Thịnh Hựu Đình cúp điện thoại. Khi ông Thịnh ở đầu bên kia đặt chiếc điện thoại xuống, nước mắt già nua lã chã tuôn rơi...
Ông cầm lấy chiếc điện thoại đập về phía con dâu của mình, giận dữ nói, "Nếu không phải ngày nào cô cũng nói A Lam không thể sinh con! Không thể nối dõi cho nhà họ Thịnh! Ta cũng sẽ không làm cho đứa cháu mình yêu thương nhất căm hận ta!"
Ông Thịnh không can ngăn Thịnh Hựu Đình nữa, chỉ liên kết lại thành một khối với những dòng tộc qua lại với nhà họ Thịnh, cùng chống lại nhà họ Mạnh. Sức ảnh hưởng của nhà họ Thịnh từ đầu tới cuối vẫn luôn lớn hơn nhà họ Mạnh.
Trận chiến này, nhà họ Thịnh toàn thắng.
Mạnh Thiếu Khiên không chịu được áp lực của nhà họ Mạnh, rốt cuộc phải đầu hàng, giao thi thể của Võ Lam cho Thịnh Hựu Đình, để hắn mang về nước.
Người Trung Quốc coi trọng việc nhập thổ vi an (yên nghỉ trong lòng đất). Nhưng ước nguyện của Võ Lam là được tự do tự tại nên dù Thịnh Hựu Đình không nỡ, cũng chỉ đành nhẫn tâm.
Lò hỏa táng.
Thịnh Hựu Đình nắm lấy bàn tay của thi thể được ướp lạnh, quỳ trên mặt đất. Mặt hắn áp lên bàn tay cô, giọng nói gần như dịu dàng, "Nếu có thể, anh không muốn hỏa táng em. Anh muốn cả đời gìn giữ em. Nhưng anh chưa từng làm bất cứ việc gì cho em, chưa từng thỏa mãn bất cứ nguyện vọng vào của em. Chuyện này, cho dù anh không muốn, cũng chỉ đành làm em vừa lòng..."
Cảnh Thận Hành đứng ở một bên, nhìn Thịnh Hựu Đình dựa vào bên cạnh xác chết của người con gái đầy yếu ớt, đôi mày nhíu chặt lại. Hắn rất muốn nói một câu, cậu tội gì chứ? Nếu năm đó biết trân trọng thì sao có kết quả ngày hôm nay?
Nhưng hắn không nói lên lời. Sợ nói ra khỏi miệng, Thịnh Hựu Đình sẽ bị kích thích mà nổi điên.
Huống chi, để đưa được thi thể của Võ Lam về nước, Thịnh Hựu Đình đã bỏ ra cái giá rất lớn. Tất cả những điều này không phải hắn phát điên vì ngày trước không trân trọng sao.
"A Lam..." Thịnh Hựu Đình cầm thật chặt bàn tay lạnh lẽo, "Em phải tin anh, em tới nhà anh chơi, thật ra anh rất vui vẻ. Nhưng trước nay em chưa từng nói thích anh. Tính cách của em lại ồn ào náo nhiệt, con trai thích em nhiều như vậy. Em nói em tự ti, thật ra anh cũng rất tự ti.... Từ nhỏ đã nghe nói em là con dâu nuôi từ bé của Mạnh Thiếu Khiên, em lại chưa từng phủ nhận. A Lam, đứng trước mặt em, anh cũng.... tự ti.... Anh vẫn luôn cho rằng người em thích, là Mạnh Thiếu Khiên.”
Cảnh Thận Hành quả thực không tin được lời Thịnh Hựu Đình nói ra. Thịnh Hựu Đình sẽ tự ti? Ở trước mặt Võ Lam tự ti, bởi vậy mới làm bộ như không để ý?
Thịnh Hựu Đình trơ mắt nhìn thi thể của Võ Lam bị đẩy vào lò thiêu. Giây phút ấy, ngọn lửa đỏ rực kia không phải đang thiêu đốt Võ Lam, mà tất cả đang tiến vào lồng ngực hắn, đốt lục phủ ngũ tạng của hắn, đau đớn như chịu đày đọa dưới địa ngục.
Nắp cửa vừa đóng lại, da đầu hắn căng lên, nhấc chân chạy vụt tới.
Cảnh Thận Hành nhanh tay lẹ mắt ôm chặt lấy Thịnh Hựu Đình, "Hựu Đình! Cậu phát điên cái gì thế!"
Một mình Cảnh Thận Hành không giữ được kẻ điên này. Hắn ngửa đầu gọi nhân viên tới, "Nhanh tới đây giúp tôi giữ lấy cậu ấy! Cậu ấy điên rồi!"
Nhân viên cùng nhau chạy lại. Bọn họ cũng rất bất ngờ, bởi trước nay chưa từng thấy chuyện đồng ý hỏa thiêu rồi mà người nhà còn nổi điên như thế. Đó là chỗ có thể tùy tiện xông vào sao? Sẽ mất mạng đó!
Thịnh Hựu Đình muốn giãy khỏi kiềm giữ, lại không thoát ra được. Hắn gào lên với Cảnh Thận Hành, "Cậu bảo nhân viên tắt công tắc đi! Tôi không muốn hỏa táng cô ấy! Tôi phải gìn giữ cô ấy, để tôi có thể thường xuyên dẫn cô ấy đi nhìn thế giới bên ngoài! Tôi không muốn hỏa táng cô ấy! Cậu kêu bọn họ dừng lại cho tôi! Dừng lại!"
Thịnh Hựu Đình gào lên và giãy dụa như phát điên, hắn hối hận rồi.
Hiện giờ ít nhất còn có thể nhìn thấy Võ Lam. Mặc kệ cô ấy có lạnh lẽo hay không, ít nhất còn nhìn được bóng dáng của cô ấy. Nhưng sau này, hắn chỉ có thể thấy cô trên ảnh...
Khi hũ tro cốt được Thịnh Hựu Đình nâng trên tay, hắn rốt cuộc cũng trải qua một ngày một đêm không ngủ nghỉ, hoàn toàn tiếp nhận cảm giác của bốn chữ —— Âm dương cách biệt.
Anh yêu em, nhưng cuối cùng dùng tất cả năng lực của anh cũng không thể vì em làm bất cứ chuyện gì...