• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 26: THIÊN SỨ DÀNH TẶNG CÔ

Biệt thự Triều Tịch tại An Thành.

Đứa bé đã ngủ ở trong phòng dành cho trẻ con. Trong căn phòng của Võ Lam, Mạnh Thiếu Khiên đang ôm lấy cô. Bàn tay hắn ta áp trên lưng cô an ủi: “Lam Lam, có anh, có anh! Có cả Thất Bảo nữa!”

Lưng của hắn ta dựa vào tường để đầu của cô có thể đập vào người hắn một cách vững chắc, cố gắng chịu nỗi đau mà cô gây ra.

Hơn hai năm trước Võ Lam mang thai sinh đôi. Lần bị sảy thai năm đó, cô đã để mất một trong hai đứa. Rõ ràng chỉ cần mang đi đứa còn lại là được, nhưng Võ Lam đã khóc lóc cầu xin hắn ta: “Anh Thiếu Khiên, sau khi kết hôn xong em đã kiểm tra, nhiễm sắc thể của em có vấn đề, bác sĩ nói em rất khó có thể mang thai, xin anh hãy giúp em giữ đứa bé này!”

Đương nhiên hắn ta không muốn để cô mạo hiểm: “Đã mất mất một đứa rồi, nếu mà giữ thai lại thì sẽ nguy hiểm tới tính mạng của em đấy.”

“Không sao, không sao, kỹ thuật y học phát triển như vậy, chắc chắn anh sẽ có cách giúp được em. Em, em vẫn còn một căn nhà. Mặc dù em không nỡ bán vì đó là nhà của mẹ em, nhưng nếu em có thể sinh cho bà ấy một đứa cháu ngoại thì chắc chắn bà ấy cũng sẽ không trách em đâu. Căn nhà đó của em tặng cho anh, coi như là thù lao. Anh Thiếu Khiên, xin anh đấy!”

Mạnh Thiếu Khiên vốn là bác sĩ, mối quan hệ trong ngành này rất rộng. Hắn ta lập tức liên hệ với những bác sĩ giỏi nhất trên toàn thế giới để giúp Võ Lam giữ lại đứa bé mà đúng ra cô phải bỏ đi .

Phẫu thuật sinh non đối với người khác phải tiến hành trong hai ngày một đêm, nhưng đối với Võ Lam thì đó lại là phẫu thuật mà cô phải dùng cả tính mạng để giữ cho bằng được cái thai.

Mọi thứ vẫn được diễn ra một cách tốt đẹp nhưng Võ Nhi cứ cố tình khiêu khích khiến Võ Lam cảm thấy uất ức. Sự áy náy và tự trách, oán hận cùng tuyệt vọng trong Võ Lam xen kẽ nhau không ngừng, và điều đó căn bản không có lợi cho việc bảo vệ thai nhi.

Về điểm này, Võ Lam biết rất rõ vào những lúc cô tỉnh táo.

Vậy nên cô cầu xin Mạnh Thiếu Khiên hãy đưa cô rời khỏi Tân Thành.

Cả một thời kỳ mang thai thật không dễ dàng. Những khi tỉnh táo, cô tiến hành dưỡng thai thì vô cùng dịu dàng ấm áp như ánh mặt trời tháng ba tháng tư, ấm mà không nóng. Nhưng lúc cô không tỉnh táo thì lại tự hại mình một cách điên cuồng. Cô quỳ xuống đất dập đầu, trong miệng lẩm bẩm “con yêu tha lỗi cho mẹ, mẹ là kẻ có tội, mẹ đã hại con”.

Mạnh Thiếu Khiên cố gắng hết sức để chữa trị tinh thần bị tổn thương của Võ Lam. Hắn không dám rời cô nửa bước. Mỗi lần khi cô tự muốn hại mình thì hắn ta liền ôm lấy cô, tự coi mình là đối tượng để cho cô trút nỗi lòng. Nếu thật sự như vậy cũng không ổn thì hắn ta sẽ dùng đến thuốc an thần.

Ngay cả những bạn học cùng làm việc với Mạnh Thiếu Khiên ở trong bệnh viện New Zealand cũng khuyên hắn ta nhất định phải đưa Võ Lam tới bệnh viện tâm thần. Nhưng hắn ta không nỡ làm vậy, ở nơi đó làm sao có thể chăm sóc tốt cho một phụ nữ đang mang thai được.

Trong mấy tháng đó, Mạnh Thiếu Khiên gầy tới mức chỉ còn da bọc xương, hắn ta chẳng dám ngủ một đêm tròn giấc.

Cuối cùng thì đứa bé cũng đã được sinh ra. Ngay từ khi tiếng khóc chào đời của đứa bé vang lên, Mạnh Thiếu Khiên biết rằng Võ Lam đã tốt hơn. Mặc dù cô ấy rơi nước mắt nhưng ánh mắt của cô thật dịu dàng. Ánh sáng được ánh mặt trời của tháng ba tháng tư được gói ghém đều nằm trong đôi con ngươi của cô. Cô nhìn đứa bé mỗi ngày, đợi nó mở mắt. Võ Lam dồn toàn bộ tinh thần và sức lực vào đứa nhỏ.

Một đứa bé, có thể chữa khỏi hết mọi bệnh tật của cô…

Đó chính là thiên sứ mà ông trời vì thương cô đã tặng cho cô.

Nhưng hôm nay gặp phải Thịnh Hựu Đình, hắn đã cướp lấy Thất Bảo, điều đó lại lần nữa khiến cô phát điên.

Mạnh Thiếu Khiên ôm Võ Lam thật chặt: “Lam Lam, đừng làm ồn nữa. Thất Bảo đã ngủ rồi, nó sẽ bị đánh thức đấy. Em nghe xem, tiếng thở của con bé!”

Võ Lam dần dần yên ắng trở lại để nghe tiếng thở, nhưng cô chẳng hề nghe thấy gì cả. Mạnh Thiếu Khiên vội vàng ôm chặt lấy cô, đỡ cô đứng dậy: “Để anh đưa em đi gặp Thất Bảo. Em đi coi con, có lẽ nó cũng đang rất nhớ mẹ, nằm mơ mà cũng mơ được gặp em cơ mà!”

Võ Lam được Mạnh Thiếu Khiên dắt tay vào phòng dành cho trẻ con. Cô vịn tay vào chiếc giường nhỏ màu hồng, đưa tay Võốt mái tóc đen bóng của Thất Bảo. Lông mi của đứa bé thật cong, thật dài, đôi môi nhỏ chúm chím hồng hồng đang mím lại giống như những gì mà cô vẫn thường nhìn thấy hằng ngày: “Thất Bảo vẫn ở đây, không hề bị người khác cướp đi mất, vẫn còn, vẫn còn đây…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK