người thường dùng hãng này đều đa số là người trong lĩnh vực nghệ thuật. Thiếu gia là đàn ông vả lại còn là một ca sĩ thì chiếc quần này là thích hợp nhất! Hơn nữa đây đâu phải là lần đầu thiếu gia mặc nó đi chơi cùng cô Bảo Trân đâu!
Gia Bảo ngạc nhiên hỏi:
- Vậy là cháu đã mặc nó trước đây rồi sao?
Bà Lan nhấn mạnh:
- Đương nhiên rồi! Chiếc quần này thiếu gia đã mặc được ba lần rồi đấy! Lần thứ nhất là khi ký tặng fan hâm mộ ở các tỉnh miền Tây,lần thứ hai là đưa cô Trân đi chơi trong sinh nhật năm ngoái của cô ấy và lần thứ ba là thiếu gia mặc nó trong buổi họp báo cách đây gần ba tháng. Hôm đó thiếu gia mặc nó với chiếc áo sơ mi trắng hiệu Hermes.
Gia Bảo nghe vậy thì gật đầu đồng ý mặc chiếc quần jean đó. Sau đó thì lấy hoa và đi,lần này người đưa hoa cho anh không phải là An Na mà là một gia nhân khác,mặc dù hơi thắc mắc nhưng vì vội quá nên anh không mà chạy ra lấy xe và đi luôn. Khoảng nửa tiếng sau thì Gia Bảo đã đứng trước nhà của BảoTrân anh nhìn thấy cô đã đứng trước cửa đợi mình,thấy anh tới cô vội chạy ra và ôm chầm rồi hôn lên má.
“Đây có lẽ là một thói quen của chị ấy mỗi lần gặp anh ta. Và hình như hôm nay chị ấy trang điểm rất kỹ thì phải ”
- Gia Bảo thầm nghĩ khi nhìn vào gương mặt của Bảo trân.
Gia Bảo lấy bó hoa trong xe và ngượng ngùng nói:
- Tặng …em!
Bảo Trân ôm lấy bó hoa rồi khen ngợi