Trong màn đêm, biển hiệu của nhà hàng Âu W chớp nhoáng ánh đèn ne-on.
Võ Lam gõ đôi giày cao gót trên sàn nhà, đi về vị trí mà Thịnh Hựu Đình và Võ Nhi đang dùng bữa.
Thịnh Hựu Đình vẫn giữ vẻ ung dung và bình thản, không vì sự xuất hiện của Võ Lam mà cảm thấy bất tiện, sự lạnh lùng và xa cách trên mặt hắn dành cho Võ Lam.
Võ Lam nhìn thấy ý cười khiêu khích trên mặt Võ Nhi, hai năm rồi, Thịnh Hựu Đình chưa từng mời cô ăn một bữa cơm.
Trước kia cô sẽ nhẫn nhịn, nhưng bây giờ thì không!
Cô đưa tay nhấc ly rượu của Thịnh Hựu Đình lên, chạm vào ly rượu của Võ Nhi, nhấp một ngụm: "Sinh nhật vui vẻ nhé!"
Võ Nhi dịu dàng nâng cốc lên đáp lời: "Cảm ơn chị."
Võ Lam nhướn mày: "Người đàn ông của tôi dùng tài sản chung của vợ chồng chúng tôi mời cô ăn cơm, cô nên cảm ơn tôi."
Mặt mũi Võ Nhi trắng bệch, nhìn Thịnh Hựu Đình với vẻ cầu cứu, mà người đàn ông kia lại làm như không thấy, nho nhã cắt miếng bít-tết.
"Chị à, không thể nói như vậy được. Khi chị gả cho Anh Đình, không có của hồi môn gì, tài sản trước khi kết hôn không thuộc về tài sản chung sau khi kết hôn của vợ chồng."
"Tất nhiên tôi không có của hồi môn gì, dù sao cũng phải để lại cho cô mà, đúng không?"
Võ Nhi chột dạ: "Chị à!"
"Rượu vang này đắt lắm, nhưng tôi vẫn muốn lãng phí!" Nói xong, cô hắt mạnh ly rượu chưa uống hết lên mặt Võ Nhi, trả lại Võ Nhi một nụ cười khiêu khích: "Cô gọi tôi tới đây không phải muốn khiêu khích tôi sao? Điều ước sinh nhật của cô thành hiện thực rồi đó, cô vui không?"
Võ Nhi hét ầm lên, đứng bật dậy, rút giấy lau chút rượu vương trên mặt: "A! Võ Lam! Chị điên rồi!"
Võ Lam đặt ly rượu xuống, bàn tay cô bỗng bị Hựu Đình nắm chặt, hắn đứng dậy, lạnh lùng nói: "Xin lỗi Y Y đi."
Y Y? Gọi nhau thân mật thế! "Không!"
"Xin lỗi!"
Võ Nhi điềm đạm đáng yêu kéo cánh tay Thịnh Hựu Đình: "Hựu Đình, bỏ đi! Không sao đâu, có lẽ hôm nay tâm trạng chị em không tốt lắm."
Thịnh Hựu Đình lạnh lùng, từng câu của Võ Lam đều lấy hắn ra để châm chích Võ Nhi, làm sao hắn có thể bỏ qua cho Võ Lam khi cô lấy hắn ra làm công cụ báo thù chứ? "Xin lỗi Y Y ngay!"
Thịnh Hựu Đình càng quan tâm Võ Nhi, Võ Lam càng quật cường không chịu cúi đầu: " Ly rượu này bất kể để uống hay hắt đi đều chui vào bụng hoặc vương trên mặt cô ta, đều thuộc về cô ta cả, tôi không sai, không cần xin lỗi!"
Thịnh Hựu Đình lôi Võ Lam ra khỏi nhà hàng, bất kể người ta bàn tán thế nào, hắn vẫn cưỡng chế nhét cô vào xe!
Đóng sập cửa xe lại, chiếc xe lao vút đi!
"Thịnh Hựu Đình! Anh thả tôi ra!"
"Võ Lam! Cô đúng là thứ lẳng lơ!" Kết hôn hai năm rồi, Thịnh Hựu Đình chưa từng cãi nhau với Võ Lam, vì hắn thấy chẳng đáng.
Nhưng bây giờ cứ nghĩ đến vị trí của mình trong lòng Võ Lam, hắn không sao dập nổi lửa giận nhen nhóm trong lòng!
Cả ngày dài Võ Lam bị vây hãm bởi đủ thứ tiêu cực, cô cũng cần được xả giận: "Đúng vậy! Mẹ kiếp tôi là thứ lẳng lơ đấy! Chẳng phải vì thứ chồng không làm tròn bổn phận như anh sao!"
Khóe miệng Thịnh Hựu Đình nhếch lên, vẻ nguy hiểm bao phủ con người hắn!
Xe lao về phía ngoại ô, rẽ vào một con đường nhỏ rậm rạp đầy cây cối xung quanh rồi dừng lại, Võ Lam bấy giờ mới thấy sợ: "Thịnh Hựu Đình, anh muốn làm gì!"
Võ Lam siết chặt dây an toàn, Thịnh Hựu Đình nhoài người về phía cô: “Làm gì ấy hả? Để bản thân khỏi mang tiếng không làm tròn bổn phận, càng để cô sau này không còn vẻ lẳng lơ đói khát ấy nữa!”
Chiếc xe điên cuồng lắc lư trên con đường nhỏ cây cối um tùm, tiếng hét của phụ nữ từ trong xe vọng ra, chẳng một ai nghe thấy...
"Thịnh Hựu Đường, tôi yêu anh như thế, anh không nhìn ra, anh lại đi yêu một người phụ nữ tâm địa rắn rết! Hai mắt của anh có phải mù dở rồi không!"
Thịnh Hựu Đình sao có thể tin Võ Lam được, tình yêu mà cô nói, chỉ vì mục đích báo thù Võ Nhi thôi!