• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 8: CHẢY RẤT NHIỀU MÁU

Thịnh Hựu Đình cúi người ngồi trên ghế nhựa xanh ngoài hành lang, hai khuỷu tay chống trên đùi, lòng bàn tay Vuốt mặt liên tục kèm theo tiếng thở dài mệt mỏi.

Ôn Như Ngọc đi đôi giày cao gót cộp cộp cộp chạy tới, lôi lôi kéo kéo Thịnh Hựu Đình rồi bắt đầu khóc lóc: "Hựu Đình, con đi xem Y Y cùa chúng ta đi, bác sĩ nói tình hình của nó không ổn!"

Thịnh Hựu Đình không buồn ngẩng đầu lên, miễn cưỡng trả lời: "Đi tìm bác sĩ."

Ôn Như Ngọc khựng lại, nhìn mấy chữ "phòng cấp cứu" mà cắn răng: "Hựu Đình, Y Y vốn dĩ đã có chuyển biến tốt rồi, bác sĩ nói nó bị kích thích, lại hôn mê rồi! Đều tại Võ Lam cả! Mau chóng ly hôn với nó đi!"

Ôn Như Ngọc cậy vào việc Thịnh Hựu Đình nợ Võ Nhi ân cứu mạng, cậy vào việc ai cũng biết Thịnh Hựu Đình thích Võ Nhi, cứ thế hồn nhiên đổ hết lên đầu Võ Lam.

Thịnh Hựu Đình dồn nén trong lòng, thở ra một hơi, ngồi thẳng dậy rồi ngả đầu vào tường, lãnh đạm thốt ra một tiếng rất sốt ruột: "Cút."

"Gì cơ?"

"Đừng để tôi phải nói lần thứ hai. Nếu không bây giờ tôi sẽ tìm người đến đòi lại mạng của con trai tôi!”

Thịnh Hựu Đình không lớn tiếng lắm, thậm chí có chút uể oải, nhưng trong giọng điệu hơi yếu ớt ấy lại có khí thế sát phạt rất quyết đoán!

Ôn Như Ngọc sợ tới mức cứng họng, nhưng qua một lúc, bà ta lí nhí lên tiếng thăm dò: "Sao con biết là con trai? Con nhỏ Võ Lam đó mà sinh nổi con trai sao?"

Thịnh Hựu Đình quay đầu nhìn Ôn Như Ngọc, ánh mắt hắn tỏa ra sự lạnh lẽo như Tu La: "Nếu nó là con gái cũng là con gái của Thịnh Hựu Đình này! Đầu ngón chân nó, bà cũng không xứng chạm vào!"

Thịnh Hựu Đình không nhắc tới còn đỡ, vừa nhắc tới là bản tính độc ác trỗi dậy, hắn đứng phắt lên, tóm lấy vai Ôn Như Ngọc ấn vào tường!

"Mạng của con gái tôi! Bà tưởng rằng tôi không tìm người đòi lại sao?"

Ôn Như Ngọc sợ Thịnh Hựu Đình tới mức run lẩy bẩy! "Hựu Đình, Hựu Đình, dì còn phải đi chăm sóc cho Y Y, con buông dì ra!"

Thịnh Hựu Đình quẳng Ôn Như Ngọc đi, nhìn đối phương quỵ ngã quỳ trên mặt đất mà cười lạnh: "Bây giờ tôi không có thời gian tính sổ với mấy người, nhưng món nợ này, tôi sẽ tới tìm các người đòi lại cả vốn lẫn lãi! Cút!"

Ôn Như Ngọc lảo đảo chạy đi không dám quay đầu lại, bà ta cảm thấy mình không biết Thịnh Hựu Đình nữa rồi!

Thịnh Hựu Đình cũng không biết mình bị làm sao, hắn cảm thấy mình đang cố gắng kiềm chế, bởi vì báo ứng mà Võ Lam nói đã đả động đến hắn.

Có lẽ trước khi nhận được tin báo bình an của Võ Lam, hắn cần tích chút công đức.

Võ Lam chảy nhiều máu như thế, hắn chưa từng làm gì cho cô, vậy thì tích chút công đức vì cô ấy đi...

Thời gian trôi qua một ngày hai đêm, tốp bác sĩ thứ tư tiến vào phòng cấp cứu, thậm chí cả chuyên gia từ nước ngoài mời tới cũng nhanh chóng vào phòng cấp cứu.

Thịnh Hựu Đình cuối cùng cũng không ngồi nổi nữa.

Sự nhẫn nại của hắn đã đến cực hạn rồi!

Đôi mắt xót đến mức đỏ lừ, râu ria lởm chởm đen xì, đường nét gương mặt anh tuấn đầy vẻ lạnh lùng khiến hắn trông cực giống một con thú đang khốn đốn.

Hắn không thừa nhận mình quan tâm đến Võ Lam, nhưng Võ Lam là vợ hắn, vợ hắn chưa rõ sống chết thế nào, làm sao hắn ngồi yên được? Bảo vệ cô ấy bình an lẽ nào không phải là chức trách mà một người chồng nên có sao?

Hắn đứng dậy chặn đường một bác sĩ vừa bước ra thay ca!

"Tôi phải vào đó!" Hai mắt hắn đỏ ngầu!

"Đây là phòng cấp cứu, anh chỉ là người thân thôi!"

Thịnh Hựu Đình phẫn nộ tới mức mắt hắn sắp nứt ra! "Một người đang yên đang lành vào đó, sao lâu thế vẫn chưa ra! Cô ấy chỉ bị sảy thai thôi mà! Mỗi năm bao nhiêu phụ nữ bị sảy thai cơ chứ! Vì cái gì mà người phụ nữ của Thịnh Hựu Đình này vào đó một ngày hai đêm! Một ngày hai đêm, phẫu thuật bắc cầu sang tim sang gan gì cũng xong hết rồi!"

Vì cái gì!

Vì cái gì mà bao nhiêu phụ nữ khác không sao, riêng Võ Lam phải gây ra động tĩnh lớn như thế!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK