“Thất Bảo uống chút sữa đi, ba dẫn con đi ăn ngon, có được không?”
Thất Bảo vẫn còn đang nức nở. Cô bé ôm bình sữa của mình, ngậm núm cao su vào miệng, hút được mấy ngụm rồi lại nhổ ra, khóe môi dính vệt sữa màu trắng, nhìn Thịnh Hựu Đình bằng ánh mắt ngóng trông, bờ vai nhỏ còn co ro, nói ngất ngứ: “Ba… Ơi, Thất Bảo bị… Bị yêu quái… Bắt đi, nhớ ba lắm, nghĩ rằng ba… Sẽ biến… Thành siêu nhân đến cứu Thất Bảo…”
Hốc mắt Thịnh Hựu Đình đỏ bừng, chua xót khôn kể. “Thất Bảo, sau này ba nhất định sẽ bảo vệ Thất Bảo, không cho phép bất cứ ai tổn thương Thất Bảo nữa. Bất cứ yêu ma quỷ quái nào, ba đều sẽ trừng trị chúng!”
Lúc bác sỹ đến, nhìn thương tích đầy người đứa bé cũng không nhịn được chảy nước mắt. “Tên tội phạm trời đánh ấy! Sao có thể nặng tay với một đứa bé như vậy được chứ!”
Thịnh Hựu Đình khẽ cắn môi, lệ đong đầy vành mắt. Hắn vừa hận vừa tức, không muốn nói dù chỉ một câu, bởi vì nếu nói thành lời thì người ta sẽ nghe thấy tiếng nức nở của hắn.
Thất Bảo nâng cánh tay không bị dao cứa lên sờ mặt Thịnh Hựu Đình, giọng nói ngây thơ: “Ba ơi, Thất Bảo không đau, ba đừng đau lòng Thất Bảo nữa. Thất Bảo không đau tí nào đâu. Ba đừng khóc, ba khóc thì Thất Bảo sẽ đau lòng lắm…”
Thịnh Hựu Đình nãy giờ vẫn nhẫn nại lúc này cũng phải ôm chặt lấy đứa bé. Rõ ràng không phải là cốt nhục của mình, nhưng khi đứa bé này hiểu chuyện nói đau lòng hắn thì hắn lại có cảm giác đau đớn như có sự liên hệ huyết thống lan tràn khắp cơ thể. Giọng nói của hắn vừa run rẩy vừa khàn khàn: “Ba chỉ vui vẻ vì tìm được Thất Bảo thôi chứ ba không đau lòng đâu. Ba đang vui vẻ, biết không Thất Bảo?”
Thất Bảo ngủ thiếp đi trong lòng Thịnh Hựu Đình. Bàn tay nhỏ của cô bé níu chặt sơ mi của hắn không chịu buông ra, xuống xe không chịu thả, về nhà cũng không chịu thả. Chỉ hơi động đậy một chút thôi là đứa bé sẽ run rẩy như đang mơ phải ác mộng vậy. Hắn phải vỗ nhẹ lên lưng cô bé, nhẹ giọng dỗ dành, cô bé mới dần dần bình tĩnh lại.
Nhìn dáng vẻ nhem nhuốc của đứa bé, Thịnh Hựu Đình rất muốn đứng dậy tắm rửa cho bé một chút. Nhưng hắn lại hoàn toàn không dám động đậy. Bộ dáng còn đang run rẩy trong mơ của cô bé khiến hắn đau lòng khôn xiết.
Thất Bảo ngủ một giấc mãi tới mười hai giờ trưa hôm sau mới tỉnh lại. Thịnh Hựu Đình dậy rồi nhưng vẫn giữ nguyên tư thế đó không dám ngọ nguậy chút nào. Thấy Thất Bảo mở to mắt, hắn cũng mỉm cười: “Thất Bảo, ba đưa con đi tắm rửa nhé. Mấy ngày nay mình không cần vội đi tìm mẹ đâu. Mẹ bị ốm rồi. Nếu thấy Thất Bảo bị yêu quái làm tổn thương thì sẽ đau lòng lắm. Chờ chúng ta khỏe lại rồi hẵng đi tìm mẹ, được không?”
Thịnh Hựu Đình hoàn toàn không dám ôm Thất Bảo trong bộ dạng này đến trước mặt Võ Lam. Hắn cũng không muốn để đứa bé phải hiểu chuyện và gánh chịu nhiều đến vậy.
Nhưng có thể làm gì được đây? Tình trạng tinh thần của Võ Lam không được tốt cho lắm, lỡ mà không chú ý thì sẽ phát bệnh. Nếu cô ấy thấy Thất Bảo bị thương đến mức này thì chắc chắn sẽ nổi điên mất!
Thất Bảo gật đầu. Thịnh Hựu Đình ôm đứa bé vào phòng tắm, đặt vào trong bồn, thoa sữa tắm lên những chỗ không bị thương của đứa bé. Sau khi kỳ ra một bồn nước đen màu, tắm lại bằng nước sạch thì có thể thấy rõ trên tay, chân, bụng, lưng, cổ, toàn thân Thất Bảo tràn đầy vết thương xanh tím. Có một số chỗ đã bắt đầu sưng tấy, khuôn mặt rõ ràng là mũm mĩm nhưng vẫn rất tinh xảo, giờ cũng bị vết bàn tay sưng tới mức trở nên lớn hơn nhiều, nhìn thấy mà rợn người!
Đứa bé còn nhỏ xíu như vậy, sao Võ Nhi có thể xuống tay được chứ?!
Hắn thống khổ nhắm mắt lại, xoay người sang chỗ khác, siết chặt nắm đấm. Lúc này hắn chỉ có thể dựa vào hít thở sâu thì mới khống chế được cảm xúc của mình, không đến nỗi đập phá đồ đạc trong nhà trước mặt đứa bé!
Pháp luật ư?
Pháp luật sẽ đưa ra hình phạt nặng tới mức nào đối với loại người bạo hành trẻ em như Võ Nhi?
Ngược đãi?
Thuộc mức nào?
Thịnh Hựu Đình nở nụ cười tàn nhẫn. Sao hắn có thể dễ dàng buông tha cho Võ Nhi như vậy được chứ?