Người phụ nữ tâm địa như rắn rết thực sự, phải là Võ Lam!
Hắn nghĩ vậy, càng ra sức trừng phạt cô! "Tôi yêu ai, không đến lượt cô lên tiếng!"
Võ Lam cắn răng chịu đựng sự điên cuồng của người đàn ông này.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của Thịnh Hựu Đình, trên màn hình hiển thị tên của Võ Bách Niên.
Thịnh Hựu Đình đè lên trên người Võ Lam, bắt máy, đầu dây bên kia vang lên tiếng hét nghẹn ngào của một người đàn ông trung niên: "Hựu Đình! Hựu Đình! Y Y tự sát rồi, nó chỉ muốn gặp con lần cuối!"
Đây là lần đầu tiên Thịnh Hựu Đình chưa thỏa mãn đã ngừng lại.
Chiếc xe lao Võn vút trên đường về trung tâm thành phố, Võ Lam nghịch nghịch ngón tay mình: "Đến lúc đó Võ Nhi chưa chết, chúng ta lại chết vì tai nạn ô tô, chưa biết chừng có thể làm một đôi quỷ uyên ương thanh tịnh."
Thịnh Hựu Đình nhìn thấy nụ cười nửa miệng của Võ Lam, người phụ nữ cuối cùng cũng đạt được mục đích rồi đúng không?
Em gái của cô sắp chết, việc báo thù của cô kết thúc rồi?
"Im ngay!"
"Lo lắng sao? Sợ hãi sao? Có phải sợ cả đời cũng không thấy nó nữa không?"
"Võ Lam, cô đúng là thứ máu lạnh! Đó là em gái cô."
"Mẹ tôi chỉ sinh ra một đứa con gái như tôi, em gái tôi từ đâu ra được?"
Võ Lam biết rất rõ, Võ Nhi sẽ không tự sát thật, ả ta kia lắm mưu nhiều kế, người đàn ông mình yêu còn nỡ đưa lên giường cùng người phụ nữ khác được thì còn việc gì mà cô ta không làm được, cô ta vẫn muốn có được Thịnh Hựu Đình kia kìa.
Chiêu tự sát ấy chẳng qua chỉ để ép Thịnh Hựu Đình ly hôn thôi.
Võ Lam không đến bệnh viện, Thịnh Hựu Đình tới đó một mình.
Thịnh Hựu Đình ba ngày không về nhà, Võ Lam lại nôn mửa suốt ba ngày liền, nôn đến khi mồm miệng đắng ngắt, họng sưng đau lên, đành phải đến bệnh viện lấy số.
Sau cùng xác nhận rằng cô đã mang thai đôi.
Mang thai đôi!
Ông trời đúng là cho cô một trò đùa cực kì lớn.
Cô và Thịnh Hựu Đình đối đầu nhau như nước với lửa, việc cô mang thai có thể coi là chuyện vui được sao?
Võ Lam siết tờ phiếu xét nghiệm trong tay, đi đi lại lại trên hành lang bệnh viện, không biết đi về đâu, trái tim phập phù, nhất thời không về với hiện thực được, đầu óc cô ngập tràn những câu hỏi "Làm sao bây giờ? Làm sao đây?"
Cô lại đến tìm bác sĩ khoa sản để bác sĩ xem phiếu kết quả xét nghiệm.
Bác sĩ vùi đầu trong đống bệnh án cao ngất, chẳng buồn ngẩng đầu lên: "Mang thai rồi, có muốn giữ không? Không muốn giữ thì phá sớm đi, đỡ phải để đến lúc to rồi mới làm sẽ càng đau hơn."
Võ Lam nghe thấy hai chữ "phá đi" mà giật mình, chạy thục mạng ra ngoài như gặp phải quỷ. Đến khi trốn khỏi bệnh viện rồi, cô mới ngồi xuống mấy nấc thang bằng đá, che mặt mà bật khóc nức nở.
Nếu như bào thai đôi này là sự bù đắp cho hai năm của cô, cô muốn bỏ hết tất cả mọi thứ, sống cho thật tốt.
Cô mất rất lâu để bình tĩnh lại, cầm điện thoại gọi cho Thịnh Hựu Đình: "Hựu Đình, hôm nay về nhà ăn cơm đi, tôi có chuyện muốn nói với anh."
"Cơ thể cô ấy vẫn chưa hồi phục."
"Tôi có chuyện quan trọng hơn."
"Cô tự xử lý đi."
"Tôi đợi anh, nếu như không đợi được anh, tôi sẽ đến bệnh viện rút ống thở của Võ Nhi!"
Võ Lam tức giận nói vậy rồi dập máy.
Buổi tối đó cô nấu ba món mặn, một món canh, kết hôn hai năm trời không ăn cùng nhau được một bữa cơm cho tử tế, sau này có con rồi, phải sống sao cho ra dáng một gia đình.
Thức ăn vừa được bưng lên bàn, vẫn còn bốc hơi nóng, cánh cửa khóa bằng mật mã kêu lên một tiếng, Võ Lam chạy tới mở cửa ra, toét miệng thành một nụ cười với người đàn ông kia, nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Thịnh Hựu Đình tràn ngập mệt mỏi và cả lạnh nhạt.
Cơ thể cao lớn của Thịnh Hựu Đình đi ngang qua người Võ Lam, đầy mùi thuốc sát trùng của bệnh viện, hắn vừa đi lên tầng vừa nói: "Tôi đi tắm, lát nữa sẽ đến bệnh viện, ngày mai tôi tới đón cô đi lấy giấy chứng nhận ly hôn."
Những món ăn ngon miệng làm nền cho chủ đề lạnh lẽo.
Võ Lam đứng sững dưới tầng, cô đi dép lê, quấn chiếc tạp dề màu hồng cánh có bèo nhún, mấy ngày nay cô gầy đi nên trông càng thanh tú, nhãn cầu dường như to hơn một chút. Cô đưa mắt về phía cầu thang.
Chờ đợi.
Thịnh Hựu Đình tắm xong, thay quần áo, xuống tầng, khi hắn đi ngang qua người cô, cô kéo hắn lại: "Tối nay ở nhà đi, tôi có chuyện muốn với anh, bệnh viện có y tá rồi."
"Bây giờ cô ấy không rời tôi ra được."
"Tôi cũng không rời anh ra được."
Thịnh Hựu Đình rút bàn tay cô ra, hắn hơi mạnh tay: "Võ Lam, cô đâu có chết vì tôi."
Võ Lam đau đến mức mũi chân nhón lên, hai mắt rất xót, nhưng cô lại cười, hắn chỉ mong cô chết thôi sao?