Tuy vì một sai lầm của quá khứ mà Nobita lúc đầu có hơi không có mặt mũi nào mà bắt chuyện,
Nhưng một cô bé xinh đẹp đi bên cạnh với một đôi mắt lấp lánh ngưỡng mộ bản thân đã quá đủ cho Nobita vứt hết cái gọi là mặt mũi ra sau đầu.
Hai người nói chuyện phải nói là hoan a,
Nobita vung ra cả tá câu chuyện cười trêu Non-chan cười khúc khích,
Lại thi thoảng “vô tình” thể hiện ra sự bác học của bản thân,
Khiến Nobita trong mắt Non-chan đã là chàng trai xuất sắc nhất trên đời này.
Không thể không nói đến làm cô bé vui lòng Nobita vẫn có một bộ.
Nói nói, cười cười hai người đã đi đến nhà Nobita:
“Nhà Nobita-onichan vẫn không khác khi xưa nhỉ,
Làm em nhớ đến ký ức hồi trước quá đi.”
Một mặt tưởng nhớ Non-chan moe kinh khủng,
Hai cái má như hai cái bánh bao trắng trắng, mịn mịn,
Ngón trỏ Nobita giật giật có xung động véo một cái.
“Mời công chúa Non vào nhà của tại hạ,
Mong công chúa thông cảm cho cảnh đơn sơ.”
Nghiêm mặt đóng giả samurai, Nobita làm bộ khom mình về Non-chan đạo,
làm Non-chan cười khúc khích không dừng được.
“Nobita-onichan thật ghét quá đi…”
Gắt một câu, Non-chan miệng cười tươi rói làm bộ như công chúa thực thụ đi vào nhà Nobita.
Vào nhà chào hỏi với mẹ, Nobita giới thiệu với mẹ Tamako về Non-chan cùng với làm sao mà hai người lại gặp lại,
Mẹ Tamako cũng thật ngạc nhiên khi nghe sự việc gặp mặt phải nói là đầy tính ngôn tình của hai người.
Lên tầng hai, Nobita vứt Non-chan ở một bên và bắt đầu lục lọi đống “rác” mà hắn giữ lại từ thuở nào.
Khá tò mò Non-chan lại gần xem thì Nobita bỗng kêu lên:
“Tìm được! Non-chan, xin lỗi em nhé,
Khi xưa là anh không tốt đã để em phải khóc,
Mong em thứ lỗi cho a.”
Vừa nói vừa nâng lên trong tay một vật đưa hướng Non-chan.
Vật đó không là gì khác ngoài chiếc giày màu đỏ mà Nobita đã giấu đi của Non-chan.
Thấy chiếc giày, bao nhiêu kí ức, kỉ niệm cuốn về khiến Non-chan hơi ngẩn ra một ít.
Phục hồi lại tinh thần Non-chan vội khoát tay:
“Không, không, đó không phải lỗi Nobita-onichan đâu mà,
Non biết anh không cố ý, Non tha lỗi cho anh mà…”
“Không ngờ anh vẫn giữ lại chiếc giày này của Non, Non vui lắm…”
Vừa nói, Non-chan nước mắt không ức chế được nữa rào ra làm đứng một bên Nobita tay chân luống cuống.
“Sao thế Non-chan?
Sao lại khóc, anh sai, tất cả là anh sai,
Có gì thì nín đi, sai cái gì thì anh sửa….”
Hoảng loạn Nobita hoàn toàn không hiểu tại sao đang yên đang lành Non-chan lại khóc a.
Đúng như các tiền bối đã nói, con gái là được làm từ nước a.
Khóc coi bộ kha khá rồi, Non-chan lau nước mắt nở một nụ cười rạng rỡ với Nobita.
“Non không sao rồi, Nobita-onichan không có lỗi gì hết á,
Nobita-onichan thật tốt, anh tiếp tục giữ chiếc giày này nhé,
Non cũng giữ chiếc còn lại, Non cũng cần một lí do để….”
Nói đến đây mặt Non chan đã kinh biến đến quả táo không khác,
Nhìn làm Nobita chỉ muốn cắn một miếng.
Bậy, bậy, phật nói:”tội lỗi, tội lỗi”.
“Không còn sớm nữa, Non xin phép về trước đây,
Nobita-onichan nhớ giữ gìn sức khỏe nhé,
Và cả chiếc giày nữa, Non khi nhớ anh sẽ ngắm nó…”
Non-chan chưa nói xong đã lật đật chạy mất…
Nhìn đồng hồ treo trên tường vừa mới bốn giờ kém chiều Nobita có cảm giác như nhà sư sờ đầu không thấy tóc vậy.
Quái! Phải nói sao đây? Chỉ có thể nói không hổ là con gái a, thật phức tạp.
Gặp lại Non chỉ là một giấu chấm nho nhỏ trong nhân sinh như kịch của Nobita thôi, sau khi gặp thì sinh hoạt vẫn tiếp tục đâu vào đấy.
Cuối cùng thì đợt nghỉ đông cũng tới, chấm dứt một năm học khổ cực của đám trẻ con và mở ra hi vọng về quà noen a, lì xì a.
Riêng Nobita thì chỉ hi vọng Doraemon vẫn đến như dự kiến.
Càng đến gần mấy ngày tết Nobita càng bồn chồn không yên,
Không biết sự suy luận của bản thân có thật không,
Không biết tương lai thay đổi như thế nào,
Không biết…..
Từ xưa đến nay người ta luôn lo sợ điều không biết a,
Từ cái này không biết đến cái khác không biết suýt áp sập Nobita.
Bố Nobi cũng nhận thấy sự xáo động của Nobita nên tìm gặp riêng Nobita.
“Nobita à,bố không biết tại sao mấy hôm nay con bồn chồn nhưng theo bố thì đang là trẻ con thì nên vui vẻ lên và đừng quá lo lắng chuyện không đâu.”
“Con đã rất cố gắng, bố mẹ đều thấy trong mắt mà,
Nên con đừng đặt gánh nặng cho bản thân nhiều quá,
Hãy chạy ra ngoài đường và chơi nhiều hơn nữa đi.”
Và thế là Nobita không hiểu thấu bị bố đuổi ra đường chơi.
Đi a, đi a, Nobita thật không nghĩ ra có thể chơi cái gì a,
Không điện thoại, không internet, không máy tính,
Nobita thật không biết mình nên chơi cái gì a.
Bước chân lang thang không mục đích Nobita bỗng phát hiện mùi khét,
Nó giống như là mùi khi người ta đốt cháy nhựa vậy, rất khó ngửi.
Lần theo hướng mùi nhìn lại thì Nobita giật nảy cả mình,
Cháy?
Cháy nhà?
Chỉ thấy xa xa người ta đang nhốn nháo quay quanh một ngôi nhà đang cháy lớn,
Người dân đang người người mang từng xô nước đến dập lửa mà coi bộ không bõ bèn gì cho cam.
Chạy lại gần hơn thì Nobita thấy một cậu bé đang đập đập cửa sổ tầng ba nhìn về đám đông với ánh mắt cầu cứu và tuyệt vọng.
Trong đám đông có một người phụ nữ gào khóc muốn lao vào nhưng bị người xung quanh ngăn lại.
“Không, con tôi, tránh ra cho tôi vào cứu nó…”
“Không thể chị ơi, nguy hiểm lắm, cứu hỏa sắp đến rồi…”
Nobita mắt híp híp nhìn qua kính cửa sổ thấy hỏa thế đã cách cậu bé không bao xa.
“Không kịp..” Nobita nhận định,
Nhưng nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của đứa bé và đang khóc hết nước mắt người phụ nữ Nobita như quyết định một quyết định trọng đại nào đó.
Lao nhanh lại giật một cái áo khoác mà vì nóng do lửa thiêu mà có người để ở mép đường, vì ai cũng đang cứu hỏa nên không mấy người chú y.
Sau đó không ngần ngại ôm một xô nước một người qua đường và xối hết lên người, trùm mặt lại bằng mũ liền áo,
Nobita nhặt một cục đá ven đường cho vào túi rồi không dừng lại lao vào ngôi nhà đang cháy trước khi mọi người kịp phản ứng.
“Ai đấy? ai lại lao vào trong đám cháy vậy?”
“Đó là một cậu bé, ngăn nó lại, nguy hiểm quá!”
“Áo tôi~!”
Đám đông nhốn nháo khi thấy Nobita lao vào đám cháy.
Mọi người nhìn vào với ánh mắt tuyệt vọng,
Bây giờ cũng chỉ có thể tin vào số trời sẽ có thể có phép lạ a.
Ps: hô hô hô, câu khẩu vị, trần trụi câu khẩu vị độc giả.
Có lăn lộn vật vã gì nữa cũng có trứng dùng, đây là chương truyện cuối ngày,
Có gì thì đợi mai a…. hô hô hô.