Du Kiệt đẩy cửa bước vào,ông Dao mở đôi mắt mệt mỏi nhìn anh rồi thở dài:
- Con tới rồi à!
Nhìn thấy vẻ mặt bơ phờ của ba mình Du Kiệt thấy lòng mình như thắt lại, cảm giác này thật khó chịu nó tựa như một con kiến cứ bò rồi cắn lên từng khúc ruột của anh,đã biết là đau đớn như thế nhưng sao không thể nào mà không thể bắt nó ra được mà phải chấp nhận và cảm nhận từng giây phút mà nó hành hạ? Du Kiệt để phần cháo xuống bàn rồi nói:
- Ba cũng mệt rồi,ở đây để con trông Tiểu Nghi,ba mau đi rửa mặt rồi ăn sáng đi!
Ông Dao đứng dậy uể oải bước ra khỏi phòng,Du Kiệt đứng bất động nhìn Phương Nghi một lúc rồi ngồi xuống chiếc ghế,nắm lấy tay cô với vẻ mặt đau thương tột cùng anh nói cùng đôi mắt ngấn lệ:
- Anh thương ba quá …nhưng chẳng có thể làm được gì.Em hãy mau mau tỉnh lại đi... chỉ có em,trong lúc này chỉ có em mới có thể giúp được ba thôi. Vả lại em cũng phải tỉnh lại để còn nói chuyện với anh với Thiên Huy và chiếc xe anh tặng em cũng chưa đi lần nào mà.Em không thể cứ nằm im như vậy …anh xin lỗi,anh là một người anh tệ hại nhất,anh chỉ biết ngồi nhìn rồi than vãn mà không thể làm gì được cho em cả …anh xin lỗi Tiểu Nghi!
Du Kiệt siết chặt bàn tay của Phương Nghi lại nhưng bất chợt anh giật bắn người rồi hất tay ra theo một phản xạ tự nhiên,anh đứng dậy khỏi ghế mở thật to đôi mắt vào màn hình nhịp tim đang hiển thị,các điện đồ đang chạy loạn xạ các con số thay đổi liên tục,Du Kiệt bàng hoàng và hốt hoảng với những gì đang xảy ra trước mắt,anh mơ hồ nghĩ tới một điều gì đó nhưng bản thân còn chưa dám khẳng định.Ngay lúc đó anh như thể bị một luồng điện chạy qua khi nhìn thấy mấy ngón tay của Phương Nghi như đang cố cử động. Anh vội chạy ra khỏi phòng và ít phút sau thì các bác sĩ tới,chính bản thân họ cũng không khỏi thắc mắc với những gì đang xảy ra,ông Dao vẻ run rẩy lo sợ hỏi:
- Con gái tôi sao lại như vậy hả bác sĩ,liệu nó có làm sao không?
Ông bác sĩ quay lại nhìn Du Kiệt và ông Dao rồi nói với giọng khẩn trương:
- Bây giờ chúng tôi chưa thể nói gì được,tạm thời hai người hãy ra ngoài trước chúng tôi sẽ kiểm tra tình hình bệnh nhân ngay bây giờ,có gì tôi sẽ thông báo cho hai vị.
Du Kiệt và ông Dao làm theo lời bác sĩ,ánh mắt họ sợ sệt khi nhìn vào phòng cấp cứu,tuy không nói nhưng cả hai người họ trong lúc này đang có cùng một nỗi sợ hãi,họ sợ đã đến cái lúc mà Phương Nghi sẽ rời bỏ họ lại và đây chính là giây phút cuối cùng mà họ nhìn thấy cô lần cuối. Mười phút đồng hồ trôi qua dài tựa một thế kỷ,các bác sĩ bước ra khỏi phòng cùng một vẻ mặt kinh ngạc và nụ cười trên môi,bác sĩ trưởng khoa nhìn ông Dao rồi nói với vẻ mặt vui mừng:
- Chúng tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng thành thật xin chúc mừng gia đình ông,hiện giờ hai người có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
Du Kiệt nghe vậy thì vừa mừng vừa kinh ngạc,anh hỏi lại như để kiểm chứng đôi tai mình:
- Bác sĩ nói sao? Tôi nghe không rõ ông có thể nói lại và giải thích rõ ràng được không?
Vị bác sĩ cười tươi,ông nhìn Du Kiệt rồi nói với anh một cách từ tốn:
- Chúng tôi không biết giải thích như thế nào nhưng qua những kiểm tra lúc nãy chúng tôi thấy sự bình phục của cô bé là một điều rất kỳ lạ, tất cả các khối máu bầm tụ trong não trước đây đều đã biến mất không một chút dấu vết,hệ hô hấp và các cơ quan khác đều hoạt động bình thường,não bộ cũng đã có phản ứng với các va chạm của cơ thể,lúc nãy tôi dã dùng mũi kim chích vào đầu ngòn tay của cô bé và đã thấy ngòn tay giật lại theo phản xạ tự nhiên tự nhiên, nói cho chính xác thì bây giờ là cô bé đã hoàn toàn bình phục chỉ là tạm thời chưa thể tỉnh lại.
Ông Dao và Du Kiệt như không thể tin vào tai mình,những lời của bác sĩ vừa nói như một phép mầu khó tin vậy,nó như một trận cuồng phong thổi tung hết bao nhiêu phiền muộn và âu lo bấy lâu nay trong lòng của họ,họ bước vào nhìn Phương Nghi,không biết là do những lời nói lúc nãy của bác sĩ hay là do quá vui mừng nhưng họ đều thấy toàn thân của Phương nghi đều hồng hào trắng trẻo mặc dù cơ thể của cô đang băng bó kín mít. Xúc động và nghẹn ngào là những cảm xúc lẫn lộn bây giờ. Tất cả quá ư là bất ngờ và hạnh phúc. Trong phút chốc họ cảm thấy tim mình như muốn vỡ òa ra. Du Kiệt ngồi xuống nắm chặt lấy tay em gái mình và nói với đôi mắt sáng:
- Cảm ơn em Tiểu Nghi! Cảm ơn em đã không rời bỏ anh và ba!
“Tiểu Nghi ” ai là Tiểu Nghi? trong não bộ của Phương Nghi bây giờ đang thắc mắc.“Bộ mình có anh trai sao? Từ khi nào? Sao chưa nghe ba mẹ nói với mình lúc nào? ”
Những câu hỏi liên tục hiện ra trong đầu cô nhưng chưa có câu trả lời.
Du Kiệt vẫn ngồi nói với niềm hạnh phúc tràn ngập trong đôi mắt:
- Em tỉnh lại anh sẽ dẫn em đi làm tóc ở PaRi như lời đã hứa rồi sẽ dẫn em và Thiên Huy đi Hawoai du lịch,anh sẽ bảo vú Hòa nấu thật nhiều gà để cho em tẩm bổ và lần này anh sẽ đích thân xay sinh tố đu đủ cho em!
“Ôi trời chuyện gì đang xảy ra thế này? Tại sao anh ta cứ nói toàn lời khó hiểu thế nhỉ,mình phải hỏi anh ta mới được ”Mặc dù cơ thể rất yếu nhưng có một động lực ghê ghớm thôi thúc sự tỉnh lại của linh hồn,hai con mắt của Phương Nghi từ từ hé mở,mọi vật trong căn phòng dần hiện ra rõ nét trong mắt cô nhưng hai khuôn mặt đang nhìn chằm chằm vào cô thì khiến cô thấy khó hiểu. Du Kiệt reo lên mừng rỡ: -Phương Nghi! Hay quá! Cuối cùng thì em đã tỉnh lại! Anh vui quá! Em làm anh và ba lo muốn chết.
- Con tỉnh lại thì ba mừng rồi,ba và anh hai đã rất lo cho con …
“Họ đang nói gì vậy? Sao lại gọi mình là Phương Nghi? Sao lại gọi mình là con của họ?” Linh hồn bé bỏng đang lo sợ một điều gì đó,nỗi sợ hãi hiện rõ trên sự run rẩy của thể xác.
Phương Nghi cố gắng nói ra từng tiếng một,giọng còn rất yếu ớt:
- Hai người là ai? …Tại sao lại gọi tôi là Phương Nghi?
Cả Du Kiệt và ông Dao như bật khỏi chiếc ghế khi nghe lời nói đầu tiên của Phương Nghi thốt ra. Du Kiệt nhìn ông Dao rồi nói nhanh:
- Không được rồi! Ba cứ ở đây xem chừng Tiểu Nghi,con sẽ gọi bác sĩ tới.
Khoảng năm phút sau thì các bác sĩ có mặt, ánh mắt của bác sĩ trưởng khoa thần kinh nhìn thẳng vào Phương Nghi như đang dò xét,ánh mắt đó nhíu lại rồi lại buông ra vẻ khó hiểu, họ bước tới quan sát toàn thân của Phương Nghi một cách kỹ lưỡng rồi nháy mắt với nhau ra hiệu. Một bác sĩ bước ra ngoài gọi ông Dao và Du Kiệt vào,bác sĩ khoa thần kinh nhìn thẳng vào mắt của Phương Nghi rồi hỏi:
- Phương Nghi! Cháu có nhận ra hai người này không?
Phương Nghi lắc đầu rất tự nhiên,vị bác sĩ lại hỏi thêm:
- Thế cháu cảm thấy bây giờ trong người có gì bất ổn không? Và cháu có nhớ được nguyên nhân tại sao cháu vào đây không?
Vẻ mặt của Phương Nghi vẫn bình thản:
- Cháu cảm thấy trong người rất bình thường,và nếu không nhầm thì cháu vào đây là vì một vụ tai nạn.
Ông bác sĩ mỉm cười rồi nói với Phương Nghi:
- Thôi được rồi! Cháu hãy nằm xuống nghỉ ngơi đi! Lúc nào cảm thấy mệt mỏi hay thấy bất kỳ dấu hiệu lạ thì hãy nói với ba và anh trai của cháu.
Phương Nghi vừa định nói gì đó nhưng mọi người đã ra ngoài hết, vị bác sĩ nhìn ông Dao nói với giọng bình thản:
- Hai người không cần lo lắng quá! Đây có lẽ là những triệu chứng sau khi bình phục thôi.Lúc nãy tôi quan sát thấy tất cả biểu hiện của cơ thể cô bé đều rất bình thường nhưng điều tôi lo lắng nhất chính là những biểu hiện quá tự nhiên ở đôi mắt cô bé, trường hợp tỉnh lại sau hôn mê 31 ngày thuộc dạng nặng của cô bé là một điều rất đáng kinh ngạc và đây cũng là trường đầu tiên tôi thấy trong ba mươi năm làm bác sĩ. Những trường hợp như thế này khi tỉnh lại bệnh nhân có thể mất trí nhớ tạm thời,khi tôi đặt ra câu hỏi và muốn họ trả lời thì ánh mắt của họ dường như cố ép mình nhớ ra điều gì đó nhưng khi tôi hỏi những câu hỏi lúc nãy cô bé trả lời một cách rất bình thản dường như đó đã là một điều hiển nhiên vậy! Không giống với ánh mắt của những người mắc chứng mất trí nhớ tôi đã từng gặp.Nhưng gia đình ông không cần phải lo! Như tôi đã nói trường hợp của cô bé là trường hợp đầu tiên mà tôi từng gặp thì đây có lẽ là những triệu chứng đặc biệt của nó,hiện tại điều cần thiết và nên làm là chúng ta cần tránh kích động tới cô bé hãy để cô bé cứ làm những gì mình muốn và nói những lời mình thích. Nếu thấy điều gì cô bé làm khác với những gì trước đây thì cũng không nên bất mãn hay gượng ép trở về với khuôn khổ cũ,tôi tin qua một thời gian cô bé sẽ trở lại như xưa.
Ông Dao và Du Kiệt nghe nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm,cơ mặt cũng không còn căng thẳng như lúc nãy,họ nhìn vào trong phòng thấy Phương Nghi đang mở mắt nhìn trừng trừng vào mình thì chỉ mỉm cười rồi đi vào căng tin,cái dáng người không còn nặng nề như trước nữa,đôi chân cũng không còn mệt mỏi bước từng bước chậm chạp.Ánh mắt đó cũng không còn vướng nỗi thê lương sầu thẳm như từng có. Đã biết là tất cả đã qua đi hà cớ gì chúng ta không vứt bỏ và giẫm đạp lên nó mà vui vẻ sống tiếp? Tội tình gì chúng ta phải hoài nghi một niềm vui như vậy chứ? Hãy tin vào những gì tốt đẹp nhất,khi cõi lòng mình được bình yên thì hạnh phúc tất sẽ tự tìm đến!
Phương Nghi thấy không còn ai ở bên ngoài thì cố gắng hết sức đưa cái cơ thể nhỏ bé của mình bước xuống khỏi giường,dường như cái thể xác này nó quá yếu ớt nên dù cố gắng rất nhiều nhưng cô cũng cảm thấy chóng mặt rất khó khăn và mệt mỏi,cô gõ vào đầu mình mấy cái để thêm phần tỉnh táo,cô nhìn khắp phòng như đang tìm vật gì đó nhưng có lẽ không thấy nên sau đó cô quyết định đi ra khỏi phòng,lúc đó có một cô y tá đi tới Phương Nghi cố gắng bước tới và hỏi:
- Chào cô! Cô có thể chỉ giùm tôi lối vào toillet được không?
Theo sự chỉ dẫn của cô y tá Phương Nghi đi theo hành lang và bước vào toilet nam. Các bệnh nhân nam đều kinh ngạc khi thấy sự xuất hiện của một cô gái trong chỗ vệ sinh của mình. Phương Nghi cũng tỏ ra kinh ngạc khi thái độ của họ đối với mình như thể đối với một sinh vật lạ,cô bước lại gần bồn rửa mặt cô gục đầu xuống “tóc ” cô giật mình vì những lọn tóc dài màu hạt dẻ đang rũ xuống mặt cô.Theo một phản xạ có điều kiện cô cầm lấy mấy lọn tóc đó ném tung ra phía ngoài nhưng cô vừa giật nó thì cảm giác đau buốt trên đầu cô cũng xuất hiện theo Phương Nghi đứng dậy thì hình ảnh phản chiếu trong gương khiến anh giật mình và lùi lại mấy bước. Cô nhăn mặt và nói vẻ ngạc nhiên và khó hiểu:
- Ai đây! Cô ta là ai mà lại ở trong nhà vệ sinh nam vậy?
Phương Nghi vội quay lại để nhìn người cô gái đó nhưng tức thì hình ảnh trong gương cũng quay theo,cô hơi run sợ vì những gì đang xảy ra,cô đưa tay chạm vào gương thì hình ảnh trong gương cũng làm điều tương tự. Cô lắc đầu như muốn phủ nhận và nói với nỗi kinh hoàng:
- Không phải! Không phải đâu! Sao lại thế này chứ? Sao mình lại ở trong cơ thể này được? Tại sao mình lại trở thành con gái thế này?
Có vẻ như đang hoài nghi hình ảnh trước mắt nên Phương Nghi nhắm mắt lại sau đó mở ra,cô làm động tác này khoảng ba bốn lần để xem những gì mình nhìn thấy có phải là sự nhầm lẫn hay không nhưng mỗi lần nhìn vào gương thì sự thật vẫn không thay đổi.Cơ thể đang đứng trước gương là của một cô gái nhỏ bé có làn da trắng mịn và một gương mặt cực kỳ xinh đẹp tựa như một thiên thần. Phương Nghi gào lên với ánh mắt khó hiểu và khiếp đảm: -Không được! Không thể có chuyện này xảy ra được …á á á
Một tiếng hét vang lên sau đó là cơ thể Phương Nghi đổ ào xuống,các bệnh nhân nam vội vàng đỡ cô dậy sau đó đi gọi bác sĩ.
Ánh mắt của Phương Nghi cố mở ra nhưng không được cô thầm tự trách: “Sao lại thế này cơ chứ? Mình sao lại xỉu thế này? Sao tim mình lại đập mạnh thế này? Sao mình muốn mở mắt nhưng lại nó cứ nhắm nghiền thế này? ’’
- Mau đưa cô ấy vào phòng cấp cứu nhanh lên,mà sao các cậu lại ở trong toillet nữ vậy?
- Giọng một người đàn ông hỏi.
Đám người xung quanh đồng thanh hô lên:
- Nhưng đây là toillet nam mà!
Sau đó Phương Nghi cảm nhận được cơ thể mình được nhấc bổng lên, cái thể xác mệt mỏi đó khiến cho linh hồn trong nó cũng mệt mỏi theo và rồi nó chìm sâu vào giấc ngủ lúc nào cũng không biết.
Biệt thự Lâm Châu lúc 8 giờ sáng,ông Châu nhìn gương mặt ông Long rồi nói với vẻ hối lỗi:
- Gia đình chúng tôi thành thật xin lỗi với những gì mà ông phải chịu đựng. Chúng tôi cũng vì không còn cách nào khác nên mới phải làm như vậy mong ông hiểu và thông cảm cho!
Gương mặt ông Long bầm tím và sưng lên như những quả cà.Ông cố gắng nói một cách khó khăn:
- Tôi không sao đâu! Chủ tịch đừng bận tâm có chút đau đớn mà giúp được ông và cậu Bảo thì cũng đáng mà!
Chủ tịch Lâm nhìn ông Long vẻ cảm động,ông nói với giọng đầy cảm kích:
- Theo như thư ký của tôi báo cáo thì công việc dạo này ở Vstar cũng không nhiều lắm! Hay là ông và Thái Dân ở lại đây một thời gian vừa để biết được tình hình của Gia Bảo vừa để điều trị vết thương trên người ông! Dù sao thì ở đây cũng có bác sĩ và y tá ông cũng có thể yên tâm với vết thương của mình.
Nghe ông Châu nói vậy thì sắc mặt của ông Long bỗng tươi như hoa cử chỉ của cơ thể cũng nhanh nhẹn như vừa được uống thần dược vậy,ông hớn hở đứng dậy bắt tay ông Lâm nói với vẻ hạnh phúc:
- Nếu chủ tịch Lâm đã nói như vậy thì tôi không tiện từ chối, đằng nào thì đây cũng là cơ hội hiếm có để có thể tham quan dinh thự của ngài,tôi làm sao lại có thể từ chối chứ.Rất vinh hạnh,vinh hạnh!
Mọi người trong nhà đều tỏ vẻ vui mừng trước thái độ thân thiện của giám đốc Trần Long nhưng Thái Dân lại khác,anh mỉm cường ngượng ngùng rồi ánh mắt có gì đó như đã thấu hiểu được suy nghĩ của xếp mình. Đúng lúc đó An Na chạy vào như bị ma đuổi trên gương mặt hiện rõ sự vui mừng,cô nói đứt quãng:
- Thiếu gia … thiếu gia đã …
Ông Khôi nhìn thấy vậy liền bực bội quát:
- Con nhỏ này … có gì thì nói đi! Cô đang làm chúng tôi vỡ mật ra đó!
An Na lấy cố gắng lấy lại bình tĩnh,miệng cô cười hơn hở nói như hét:
- Chủ tịch ơi! Thiếu gia của chúng ta tỉnh lại rồi!
Mọi người ngồi bật dậy rồi chạy ào vào trong,trong phòng viện trưởng đang tiến hành kiểm tra cho Gia Bảo ông vui mừng khi thấy mọi người vào,ông mỉm cười để chiếc ống nghe xuống sau đó quay lại nói với ông Châu:
- Tôi cũng định ra ngoài tìm các vị nhưng không ngờ các vị nắm bắt thông tin nhanh đến vậy. Lúc nãy tôi kiểm tra tất cả và thấy tình trạng sức khỏe của cậu Bảo thì thấy đây đúng là một kỳ tích. Đây đúng là trường hợp đặc biệt nhất tôi từng thấy.Gia Bảo sau khi bị chấn thương mạnh ở vùng đầu,ngực và cột sống chúng tôi đã thực hiện kiểm tra rất nhiều lần và đi tới kết luận rằng cậu ấy có thể sẽ phải sống cuộc đời thực vật trong suốt quãng đời còn lại nhưng thật không ngờ bây giờ các vết thương trên người cậu ấy đã lành lặn như chưa từng xảy ra và sức khỏe thì đã hồi phục hoàn toàn. Tôi giám chắc nội trong ngày hôm nay cậu ấy sẽ tỉnh lại.Bây giờ mọi người có thể vào thăm và nói chuyện,tôi biết mặc dù chưa thể nói được nhưng chắc chắn cậu ấy có thể nghe được những lời của các vị. Thôi bây giờ tình hình cũng đã ổn rồi tôi xin phép ghé qua bệnh viện để kiểm tra mọi việc trong mấy ngày qua. Có bác sĩ Triền Bắc phó viện trưởng và bác sĩ Nhật Quốc phó khoa thần kinh của bệnh viện ở đây gia đình có thể yên tâm!
Mọi người nghe viện trưởng nói thì nỗi vui mừng như vỡ òa ra, đây chính là điều họ mong muốn nghe mấy lâu nay,thì ra đây là kỳ tích họ mong đợi và cầu nguyện mỗi ngày.Và đây cảm giác hạnh phúc lúc này chính là điều họ muốn được cảm nhận ngay khi bước vào cánh cửa phòng.Mọi người nhìn nhau với niềm vui khôn xiết,những cái ôm hạnh phúc như gán kết họ lại làm một thể thống nhất.Ai cũng muốn mình là người đầu tiên nói chuyện với Gia Bảo sau khi suy nghĩ một lúc thì ông Châu đã quyết định giao cái đặc ân đó cho vợ của mình.Bà Châu bước vào phòng rưng rưng nước mặt nhìn vào cơ thể con trai mình,bà ôm chầm lấy Gia Bảo nước mắt rơi lã chã, xúc động nói:
- Mẹ biết mà … mẹ biết con sẽ tỉnh lại,con sẽ không bỏ ba và mẹ lại một mình và con cũng không thể bỏ lại bạn bè và những người con yêu thương nhất được.Con biết không? Hơn một tháng qua là những tháng ngày dài nhất cuộc đời mẹ,mẹ luôn phải sống trong sự sợ hãi lo lắng một ngày nào đó mẹ và ba sẽ mất con. Mẹ không biết làm sao để gạt ý nghĩ đó ra khỏi đầu mình vì càng trốn tránh nó nỗi đau càng lớn hơn,khi nghe các bác sĩ nói con sẽ phải sống cuộc sống thực vật trong suốt quãng đời còn lại mẹ tưởng rằng mình đã không thể chịu nỗi,mẹ ước gì lúc đó mẹ chính là người nằm trên giường bệnh chứ không phải là con,nỗi đau của những người mẹ chính là nhìn thấy con mình đau nhưng không thể chia sẽ hay làm gì được. Con là đứa con mà mẹ đã mang nặng trong chín tháng trời, định mệnh của con cũng là định mệnh của mẹ,nỗi đau của con cũng là nỗi đau của mẹ. Nếu như có cái gì gọi là nghiệp chướng của kiếp trước thì người làm mẹ này sẵn sàng gánh chịu hết. Mẹ vẫn cầu nguyện mỗi ngày để mong con sớm bình phục và hình như ông trời đã cho phép điều đó thành hiện thực rồi …bây giờ thì con đã tỉnh lại, con đã ở lại bên mẹ và ba và cả mọi người trong nhà nữa,chúng ta lại sống vui vẻ như xưa con nhé! Dù con có nghe được những lời của mẹ nói hay không thì mẹ vẫn muốn nói với con là.