Đúng giờ tỉnh dậy đang làm bài thể dục buổi sáng bằng một bài võ quy tiên lưu vũ thuật Nobita cảm giác như các tế bào trong cơ thể như hoan hô, từng dòng khí trong cơ thể cũng có cảm giác lưu sướng hẳn lên.
Bỗng cách chiếc bè vạn năng không xa nơi một ụ đất bỗng dâng lên một ngôi nhà, Nobita thấy thế cũng tấm tắc kêu kì lạ, cơ chế nâng nhà thật tân tiến a, có cả khu cánh cách li nhà và đất đá xung quanh để ngôi nhà không bị tiếp xúc với đất đá, lớp cánh lại là hình tròn, hình dáng chịu lực nén tốt nhất.
Bỗng từ cửa sổ ngôi nhà một bóng người nhảy ra rồi bay lên lượn mấy vòng trên bầu trời thể hiện sự vui sướng của bản thân:
“Hoan hô! Nước đã rút! Nắng lên rồi, vui quá là vui…”
Nhìn bóng hình kia Nobita liếc cái là nhận ra, không phải Sami-chan thì còn ai nữa.
“Heiiiii, Sami-channnn, chỗ này….”
Vung tay lên vẫy về phía không trung, Nobita hét to gọi.
“A! Anh Nobitta! Anh đến chơi với tụi em đấy à?”
Sami-chan quay qua nhìn thấy Nobita, bỗng vui sướng bay đến cười rạng rỡ.
Hai người gọi Doraemon dậy rồi cùng nhau đi hướng căn nhà.
Đi lại gần thì Nobita thấy được cả gia đình Raper đang đi ra khỏi nhà, gia đình Raper có ba người là mẹ cậu ấy, em gái cậu và Raper.
Mẹ Raper là một người phụ nữ trẻ, chỉ tầm 30 tuổi, phong vận tràn đầy, quanh thân toát ra một loại khí tức thùy mị hiền thục kiểu của một người con gái phương đông nết na dịu hiền.
Thừa hưởng đầy đủ ưu tú từ Gene của mẹ mình, em gái Raper tuy chỉ mới tầm 9 tuổi nhưng đã đầy đủ hại nước hại dân.
Làn da trắng như trứng luộc, lỗ chân lông nhỏ xíu khiến làn da cô bé mượt mà, đôi mắt tròn to đầy hiếu kì đánh giá Nobita và Doraemon khiến cho dòng máu lolicon… bậy bậy… dòng máu ưa cái đẹp trong người Nobita trỗi dậy, cơ thể mảnh khảnh trông thật yếu đuối khiến người muốn ôm vào lồng ngực bảo vệ.
Còn Raper… đàn ông thì Nobita ngắm làm gì? Kết lại một câu là không tệ a.
Mang hai người đến nơi, Sami-chan nhanh mồm nhanh miệng mà giới thiệu hai người đến với mẹ và em gái Raper:
“Chính hai anh này đã cứu anh Raper và Sami đấy, đây là anh Nobita, anh ấy vô cùng thông minh và giỏi giang, thậm chí anh ấy còn có thần giao cách cảm với anh Raper đấy ạ. Còn đây là anh Doraemon, anh ấy vô cùng tài phép, phi thuyền là anh ấy sửa đấy!”
“Cô đã nghe Raper và Sami-chan kể về hai cháu luôn mà giờ mới được gặp mặt, vô cùng cảm ơn hai cháu.”
Mẹ Raper vẫn thể hiện ra một người phụ nữ đầy dịu dàng thùy mị, Nobita và Doraemon chỉ có thể gãi gãi đầu cười cười nói “không có chi”.
“Đây là mẹ và em gái Krim của tớ!”
Raper cũng cười tươi giới thiệu hai người biết gia đình của bản thân.
“Chào cô, chào em Krim, xin được giúp đỡ nhiều hơn ạ.”
Nobita và Doraemon cũng không thiếu lễ tiết, hai người lễ phép chào hỏi.
“Raper, con mang hai người bạn trái đất đi chơi, thăm thú xung quanh đi!”
Mẹ Raper cười cười hướng về Raper nói, em gái Krim cũng chạy đến xin phép:
“Mẹ cho con đi cùng với nhé!”
“Được, nhưng phải chú ý an toàn nhé!”
Mẹ Raper cười hòa ái nhắc nhở, cả bốn người bắt đầu cuộc thăm thú hành tinh Kuzakuza của mình.
Nhìn đang một bên bay lên bay xuống Sami-chan, Nobita quay qua Doraemon nói:
“Doraemon, mang chong chóng tre của cậu ra đi! Nhìn từ trên cao mới có thể thấy được toàn cảnh chứ?”
“OK! Chong chóng tre! Raper-kun, đây là của cậu, Krim-chan, của cậu đây. Hai người gắn lên đầu rồi nhấn nút, muốn bay thế nào thì bay thế đó. Lúc đầu chưa quen nên bay chầm chậm thôi nhé.”
Doraemon mang ra chong chóng tre rồi đưa cho mọi người, dĩ nhiên là trừ Sami-chan ra, nó đã là bay á.
Được Doraemon chỉ dẫn, cộng với chong chóng tre thực sự đơn giản trong điều khiển, hai người thật nhanh đã học được, thế là bốn người vi vu trên bầu trời ngắm nhìn đại địa, tâm hồn bỗng như được mở ra gông cùm xiềng xích thả ra với gió trời a.
Vốn tâm sự nặng nề Nobita nay ngược lại thoải mái lên, không bị cảm giác nặng nề đè nén, Nobita thậm chí muốn định cư nơi đây luôn quá, dĩ nhiên là không được.
Bay lên trời cao mới thấy cả vùng bao la ngoài một số sông ngòi vừa mới tạo ra thì chỉ có toàn đất là đất, chả có lấy một màu xanh, thế mà không khí lại tràn đầy dưỡng khí.
Nhìn thấy Nobita hơi chút tò mò về hành tinh của mình, Krim-chan phát huy tối đa tinh thần một hướng dẫn viên du lịch, hướng về hai người phổ cập thường thức:
“Hành tinh chúng em chỉ có hai mùa là Đông và Xuân mà thôi, mùa Xuân cây cối sẽ đua nhau mọc lên rậm rạp cả hành tinh khiến lượng dưỡng khí tăng cao, chúng em cũng gieo trồng lương thực vào lúc này,
mùa Đông các cây cối sẽ nhanh chóng héo tàn rồi chuyển tất cả năng lượng tích lũy được trong cả mùa xuân vào rễ hay củ và lặn sâu xuống lòng đất ngủ đông, các con vật cũng vậy, chúng đều tìm nơi tránh lũ cả, suốt mùa Đông sẽ liên miên xuất hiện các cơn sóng thần tẩy sạch đại địa, bên cạnh đó sẽ mang cho đất đai sự màu mỡ cho mùa Xuân sắp tới.”
Nobita và Doraemon trầm trồ tấm tắc kêu kì lạ, không ngờ người và động vật nơi này chỉ hoạt động có mỗi hơn nửa năm a, còn gần nửa thời gian còn lại trốn xuống đất.
“Phía dưới kia đang làm đất là hàng xóm nhà tớ, bố con ông Khamon, chúng ta xuống chào hỏi đi.”
Đi được một quãng đường kha khá, đoàn người thấy phí dưới đang làm đất bằng một chiếc máy móc khá là tân tiến, Raper quay về hai người giới thiệu.
Đoàn người hạ xuống thì thấy có vẻ bố con ông Khamon cũng đã làm gần xong xuôi cả, thấy mọi người thì ông Khamon niềm nở cười chào hỏi:
“Raper-chan và Krim-chan đấy à chúc năm mới tốt lành, cả Sami-chan nữa, hai người bạn nào đây?”
“Chào bác Khamon, đây là Nobita-kun và Doraemon-kun, hai cậu ấy đến từ trái đất đấy ạ, may nhờ hai cậu ấy giúp mà cháu có thể thoát về mang theo hạt giống vụ mùa đấy ạ.”
Raper nhanh chóng giới thiệu với hai bố con bác Khamon về Nobita và Doraemon.
“Anh Nobita-kun rất thông minh đấy bác!”
“Còn anh Doraemon vừa đẹp trai vừa tài phép nữa.”
Krim-chan và Sami-chan cũng mỗi người thêm một lời, tâng bốc Nobita và Doraemon lên trời luôn ấy.
“Ngại quá, chúng cháu cũng chỉ là cậu bé bình thường thôi ạ, Krim-chan và Sami-chan cứ nói quá lên vậy thôi ạ.”
Thấy Doraemon hồn vía đang bay bổng xương cốt đang xốp giòn, Nobita biết chả thể trông cậy cái gì ở cậu ta nên chỉ có thể ngại quá mà nói một câu khách sáo.
Bác Khamon là một người đàn ông trung niên hơi mập mạp nhưng lại không khiến người ghét mà ngược lại cảm thấy thật là thật thà phúc hậu, bác ấy cử chỉ cũng đầy thân thiện cười nói với Nobita và Doraemon.
Nhưng đứa con bác Khamon là Xom thì lại không được chín chắn như bố của hắn, mặt hắn mập mạp cái khuôn mặt không khác mấy bố của hắn, nhưng lại cho người khác khi nhìn vào cảm nhận thấy hắn là người nhỏ nhen, ích kỉ, và đặc biệt đần thúi.
Hắn cũng phát huy tối đa bản mặt của bản thân, nhìn Krim-chan lại nói tốt về hai tên lạ mặt, Xon là ghét ra mặt, chỉ về phía Nobita và Doraemon nói:
“Hai người đó là người trái đất à? Sao Trông mặt mũi họ xấu thế?”
Khóe miệng Nobita giật giật, tâm hồn đang vì Sami-chan khen mà lơ lửng bất định Doraemon cũng nhập thể, tức giận mà nhìn Xon.
Cũng chả muốn chấp nhặt tên trẻ trâu kia, nhưng Nobita nhớ không lầm thì tên Xon này trong nguyên tác bán đứng Nobita và Doraemon a? Thế càng không thể bỏ qua được!
Đúng vậy! Chỉ vì lí do đó thôi, chứ Nobita mới không nhận bản thân cũng nhỏ nhen có thù tất báo đấy.
Nhìn một tảng đá nằm cách đồng ruộng không xa, Nobita xuýt xoa nói:
“Bác Khamon đang làm đất à? Nhưng vẫn chưa xong nhỉ? Còn có những “Cục đất” lớn thế này kia mà…”
Nhấn mạnh từ “cục đất”, Nobita đưa một bàn tay nắm nâng tảng đá lớn bằng hai ba đầu người lên, rồi cười nói:
“Bác cũng khó khăn trong việc làm mấy cục đất này phải không? Có cần cháu giúp đỡ mấy việc như thế này nè…”
Vừa nói, Nobita vừa đưa bàn tay còn lại ép lên mặt trên tảng đá, tảng đá rạn nứt rồi ào ào tan thành cát rơi xuống qua kẽ tay Nobita.
Bác Khamon là kinh ngạc trầm trồ:
“Người trái đất thật khỏe a… Nhưng bác cũng sắp làm xong, ai lại bắt khách nhân làm mấy việc mệt nhọc này chứ.”
Còn tên Xom a, hắn vẫn còn quan tâm về việc “giữ vững hai chân” và ngăn lại “cuộc chiến giữa hai hàm răng” á, có lẽ sau khi giải quyết xong mấy vấn đề đó hắn còn cần đi “xả” hết lượng nước đang chực trào ra ngoài của bản thân a, tóm lại cậu Xom bây giờ đang “rất bận”.
“Thế thôi không làm phiền bác, chúng cháu lại đi thăm quan thành phố một vòng ạ.”
Thấy mấy người ở lại sẽ làm phiền hai bố con bác Khamon, Raper xin phép mang theo mấy người bay đi tiếp tục du ngoạn.
“Anh Nobita thật mạnh mẽ quá đi, sao anh có thể làm được điều đó vậy?”
Krim-chan một mắt mạo tinh tinh nhìn Nobita, trước đến nay cô bé lần đầu tiên có thể gặp một người tay không niết toái tảng đá a.
“A… Thực ra Trái Đất nơi anh sinh sống có trọng lực lớn hơn hành tinh Kuzakuza này nhiều lắm.
Sinh hoạt trong môi trường trọng lực cao đó, cùng anh cố gắng rèn luyện nên ở đây anh mạnh gấp nhiều lần người thường á, Doraemon cũng vậy, cậu ấy nếu vận sức nhảy có thể cao cả trăm mét ấy.”
Tránh nặng tìm nhẹ Nobita đẩy hết trách nhiệm lên trọng lực Trái Đất và kéo cả Doraemon vào, chứ nếu lực sĩ nơi trái đất đến thì may ra có thể niết vỡ tảng đá đó thành hai a, còn niết toái thành cát thì vẫn tắm một cái rồi ngủ đi, đâu phải ai cũng là cao thủ khí công như Nobita chứ.
“Anh Doraemon có thể nhảy cao trăm mét được sao? Giỏi quá! Anh làm thử cho em xem với!”
Sami-chan hai mắt cũng mạo tinh tinh quay qua Doraemon nói, Doraemon một mặt khó khăn…
“Cái đó a… Nobita-kun nói vậy thôi, anh cũng không biết có thể làm được không nữa… Nhưng anh sẽ thử xem sao.”
Định bụng bùng cho qua chuyện Doraemon lại bị gục ngã trước ánh mắc thỉnh cầu của Sami-chan, nhìn bộ dạng thấy chết không sờn Doraemon, Nobita che miệng cười gian.
Cả đám đáp xuống một khu núi đá, Doraemon hít một hơi lấy dũng khí, dùng luôn 129,3 mã lực vốn chưa lúc nào dùng, quả nhiên là sức mạnh của tình yêu a…
Co khuỷu gối, mặc dù nhìn từ bên ngoài chân Doraemon vẫn thế, ngắn hơn một chút xíu xiu mà thôi, nhưng đúng thật là Doraemon đang co khuỷu gối á.
Hạ thấp trọng tâm, Doraemon vận sức bật lên và rồi… Không thấy…
Phải biết sức mạnh 129,3 mã lực là sức mạnh đủ để nâng vật nặng 9697,5kg lên cao 1m trong vòng 1s ở trái đất a, ở nơi đây mà dùng 129,3 mã lực chỉ để nhảy cao thì… Viu… Doraemon đã hóa thành một điểm tinh tinh trên bầu trời.
Nhìn điểm sáng lấp lánh trên kia Nobita chỉ có thể làm một động tác đưa tay đập trán, cạn lời a…