- Trước
- Tiếp
- Bà Lan nói tiếp.
Gia Bảo ngồi im lặng uống trà và chăm chú theo dõi.Anh cũng định nói nhưng thấy bếp trưởng Duy Hào không hài lòng với câu trả lời của mọi người nên thôi. Bếp trưởng Duy Hào ung dung nói:
- Mọi người không ai đúng cả! Con heo con đó nghĩ là
- Mình không ngờ đụng phải một tiền bồi mà phải lãnh hậu quả như thế này! Vừa bị tra tấn gãy cả chân lại phải bị tù chung thân trong cái trại giam bất nhân này! Bọn cai ngục không thèm ột miếng ăn trước khi bắt mình chết bằng một xô thuốc độc đó sao?
Gia Bảo nghe xong thì phụt ngay nước trà trong miệng ra hồi ho sặc sụa. Mọi người vội im bặt nhưng Gia Bảo lại ôm bụng cười và nói:
- Trời đất nó nghĩ người đàn bà đó cũng là heo!
Thế là mọi người bỗng dưng cười rộ cả lên. Bà Lan cười ngất cười ngửa rồi nói:
- Cái xô nước đó mà nó lại nghĩ là xô thuốc độc độc để hành quyết nó!
Hào Tâm cười ra cả nước mắt. Anh khoái chí nói:
- Chúa ơi! Con heo đó …nó nghĩ cái chân nó gãy là … do bị tra tấn và cái chuồng đó là trại giam!
- Bản án nó chịu là tù chung thân cơ đấy!
- Gia Khánh nói mỉa mai.
Tiếng cười ầm lên cả không gian ngôi biệt thự nhưng bỗng im bặt khi thấy bước chân của bà Châu đi xuống,mọi người im lặng cúi mặt xuống. Gia Bảo ngơ ngác không hiểu chuyện gì đã khiến mọi người thay đổi như vậy,anh định hỏi nhưng lúc đó nhìn thấy mẹ mình bước tới thì câu hỏi trong lòng anh đã được giải đáp. Mọi người cúi chào:
- Phu nhân!
Gương mặt của bà Châu có vẻ rất vui bà bươc tới và ngồi xuống bên cạnh Gia Bảo và hỏi nhẹ nhàng:
- Tâm trạng con có vẻ rất tốt! Có chuyện gì mà khiến con của mẹ vui vậy?
Gia Bảo nói rất vô tư:
- Dạ! Bếp trưởng Duy Hào vừa kể chuyện cười ọi người nghe ạ!
Nghe Gia Bảo nói vậy bà Châu bỗng trở nên lạnh lùng,bà quay sang các gia nhân và nghiêm giọng:
Bạn đang đọc truyện Độc quyền tại San Truyen:
- Kể chuyện cười sao? Bộ mấy người vào đây để kể chuyện cười sao?
Gia Bảo nói nhẹ nhàng:
- Kìa mẹ! cũng là cách giải trí mà! Vả lại họ làm việc cũng rất vất vả thư giãn một chút thì sao đâu? Chúng ta có điều kiện thì thư giãn bằng máy massxa hay nghe nhạc còn họ thì lại tìm cách giải trí bằng những câu chuyện hài hước nhưng cả họ và chúng ta đều chỉ muốn giảm bớt những phiền muộn trong cuộc sống thôi ạ! Mẹ hãy bỏ qua đi!
Sắc mặt của bà châu bỗng dưng thay đổi, bà vuốt tóc của Gia Bảo và nhẹ nhạng nói:
- Thì mẹ có nói gì đâu! Chỉ cần con của mẹ thấy vui là được! Không sao cả! Dù kể chuyện cười hay làm gì cũng được!
Ai cũng thở phào nhẹ nhõm khi nghe bà Châu nói vậy. Dáng của họ đã đứng thẳng hơn lúc nãy và cặp chân mày không còn nhíu lại vì sợ hãi như lúc nãy nữa.
Bà Châu nhìn Gia Bảo và nói chậm rãi:
- Chiều nay khoảng 5 giờ mẹ có một buổi tiệc họp mặt những người phụ nữ Hàn Quốc lấy chồng về Việt Nam. Con nghĩ mẹ nên mặc gì để đến đó?
Gia Bảo im lặng một lúc rồi nói vẻ sắc sảo:
- Mẹ có nước da rất trắng và gương mặt hình trái xoan thì rất dễ kết hợp đồ nhưng để hoàn hảo nhất con nghĩ mẹ nên mặc chiếc đầm màu đỏ mà hôm qua mẹ cùng dì Kim mua ở siêu thị. Chiếc đầm đó có những chi tiết rất sắc cạnh khi mặc nó lên người mẹ sẽ cảm thấy mình năng động và trẻ trung hơn vả lại hàng của Channel luôn sử dụng các loại vải tốt nhất nó sẽ không làm ảnh hưởng tới làn da của mẹ!
Bà Châu nghe xong thì gật đầu vẻ hài lòng,bà ôm lấy con trai và khen ngợi:
- Con đúng là thiên thần của mẹ! Một thiên thần hoàn hảo không vết nứt! Mẹ nhất định sẽ mặc chiếc váy đó và mẹ tin người ta sẽ phải ngước nhìn nó.
Lúc đó bỗng điện thoại đổ chuông. Ông Khôi vội vã chạy lại bắt máy:
- Alô! Biệt thự Lâm Châu nghe đây … vâng tôi sẽ nói với thiếu gia!
Ông Châu gác máy và bước lại phía Gia Bảo cung kính nói:
- Dạ thưa thiếu gia có điện thoại từ công ty gọi đến! Họ nói là có việc gấp muốn thiếu gia đến ngay ạ!
Bà Châu nhìn Gia Bảo vẻ thắc mắc rồi hỏi: -Sao họ không gọi vào số di động của con mà lại gọi vào số điện thoại bàn cho phiền phức?
Gia Bảo nghe vậy giật mình,anh hoảng sợ nghĩ “ Chết rồi! Làm sao bây giờ? Mình đâu có giữ điện thoại của anh ta! Bây giờ mình biết nói sao đây với phu nhân đây? ”
Nhìn thấy vẻ mặt của Gia Bảo bong dưng tái hẳn đi,bà Châu lo lắng hỏi:
- Con không khỏe hay sao mà bỗng dưng mặt xanh lên hết vậy?
Gia Bảo ấp úng nói:
- Dạ …không sao đâu mẹ! Con chỉ thấy chóng mặt thôi!
Anh im lặng một lúc rồi nói với giọng run rẩy:
- Thực ra …điện thoại của con mất rồi ạ!
Bà Châu nhìn thấy vẻ sợ hãi của Gia Bảo thì vội nhẹ giọng:
- Không sao đâu! Có hai mươi triệu thôi mà! Có gì mà phải tiếc chứ? Yên tâm đi để ngày mai mẹ sẽ dẫn con đi mua cái khác!
Gia Bảo nghe vậy thì vội nói:
- Dạ không cần đâu ạ! Thực ra thì con cũng có mua cái mới rồi!
Nói xong thì anh lấy chiếc HTC ra đưa ẹ mình xem,bà Châu cầm lấy rồi gật đầu vẻ ưng ý với chiếc điện thoại và hạ giọng:
- Cái này cũng được! Nhưng nếu thấy không hài lòng mẹ sẽ dẫn con đi mua cái khác!
Bà Châu đưa điện thoại lại cho Gia Bảo,trong phút giây đó ánh mắt bà có vẻ rất khác lạ. Bà suy nghĩ một lúc và nói vẻ lo lắng:
- Đã xảy ra chuyện gì sao? Sao lại mới 9 giờ sáng mà đã gọi Gia Bảo tới?
Gia Bảo quay lại rồi an ủi mẹ mình:
- Không sao đâu mẹ! Chắc là chuyện liên quan tới album mới của con thôi!
Bà Châu quay sang nói bà Lan:
- Bà vào chuẩn bị quần áo cho thiếu đi!
- Dạ thưa phu nhân!
- Bà Lan kính cẩn thưa.
Gia Bảo đứng dậy đi theo bà Lan vào phòng đồ,bà Châu nhìn theo bóng dáng của anh mỉm cười và hiếu kỳ nghĩ “ Điện thoại của Gia Bảo không lưu số của ai ngoài sô của cô bé tên Phương Nghi hôm trước. Cô bé đó quả thật làm mình phải chú ý và chắc chắn trong lòng của con trai mình thì vị trí của cô nhóc đó không hề tầm thường. Mình phải sớm cho người theo dõi mới được.”
Khoảng nửa tiếng sau đội vệ sĩ đưa Gia Bảo rời khỏi biệt thự. Gia Bảo nhìn đồng hồ rồi thầm lo lắng “ Không biết có chuyện gì không mà họ lại gọi mình gấp vậy? Chẳng lẽ lần ký tặng vừa rồi các fan không hài lòng với chữ ký của mình? Hay là họ đã biết mình không phải là Gia Bảo rồi? ”
Ba chiếc xe dừng lại, Huy Bình vội chạy ra mở cửa. Gia Bảo bước xuống và vội vàng đi vào công ty với vẻ mặt vô cùng căng thẳng. Trái với vẻ mặt của anh thì ông Long và Thái Dân lại tỏ ra vô cùng hớn hở khi gặp cậu,ông Long ngồi xuống nói vẻ khoái chí:
- Cuối cùng thì cậu cũng tới! Cậu lặn mất tăm từ chủ nhật tuần trước tới giờ đã vậy điện thoại thì không bao giờ bắt máy!
Gia Bảo nhìn Thái Dân hỏi vẻ sốt ruột:
- Có chuyện gì vậy anh Thái Dân? Có phải fan hâm mộ họ không đồng ý với chữ ký của tôi …à của em ở buổi ký tặng lần trước không?
Thái Dân đặt tay lên vai Gia Bảo và nói vẻ bình thản:
- Không cần vội vàng gì cả! Cậu cứ ngồi xuống đi đã!
Gia Bảo ngồi xuống khúm núm một góc. Thấy vậy ông Long vội đưa cho Gia Bảo một ly uýt
- ky và đập mạnh lên vai anh:
- Cứ thả lỏng người ra đi! Cậu cứ làm vài hớp thì sẽ thấy mọi chuyện nhẹ như lông hồng thôi!
Gia Bảo có vẻ đau đớn với cái vỗ vai quá nhiệt tình của ông Long,anh nhăn mặt lấy tay bóp vào chỗ đó rồi nói:
- Dạ thôi! Em không uống được rượu ạ! Có sinh tố hoặc nước giải khát thì cho em một ly!
Ông Long nghe Gia Bảo nói vậy thì lấy làm kinh ngạc và định cười nhưng vừa mở miệng thì lại thôi vì bắt gặp cái lắc đầu của Thái Dân. Thái Dân lấy điện thoại ra và gọi cho nhân viên căng tin và bảo họ đưa lên một ly sinh tố đu đủ sau đó anh ngồi xuống bên cạnh Gia Bảo và nói với giọng đều đều: -Hôm nay anh và anh Long gọi cậu tới đây là có chuyện vui muốn nói với cậu!
Gia Bảo hỏi vẻ ngạc nhiên:
- Có chuyện gì vậy anh?
Thái Dân mỉm cười và đập lên vai Gia Bảo,anh đau điếng thầm trách “ Mấy người này thiệt là …sao cứ thích đập tay lên vai người khác vậy không biết. Bộ không biết đau là gì sao?”
Thái Dân nói vẻ hứng khởi:
- Tạp chí Gia đình và Phụ Nữ muốn mời cậu chụp hình cho album ảnh bìa của họ cho số tạp chí ra vào thứ tư tuần này! Không những thế ca sĩ Minh Hằng cũng muốn mời cậu hợp tác trong album Dấu Ấn lần này của cô ấy. Ngày 2/7 sẽ bắt đầu khởi quay.
Gia Bảo reo lên mừng rỡ:
- Là Minh Hằng sao? Anh nói thật chứ?
Thái Dân chép miệng rồi nói:
- Cậu không cần xúc động như vậy! Thực ra thì nếu được hợp tác với Minh Hằng thì cũng là điều đáng mừng dù sao thì sau khi hoàn thành mấy bộ phim truyền hình dài tập thì tiếng tăm của cô ấy đã cũng đứng vững trong làng giải trí Việt.
Vẻ mặt của Gia Bảo tỏ ra rất vui mừng,anh miên man nghĩ “Là chị Minh Hằng thật sao? Mình thật sự sẽ được hợp tác với chị ấy sao? Thích thiệt đấy! Vậy là mình có cơ hội được nhìn chị ấy làm việc,được nhìn chị ấy ở khoảng cách gần. Vậy là thỏa bao mơ ước của mình! ”
Nhưng khoảng vài giây sau đó thì Gia Bảo bỗng dưng tái mét lên vẻ lo lắng khiến cho Thái Dân và ông Long hốt hoảng cả lên,Thái Dân vội hỏi gấp:
- Có chuyện gì vậy Gia Bảo? Cậu không khỏe chỗ nào sao? Có cần tôi gọi bác sĩ không?
Gia Bảo lắc đầu,anh nói như muốn khóc:
- Anh có biết Minh Hằng muốn mời em hát hay là minh họa trong album cho cô ấy không?
Thái Dân thở phào nhẹ nhõm,anh nói như gắt lên:
- Hâz! Thiệt là chịu hết nổi cậu! Cậu làm cho anh Long và tôi muốn rớt tim ra ngoài đấy!
Gia Bảo mếu máo:
- Em xin lỗi! Em chỉ muốn hỏi xem Minh Hằng muốn em hợp tác như thế nào trong album của cô ấy thôi!
Ông Long đã lấy lại được bình tĩnh,ông nói giọng đều đều:
- Thì đương nhiên là hát chứ! Hai người đều là ca sĩ cả mà!
Người Gia Bảo bỗng dưng run rẩy, anh nói như van xin:
- Thôi hai anh cho em về nhà đi! Em cảm thấy trong người không được khỏe!
Ông Long gật đầu đồng ý và dặn:
- Cậu hãy nghĩ cho khỏe và nhớ thứ tư này lúc 8 giờ sáng là buổi chụp hình cho tạp chí Gia Đình và Phụ Nữ đấy nhé.
Thái Dân tiễn Gia Bảo ra ngoài và căn dặn vẻ rất quan tâm:
- Nếu cảm thấy mệt thì cứ nghỉ ở nhà! Và cậu cũng cố gắng ăn uống những món của nhà bếp nấu để mau lấy lại sức! Thời gian này cậu nên ngủ sớm! Như vậy sẽ giúp cho thần kinh giảm được các căng thẳng không cần thiết.
Gia Bảo gật đầu nhìn Thái Dân bằng ánh mắt biết ơn rồi bước ra xe với những bước chân nặng nề. Thái Dân thấy vậy thì lắc đầu vẻ lo lắng, anh quay vào và nói với ông Long:
- Em thấy Gia Bảo còn yếu quá! Hay là chúng ta giảm bớt lịch làm việc cho cậu ấy đi! Em thấy Gia Bảo hình như có chút áp lực khi biết ca sĩ Minh Hằng mời cậu ấy hợp tác trong album Dấu Ấn sắp tới.
Ông Long nhấp một ngụm rượu rồi gật đầu vẻ đồng ý với những suy nghĩ của anh. Ông thở dài rồi nói:
- Tôi cũng cảm thấy vậy! Nếu như trước đây thì cậu ấy chắc đã rất tự tin và sẵn sàng hợp tác với một nghệ sĩ tên tuổi như Minh Hằng nhưng kể từ sau khi tai nạn thì cậu ấy trở nên nhút nhát và mềm yếu có khi tôi thấy cậu ấy y như một cô gái vậy. Hâz… biết làm sao được có lẽ chúng ta nên gọi điện cho Minh Hằng xin lỗi cô ấy và hẹn dịp khác vậy! Chúng ta không nên làm Gia Bảo trở nên căng thẳng! Lỡ như có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì tôi có mười cái đầu cũng không biết trả lời làm sao với chủ tịch Lâm cả!
Thái Dân nói nhanh vẻ vui mừng: -Vậy em sẽ gọi điện cho Gia Bảo và nói cho cậu ấy biết,để cậu ấy không phải lo lắng về chuyện này nữa. Sau đó em sẽ gọi ngay cho ca sĩ Minh Hằng để xin lỗi cô ấy. Em tin với một người như cô ấy thì sẽ hiểu và thông cảm cho chúng ta thôi!
Thái Dân vội lấy điện thoại ra và gọi nhưng anh gọi mấy lần vẫn không thấy có tín hiệu trả lời. Anh nói vẻ trách móc:
- Thằng nhóc này thiệt tình …những lúc quan trọng này mà không thèm bắt máy!
Thái Dân tắt máy và nhắn tin vào số của Gia Bảo thấy vậy thì ông Long nói:
- Nhắn tin làm gì ỏi tay! Cậu cứ gọi vào của nhà cậu ấy là được! Chắc ông Khôi sẽ nói lại thôi!
Thái Dân quay lại mỉm cười rồi nói:
- Cho chắc anh ạ! Lỡ như ông Khôi quên thì chết! Chắc thằng nhóc đó sẽ mất ăn mất ngủ vì chuyện này đấy!
Phương Nghi đang ngủ thì tiếng tin nhắn làm cô thức giấc,cô sờ soạng lấy chiếc iphone trên giường rồi dùng tay kéo con mắt mình ra để nhìn dòng chữ tin nhắn trên điện thoại,cô nói vẻ ngạc nhiên:
- Ông Thái Dân sao? Có chuyện gì mà phải nhắn tin tới giờ này không đợi thêm được một vài tiếng nữa hay sao?
Phương Nghi mở tin nhắn ra và đọc nội dung trong đó sau đó thì anh tắt máy và lấy chiếc Black Berry ra và gọi cho Gia Bảo,sau vài lần đổ chuông thì Gia Bảo bắt máy với giọng mệt mỏi:
- Alô! Tôi nghe đây! Có chuyện gì vậy?
Phương Nghi ngáp một hơi dài và nói:
- Ông Thái Dân nhắn tin vào máy tôi nói là cô không cần phải lo lắng chuyện hợp tác với ca sĩ Minh Hằng nữa! Ông ấy đã gọi điện xin lỗi Minh Hằng và xin hẹn dịp khác rồi. Cô không cần lo lắng và hãy yên tâm nghỉ nghơi, chỉ cần cô tới buổi chụp hình của tạp chí Gia Đình vào Phụ Nữ vào thứ tư tuần này là được!
Phương Nghi thở dài rồi nói:
- Rồi! Tôi đã truyền đạt hết thông tin rồi! Tôi mệt quá! Tôi tắt máy ngủ đây! Sáng nay vì nhà có khách nên tôi phải dậy sớm và bây giờ thì rất buồn ngủ!
Gia Bảo kêu lên vẻ vội vàng:
- Khoan đã! Khoan tắt máy! Tôi muốn hỏi anh một câu được không?
Giọng của Phương Nghi được kéo dài ra:
- Chuyện …gì? Tôi …đang buồn ngủ lắm!
Gia Bảo hỏi nhỏ nhẹ:
- Anh không giận tôi chuyện này chứ?
- Chuyện này là chuyện gì?
- Thì là chuyện tôi làm hỏng chuyện hợp tác giữa anh với ca sĩ Minh Hằng đấy!
Phương Nghi thở dài rồi nói vẻ thản nhiên:
- Tôi làm sao mà giận được! Tôi thấy nhẹ lòng hơn khi ông Long quyết định hủy cuộc hợp tác lần này vì cô đâu biết chút gì về âm nhạc nếu như cô cộng tác với ca sĩ Minh Hằng trong album lần này của cô ấy sẽ làm tên tuổi của tôi một phút mà tiêu tan!
Giọng Gia Bảo lý nhí:
- Ừ! Anh nói cũng phải! Tôi thật sự rất lo lắng về chuyện này,tôi không biết một chút gì về các thanh nhạc cả! Như vậy không những làm ảnh hưởng tới tên tuổi của anh mà album của chị Minh Hằng cũng chịu tổn thất không kém! -Ừ!Cô biết vậy thì tốt! Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi ngủ đây!
Gia Bảo nói nhẹ nhàng:
- Ừ! Được rồi anh ngủ đi! Tôi cúp máy đây!
Gia Bảo thở phào rồi cười khúc khích,gương mặt anh có vẻ rất thỏa mái.Thấy vậy Hào Tâm liền nói:
- Trời đất! Thấy thiếu gia như thế này em mừng quá! Chứ hồi nãy em thấy thiếu gia cứ sầu não trong lòng em lo muốn chết!
Gia Bảo nói vẻ hối lỗi:
- Xin lỗi anh! Vì có một số chuyện trong công việc nên khiến tôi phiền lòng nhưng bây giờ thì mọi chuyện đã ổn hết rồi! Anh không cần phải lo lắng nữa!
Hào Tâm nói ấp úng vẻ ngần ngại:
- Thiếu gia nè!... Thiếu gia đừng …gọi em là anh được không? Cảm giác đó nghe …không quen! Em cứ thấy nó là lạ làm sao ấy!
- Gia Bảo hỏi một cách quan tâm:
- Thế tôi phải gọi anh như thế nào đây?
Hào Tâm nói nhanh:
- Thiếu gia cứ như cũ là được! Như thế sẽ làm em thấy tự nhiên hơn. Thiếu gia mà cứ gọi em là anh thì em ngại lắm!
- Như cũ sao?
- Gia Bảo nhăn mặt hỏi ngạc nhiên.
Anh lấy điện thoại và nhắn tin,một vài phút sau có tin nhắn gửi tới,trên màn hình chỉ hiển thị duy nhất một chữ “Cậu ”.
Gia Bảo đọc xong thì reo lên vẻ mừng rỡ:
- Tôi biết phải gọi thế nào rồi! Tôi sẽ gọi anh là cậu Hào Tâm!
Hào Tâm cười khà khà vẻ rất khoái chí rồi nói:
- Đúng vậy! Chỉ cần gọi như vậy là được! Thiếu gia không cần phải khách sáo như bây giờ!
Gia Bảo mỉm cười và thầm nghĩ trong lòng “ Thì ra là vậy! Cách xưng hô cũng có thể làm cho người ta xích lại gần nhau hay nó có thể tạo thêm một khoảng cách giữa hai người. Chính vì vậy mà cả anh Thái Dân rồi Hào Tâm và cả An Hưng đều không hài lòng với cách xưng hô của mình với họ. Mình sẽ nhớ lấy điều này và sẽ thay đổi vì bản thân mình cũng muốn khi họ nói chuyện với mình sẽ có cảm giác thoải mái như đang nói chuyện với anh ta vậy! ” bạn đang đọc truyện độc quyền tại kênh truyện:
Gia Bảo mím chặt môi lại và nhìn ra phía ngoài với đôi mắt của một thiếu nữ. Ánh nắng của buổi ban mai chưa tàn chiếu lên làn da trắng mịn và làn môi ửng hồng của anh càng khiến cho vẻ đẹp của anh thêm phần nữ tính. Tựa thể một tiên nữ đang thản nhiên đắm mình trong tiên cảnh. Vẻ mặt của nàng không nhuốm chút bụi của hồng trần,rất trong sáng như một viên pha lê trắng,thuần khiết tựa một giọt sương mai. Nó khiến cho người ta phải nghiêng mình để chiêm ngưỡng vẻ đẹp đa góc cạnh như vậy nhưng lại làm cho người thanh niên tài xế trong xe bất giác rùng mình