• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 32: NHỔ CỎ TẬN GỐC

Nụ cười lạnh lẽo của Thịnh Hựu Đình lúc này có chút tàn nhẫn: “Tôi ngậm máu phun người? Mạnh Thiếu Khiên, khi A Lam mất mẹ, cô ấy như mất đi cả thế giới. Nếu như cô ấy biết năm đó, Ôn Như Ngọc mang em gái sinh đôi của mình đi cho người khác, cậu đã điều tra ra được, nhưng cậu chẳng những không đưa em gái cô ấy về bên cô ấy để hưởng thụ chút tình thân còn sót lại, mà thay vào đó lại lợi dụng cái chết của em gái cô ấy để che giấu việc cô ấy còn sống thì cậu cảm thấy cô ấy sẽ căm hận cậu tới mức nào? Đó lại là người thân ruột thịt duy nhất mà mẹ cô ấy đã để lại!”

Mạnh Thiếu Khiên cúi đầu, dùng sức nắm tóc mình, hắn ta không thể nào ngờ Thịnh Hựu Đình lại có thể điều tra mọi việc kỹ càng như vậy. Hắn ta không muốn cũng không dám nghe tiếp nữa.

Thịnh Hựu Đình thở hắt ra: “Em gái của A Lam vốn dĩ có thể bình an sinh con, nhưng vì bản thân, cậu lại giết cô ta, một xác hai mạng. Cậu chưa bao giờ gặp ác mộng sao?”

Mạnh Thiếu Khiên ôm lấy đầu, ra sức lắc đầu: “Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!”

Thịnh Hựu Đình lại nói tiếp: “Mạnh Thiếu Khiên, nếu cảnh sát không tìm được cậu, coi như là vì A Lam, tôi sẽ không nói ra. Nhưng cậu không thể đạp lên giới hạn cuối cùng của tôi thêm nữa.

Nếu như A Lam biết cậu cố ý sắp xếp nhiều chuyện lừa gạt cô ấy như vậy, còn làm cho cô ấy phải sống đau khổ mấy năm nay, thậm chí còn mất đi người thân nhất thì cậu nói xem cô ấy có hận chết cậu không? Như bây giờ không phải rất tốt sao? Cô ấy ở bên cạnh tôi, an tâm nuôi nấng Thất Bảo, mà trong lòng cô ấy vẫn ghi nhớ điểm tốt của cậu, vĩnh viễn cũng sẽ không biết trên tay cậu đã dính máu của người thân cô ấy, như vậy không tốt sao?”

“Anh tốt bụng như vậy sao? Sẽ để cô ấy ghi nhớ điểm tốt của tôi?” Mạnh Thiếu Khiên khinh miệt cười, trong mắt là hận ý sâu đậm. Hắn ta không muốn từ bỏ A Lam, bao nhiêu năm qua, cô đã thành một phần trong tim hắn ta, nếu không phải vì muốn có được một phần ấy, sao hắn ta lại gây ra bao nhiêu sai lầm nghiệt ngã đến thế?

Thịnh Hựu Đình ngửa đầu phun ra một làn khói trắng, điếu thuốc trong tay rơi xuống đất, bị hắn nhấc giày da dùng lực nghiền nát, giống như đang giẫm một thứ gì rất khó giẫm nát.

Hắn đang nhẫn nại, trong quá trình nhẫn nại lại đang đấu tranh với một cái tôi khác của mình. Tất cả nỗi uất ức khó chịu đựng đều biến thành thanh đao, chỉ có thể chém về phía cái tôi không thể chấp nhận sự thật của mình. Cuối cùng, một Thịnh Hựu Đình có thể tiếp nhận sự thật giờ đây đã sống trở lại, dù cho thương tích đầy mình.

Thịnh Hựu Đình im lặng rất lâu, rất lâu. Hắn thật sự không muốn tốt bụng như thế, nhưng hắn không thể nào quên được tâm tình lúc A Lam đang ngủ, hắn đã tham lam mở xem đồ đạc của cô. Cái cảm giác lòng đau như bị lăng trì thật sự khó thể chịu đựng.

Khóe môi Thịnh Hựu Đình nhếch lên thành một nụ cười lạnh, ẩn chứa vài phần buồn bã: “Cậu nghĩ tôi sẽ giống như cậu? Dùng phương thức tâm lý trị liệu thôi miên để ác ý bôi xấu tôi trong tiềm thức cô ấy? Khiến cho cô ấy hận tất cả những gì liên quan đến tôi, lúc nào cũng muốn trốn tránh tôi hay sao? Chẳng lẽ cậu làm những việc này là vì mong cô ấy mau khỏe chứ không phải để chặt đứt mọi con đường mà cô ấy có thể trở về bên tôi?

Tôi sẽ không làm như cậu. Vì tôi đã xem bệnh án của cô ấy, cô ấy bị rối loạn loạn thần cấp tính, không thể chịu nổi kích thích. Ngày đó, tôi không nên cướp đi Thất Bảo từ trong tay cô ấy, khiến cô ấy suy sụp.

Mạnh Thiếu Khiên, tôi có thể vì cô ấy mà không động đến cậu, có thể khoan nhượng việc trong lòng cô ấy vẫn luôn cảm động và nhớ tới việc tốt cậu đã làm. Tôi có thể nuôi nấng con của hai người như con ruột, thậm chí nếu cô ấy cảm thấy cậu tốt hơn tôi gấp ngàn, gấp vạn lần, tôi cũng có thể nhẫn nhịn. Nhưng đó đã là sự nhẫn nại cực hạn của tôi! Nếu như cậu vẫn cứ được nước lấn tới thì tôi sẽ…” Thịnh Hựu Đình dừng một chút rồi sau đó dùng giọng điệu hung ác gằn từng chữ: “Nhổ! Cỏ! Tận! Gốc!”

Thịnh Hựu Đình nói câu nhổ cỏ tận gốc quá mức hung ác và quyết tuyệt khiến cho Mạnh Thiếu Khiên căn bản không đoán được thủ đoạn của kẻ đó có thể tới mức nào, chỉ bốn chữ đủ khiến hắn ta kinh hãi sinh ra lo lắng.

Mạnh Thiếu Khiên không dám đánh cược, cũng không thể đánh cược. Hắn ta yêu Võ Lam, nhưng người nhà thương hắn ta thật sự quá nhiều, ai mà biết được tên điên Thịnh Hựu Đình này muốn làm gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK