Thịnh Hựu Đình cho rằng Võ Lam đáp ứng thì hắn sẽ rất Või, nhưng thực tế thì không phải vậy. Võ Lam không thể bỏ mặc đứa con cô sinh cho Mạnh Thiếu Khiên nhưng lại có thể mặc kệ đứa con cô sinh cho hắn. Quả nhiên là cô cực kỳ hận hắn!
Giữa trưa hôm ấy, Võ Lam đang nghỉ trưa, Thịnh Hựu Đình ôm Thất Bảo đi tới bể bơi bơi lội. Thịnh Hựu Đình nổi trên mặt nước, đặt đứa nhỏ lên ngực mình. Thất Bảo vui vẻ đập nước, cười khanh khách đến run rẩy cả người.
Đôi chân ngắn nhỏ của bé không ngừng đạp loạn trong nước. Thịnh Hựu Đình nhìn đứa nhỏ với hàng lông mi thật dài, khóe miệng hình thoi, trông cực kỳ giống Võ Lam khi còn bé.
Hắn cũng muốn Võ Lam sinh một đứa con cho mình, chỉ là so với con cái thì Võ Lam vẫn quan trọng hơn.
“Thất Bảo, gọi ba đi nào!”
“Ba!” Thất Bảo cười khanh khách. Thịnh Hựu Đình nâng hai cánh tay của bé giúp bé nổi trên mặt nước, đưa chân đạp loạn.
Thịnh Hựu Đình nhìn Thất Bảo hỏi: “Ba dạy con lặn xuống nước được không?”
Thất Bảo gật đầu dạ một tiếng.
“Thất Bảo, hít một hơi giống ba này!” Thịnh Hựu Đình nói xong thì ôm bé lặn xuống nước. Khi Thất Bảo đột ngột chìm vào trong nước, bé cực kỳ sợ hãi, sợ tới mức há to miệng, tạo ra từng chuỗi bọt khí trong nước.
Võ Lam vừa mới thức dậy, cô đi tới bể bơi, nhìn thấy một màn này thì thất kinh chạy thật nhanh đến, nhảy ào xuống bể bơi, vội vàng bơi qua phía Thịnh Hựu Đình.
Khi Thất Bảo nổi lại lên mặt nước, bé ho dữ dội vì bị sặc, bắt đầu khóc thét lên.
Võ Lam tức giận trách mắng Thịnh Hựu Đình: “Anh muốn giết con bé phải không? Có phải không hả? Anh quá độc ác! Con bé chỉ là một đứa nhỏ chưa biết gì mà thôi!” Cô ôm Thất Bảo bơi trở lên bờ, vừa chạy vừa sợ hãi la gọi bác sĩ, bác sĩ.
Lúc này Thịnh Hựu Đình mới biết mình tự chuốc họa, chút niềm tin vất vả lắm mới xây nên được bây giờ đã bị hủy hết rồi.
Trong hai tháng, Võ Lam không nói câu nào với Thịnh Hựu Đình, ăn cơm cũng không muốn ngồi chung một bàn với Thịnh Hựu Đình.
Ngày hôm đó, Thất Bảo muốn vẽ tranh, Võ Lam tìm khắp nơi cũng không thấy giấy bút, cô lại không muốn nhờ vả người làm của Thịnh Hựu Đình nên đã tự mình lên thư phòng của hắn tìm.
Khi cô phát hiện hồ sơ thắt ống, không thể sinh con của Thịnh Hựu Đình, bả vai cô run rẩy, yêu hận vẫn luôn bị đè nén sâu trong lòng rốt cuộc cũng bùng phát. Cô gục trong thư phòng Thịnh Hựu Đình, khóc tới mức không thể kiềm chế được.
Thịnh Hựu Đình đứng ngoài cửa nhưng hắn lại không dám gõ, hắn chưa nghĩ tới nên giải quyết thế nào khi những chuyện mình làm bị bại lộ. Chắc hẳn hiện tại, Võ Lam càng hận hắn hơn nhỉ? Vì cô ấy muốn rời khỏi hắn như thế mà.
Thịnh Hựu Đình lẳng lặng xoay người về phòng mình, dặn dò cơm tối cũng không cần gọi hắn.
Mười một giờ đêm, Võ Lam bước vào phòng Thịnh Hựu Đình, đứng ở cuối giường hắn hỏi một câu: “Anh ngủ chưa?”
Thịnh Hựu Đình trả lời “Vẫn chưa” rồi ngồi dậy, lần mò bật đèn ở đầu giường. Hắn nhìn Võ Lam, ánh mắt bình tĩnh nhưng trong lòng lại nổi lên sóng to gió lớn. Không biết chuyện hôm nay có kích thích đến thần kinh yếu ớt của người phụ nữ ấy không, hắn lo sợ đến mức không dám chủ động giải thích câu nào.
“Anh là người thừa kế của nhà họ Thịnh.” Võ Lam lạnh nhạt nói.
“Ừ.”
“Thắt ống có nghĩa gì, anh có biết không?” Võ Lam nắm chặt nắm tay, trên mặt cô là vẻ bình thản nhưng viền mắt đã sưng tấy khó nhịn.
“Anh biết.”
“Anh biết nhưng sao còn làm như vậy?”
“Tất nhiên là anh đã cân nhắc lợi và hại của nó rồi!” Hắn trả lời cực kỳ thoải mái, như chưa từng do dự, cũng như chưa từng hối hận.
Võ Lam cắn răng cười lạnh: “Lợi và hại sao? Lợi và hại như thế nào mà khiến anh làm như vậy?”
“Là điều lợi và hại mà nói ra em sẽ không muốn nghe, nghe rồi em cũng sẽ không tin tưởng.” Thịnh Hựu Đình không phải không muốn kể nỗi lòng với Võ Lam, nhưng một là hắn không có thói quen nói ra những lời tâm tình; hai là khi Võ Lam thấy hắn muốn nói gì đó, cô lại chọn cách xoay người rời đi, căn bản không muốn nghe những lời hắn nói.