Lúc mới đầu nhìn thấy thi thể của Võ Lam, Thịnh Hựu Đình còn nghĩ rằng đó là giả, nguyên nhân có thể do dùng thuốc, bọn họ muốn hợp sức lại lừa hắn.
Nhưng thời gian càng lâu, hắn càng tuyệt vọng. Thi thể lạnh lẽo trong tay vẫn không có chút độ ấm. Cô ấy nằm trong vòng tay của hắn thật an tĩnh, đó là người chết.
Thịnh Hựu Đình đứng mà lung lung lay lay, khí lạnh quấn lấy thân thể hắn, thấm vào mọi ngóc ngách. Hắn quay người nện nắm đấm về phía Mạnh Thiếu Khiên.
Ai cũng không kéo lại được!
Thịnh Hựu Đình giữ chặt Mạnh Thiếu Khiên trên mặt đất, nắm đấm nện lên gò má của Mạnh Thiếu Khiên, một tay thì hung hãn bóp chặt lấy cổ đối phương. Hắn giống như một con dã thú đang gầm thét, "Mạnh Thiếu Khiên, vì sao mày mang cô ấy bỏ trốn nhưng không chăm sóc cô ấy cẩn thận! Vì sao mày không chăm sóc cô ấy cẩn thận!"
Hắn xách lấy vạt áo trước ngực của Mạnh Thiếu Khiên, lại đấm mạnh một quyền!
Thịnh Hựu Đình gào lên, "Mày giết cô ấy!"
Căm phẫn và đau đớn cuộn trào trong lồng ngực Thịnh Hựu Đình. Hắn vẫn luôn kiêu ngạo, dù cho Võ Lam và Mạnh Thiếu Khiên bỏ đi, hắn vẫn cảm thấy chẳng phải mình không buông bỏ được. Hắn tuyệt sẽ không cúi đầu đi tìm cô. Khắp chân trời nơi nào chẳng có cỏ thơm, phụ nữ muốn làm vợ của Thịnh Hựu Đình hắn có thể xếp hàng tới tận sân bay. Hắn chẳng có gì phải luyến tiếc một người tên Võ Lam!
Nhưng giờ phút này, hắn không buông nổi! Hắn không nỡ!
Thật ra hắn biết mình phải buông tay từ lâu, nhưng hắn không dám đối mặt. Mà hôm nay đối mặt, lại là cục diện tàn nhẫn như vậy, dường như muốn bức hắn phát điên!
Thịnh Hựu Đình chỉ hận không thể đánh chết Mạnh Thiếu Khiên ở chỗ này, trong lòng hắn vô cùng căm hận! "Mày rõ ràng biết cô ấy từng làm phẫu thuật, thân thể không được khỏe. Cô ấy không thể sinh con nữa! Vì sao mày còn để cô ấy mang thai! Vì sao muốn cô ấy sinh đứa nhỏ! Mày là hung thủ!"
Thịnh Hựu Đình lại Võng nắm đấm một lần nữa, nhân viên y tế ra sức kéo ra mới ngăn được hắn lại. Bọn họ phải vừa lôi vừa kéo mới đưa được hai người ra khỏi nhà xác đi tới văn phòng!
Ai cũng không khuyên được. Mạnh Thiếu Khiên không cho báo cánh sát, mọi người chỉ có thể để cho tranh chấp giữa hai người không ngừng leo thang.
Thịnh Hựu Đình bị bốn, năm bác sĩ nhân viên cường tráng giữ chặt. Sức lực của hắn lớn đến kinh người, chỉ một người không chú ý, hắn sẽ thuận tay nhấc chiếc ghế dựa lên đập chết Mạnh Thiếu Khiên!
Khóe mắt Mạnh Thiếu Khiên như muốn nứt ra, "Thịnh Hựu Đình! Nếu không phải cậu! Nếu không phải cậu ly hôn với cô ấy, nếu không phải Võ Nhi cầm ấy phôi thai bị sảy của cô ấy đem ngâm vào trong Formalin đi kích thích cô ấy! Sao cô ấy có thể phẫn uất tới mức muốn tự sát? Không phải vậy sao cô ấy lại chịu không nổi phải rời khỏi Tân Thành! Cậu mới là tội phạm giết người! Nếu không phải cậu dung túng Võ Nhi! Thân thể Lam Lam sẽ không bắt đầu từ đó xuống dốc không phanh! Các người đều là tội phạm giết người!"
Cả người Thịnh Hựu Đình đều là khí thế ác liệt, "Mày đừng đẩy sai lầm của mình lên đầu người khác!"
Mạnh Thiếu Khiên nhổ 'phì’ một cái, cười nói trào phúng, "Tao đẩy? A! Mấy kẻ chúng mày, ai ai cũng tính kế cô ấy! Có tư cách gì nói tao đẩy?
Chúng mày đều ỷ vào việc cô ấy thích mày, ỷ vào việc cô ấy sẽ vì mày mà nhượng bộ mọi việc mà hận không thể lợi dụng mày ép khô cô ấy! Ba cô ấy trù tính cho mày và cô ấy kết hôn! Chẳng những làm cô ấy mất đi cổ phần của nhà họ Lam, mà còn nhân việc cô ấy áy náy với việc đoạt bạn trai của em gái mà khuyên cô bỏ quyền thừa kế và tất cả cổ phần của nhà họ Võ! Đến cuối cùng, cô ấy sinh non, Võ Nhi vẫn hận không thể thừa dịp cô ấy suy yếu mà kích thích cô ấy phát điên! Vì sao tao dẫn cô ấy đi? Bởi vì cô ấy một thân một mình không nơi nương tựa! Cô ấy xin tao! Xin tao dẫn cô ấy đi! Cô ấy không nơi nương tựa! Cô ấy chỉ có tao để dựa vào! Chỉ có tao một lòng một dạ đối xử tốt với cô ấy!"
Mạnh Thiếu Khiên nói xong câu cuối cùng, một người đàn ông trưởng thành, giọng nói ngày càng lớn, tiếng khóc cũng ngày càng lớn! Bất kể ai nghe thấy đều cảm nhận được tình yêu, thù hận và đau buồn tức giận của hắn ta!
Thịnh Hựu Đình không biết làm thế nào, trong lỗ tai đều là tiếng ong ong. Hắn chỉ nhìn thấy miệng của Mạnh Thiếu Khiên đóng đóng mở mở, nhưng không nghe được đối phương nói cái gì.