Doraemon gọi to lên, tiếng nói cứ vang lên văng vẳng khắp tòa lâu đài, cho đến khi vọng âm biến mất cũng không có ai trả lời, không nói chứ cũng có mấy phần lâu đài ma thường xem trên truyền hình a.
Hai người đi vào trong lâu đài, lần đầu được thấy một tòa lâu đài với kiến trúc cổ kính thế này, vả lại khắp nơi đều có trưng bày các bộ giáp sắt vô cùng cổ kính, Nobita càng nhìn càng thích, có đứa con trai nào mà không thích mấy thứ như kiếm a, áo giáp, mũ giáp a.
Nobita là đông sờ một cái, tây sờ một cái, nói chứ cho dù đã đến côt đại Nhật Bản, thấy được chiến trận, nhưng Nobita cũng thấy khá bình thường, dẫu sao Nhật Bản cũng không có quá nhiều tài nguyên mà rèn đúc ra những bộ trọng giáp hay trọng kiếm như thế này á.
Hai người đi lên hành lang tầng hai, đi ngang qua khe cửa có ánh trăng le lói, sáng tối bập bùng làm bức tranh treo tường có vẻ như đang chuyển động, Nobita cười nhẹ nói:
“Này nhé, trong truyện ấy, những tòa lâu đài thế này, thường xuất hiện nó…. Hồn ma ấy…”
Vừa đúng lúc đi đến khúc cua, có một bức tượng người không mặt trắng toát đứng đó, qua ánh đèn pin của Doraemon lại càng phát ra vẻ trắng toát, Doraemon vừa trông thấy đã giật bắn lên, sợ hãi ném cả đèn pin mà nhào lên phía sau Nobita làm không chú ý Nobita cũng ngã lăn ra.
Cười khổ, Nobita có xung động tự vả miệng mình một cái, cười xòa nói:
“Cậu làm sao thế, tớ chỉ nói đùa thôi, nói đùa thôi mà…”
Doraemon cũng nghĩ lại thì thấy bức tượng kia cũng không giống như là hồn ma cho lắm, nên cũng thở ra một hơi rồi quay qua trách cứ Nobita:
“Tại cậu đấy! Đùa thì cũng phải đúng nơi đúng lúc chứ? Làm tớ sợ đâu đâu…”
Vừa dứt lời, bỗng một bóng người mang theo một cây nến bước lộc cộc đi qua ngã rẽ hành lang đi đến, ánh nến không đủ ánh sáng nên chỉ chiếu được khuôn mặt của người ấy, các vùng tối các vùng sáng quện vào nhau, vừa bị hù ma xong không nói chứ cũng có chút kinh dị á.
Doraemon được! Cậu ta la toáng lên một tiếng rồi cúi đầu che tai che mắt nằm quay lưng lại với bóng người kia, cứ như làm thế sẽ dọa được con ma kia vậy.
Có tích kể rằng, có người vì muốn ăn trộm chuông, sợ khi lấy nó chạy đi chuông sẽ phát ra tiếng, nên người đó “thông minh” che tai mình lại, khi chạy trốn quả nhiên không có tiếng chuông phát ra nữa, và dĩ nhiên người đó vẫn bị bắt, đến khi bị bắt người kia cũng không hiểu tại sao mình lại bị bắt nữa…. Người sau này mới có câu nói “bịt tai trộm chuông” đó a.
Doraemon bây giờ không khác gì “bịt tai trộm chuông”, cứ ôm đầu cúi mặt không nhìn thấy và coi là con ma không tồn tại.
Nobita thì không thế, nói sao đi nữa hắn cũng là Thần nam nhân, cho dù chưa phải Thần nhưng cũng không khác á, Nobita từng dùng phương pháp của Sennin để xem bản thân có bâo nhiêu dương thọ thì cho ra kết quả là vô hạn á.
Nên biết Thần trong cổ đại thực ra chỉ có ngàn năm tuổi thọ mà thôi, Nobita tuổi thọ là vô hạn, nói cách khác hắn đã có tư cách xưng Thần, trước đó hắn cũng đã tự xưng Kiếm Thần a, Long Thần a, tất cả đều là tự xưng mà thôi, bây giờ sau khi học hết kiến thức Sennin thì hắn biết hắn đã đủ tư cách xưng Thần rồi.
Một Sennin cũng là một vị Thần mà đi sợ linh hồn thì có mà bị cười chết á, bởi thế Nobita điềm tĩnh mà quan sát “con ma” này.
Nhìn chung “con ma” này là một người con gái rất xinh đẹp, dù theo thẩm mĩ Tây Phương hay Đông Phương đều được cho vào mĩ nhân.
Mái tóc của cô ta màu vàng kim, khá đặc trưng của người phương Tây, đôi mắt xanh biếc như biết nói, nét mặt đầy tinh tế nhưng cũng không mất đi tinh tế.
Cô ta mặc một bộ đồ vest trắng khá là lịch sự và bảo thủ của con gái, ừ thì xem xét xong xuôi Nobita không tìm ra điểm nào nói cô ấy là ma cả á.
“Ai đấy?”
Tiếng nói phát ra từ miệng cô gái khiến Nobita càng khẳng định đây không phải ma, bởi thế Nobita cũng bình thường đáp lại:
“Xin chào… Tôi là Nobi Nobita đến từ Nhật Bản, chúng tôi đến đay xem lâu đài ạ.”
Cô gái khá kinh ngạc khi có người bạn từ xa xôi như thế đến mua lâu đài, mà cô cũng không khinh thường khi người nói muốn mua là con nít, mà vô cùng lịch sự nói:
“Rất vinh hạnh được gặp các bạn. Mời các bạn đến phòng khách chúng ta sẽ dễ dàng nói chuyện hơn.”
Nghe hai người đối thoại Doraemon cũng nhận ra đây không phải là hồn ma, nên cũng đứng dậy cùng Nobita đi theo cô gái đến đại sảnh phònh khách, chủ khách phân ra ngồi trên mấy chiếc ghế Salon đầy hương vị cổ xưa, Nobita đặc biệt thích mấy thứ đồ cổ thế này á.
Ngồi xuống hai bên bắt đầu nói vào chính sự, cô gái hướng về hai người giới thiệu:
“Thực ra tòa lâu đài này mãi mà không có ai đến cả. Chị là chủ tòa lâu đài này, ba mẹ mất nên chị được quyền thừa kế Lot Muynkhaozen là tên của chị.”
“Bây giờ chị đang sống ở nơi khác, tòa lâu đài này là nơi chị sinh ra và có nhiều kỉ niệm.”
Nghe thấy vậy Doraemon hỏi:
“Tại sao chị lại muốn bán tòa lâu đài có đầy kỉ niệm như thế đi ạ?”
Thở dài một tiếng, cô gái trả lời với giọng đầy bất đắc dĩ:
“Thật vậy nhỉ… nghĩ thế cũng không sai… nhưng hết cách rồi a, chị không trả nổi tiền thuế mà.”
Doraemon một mặt lão thành hiểu thấu sự việc gật gật đầu nói:
“Thì ra là thế a…”
Rồi quay sang Nobita nói nhỏ:
“Vấn đề tiền nong đó mà…”
Nobita cũng gật gật đầu, tuy tại kiếp này hắn chả quan tâm hay lo lắng lắm về chuyện tiền bạc, nhưng mà kiếp trước cũng đã từng gặp như thế a, nên đầy thấu hiểu á.
Đang cảm thán thì bỗng có tiếng động, quay qua thấy một người đàn ông trung niên vừa bước đến, tiếng động phát ra là từ động tác đặt chiếc đèn pin của ông ta, thấy ông ta Lot quả là có nhíu mày một cái.
“Quả nhiên là đến đây à… Đột nhiên biến mất làm tôi lo lắm đấy!”
Vừa nói, tên kia vừa đi hướng mấy người, tuy hắn nói lo lắng nhưng từ mặt hắn quả không thấy một chút xíu lo lắng nào.
Quản cam ban đầu của Nobita và tên này thực tệ, mà Lot cũng không thích tên này cho lắm, không quan tâm mà trả lời:
“Tôi đi dạo mà thôi. Mặt trăng hôm nay cũng đẹp mà… Để chị giưới thiệu, Đây là Yozep, chú và cũng là luật sư.”
Tên Yozep cũng không mấy thân thiện mà nói một câu chào hỏi, rồi cũng không có ý muốn nói thêm gì nữa, thấy vậy Lot quay qua giới thiệu về Nobita và Doraemon:
“Đây là hai người khách của tôi, chăm sóc họ chu đáo nhé.”
Tên Yozep rõ ràng có chút nhướng mày, rồi hỏi lại:
“Là họ đến mua tòa lâu đài?”
“Đúng rồi đó!”
Cười lạnh một tiếng, tên Yozep đi lại bên bàn ngồi thẳng lên trên cầm chai rượu vang nói:
“Ôi chà ôi chà…”
Lot quay qua Nobita và Doraemon nói:
“Chú ấy là luật sư, đang nhắm trúng số tài sản của chị đấy!”
Như mèo giẫm phải đuôi, tên Yozep quay lưng lại hừ lạnh nói:
“Làm gì có tài sản mà nhắm chứ?”
Lot một mặt cười híp mắt nói:
“Ara, tòa lâu đài này chưa đủ sao?”
Tên Yozep nhìn xong quanh rồi lẩm bẩm coi bộ khá bực bội:
“Ai mà biết được…”
Nói xong hắn cũng không có tâm trạng khui rượu ra nữa mà đặt chai rượu xuống lại bàn rồi quay về Lot nói:
“Chuyện đó đã kể chưa? Giấu cái đó thì không hay đâu!”
Lot một mặt không quan trọng nói:
“Thứ đó hả? Thật chán phèo.”
Nobita quay qua tò mò nói:
“Việc đó là việc gì vậy?”
Doraemon cũng một mặt bát quái nhìn chị Lot, chị ấy bắt đầu nói:
“Thực ra a… Tòa lâu đài này nhé… Có hồn ma đấy! Mà làm gì có ai tin chuyện ấy chứ nhỉ.”
Nghe chị Lot nói Doraemon mặt đã vốn trở lại màu vàng càng ngày càng có nguy cơ chuyển xanh trở lại, Nobita thì cười nhẹ nói:
“Lại có ai đó có âm mưu mà đóng giả cùng tung tin đồn chứ gì? Mấy chuyện đó chưa hẳn là không có mà, mà nếu có ma thật thì cũng có gì đâu mà sợ hãi a… Tại Nhật Bản có cả Yokai kia mà.”
Thấy không dọa lui được Nobita và Doraemon, tên Yozep lại bắt đầu lắc đầu nói:
“Tòa lâu đài mày ai mà thèm mua kia chứ? Chỉ là đồ để trưng cho đẹp thôi!”
Lot có vẻ đã hết kiên nhẫn, đứng dậy nói:
“Không cần chú mua nó đâu. Đã có hai người bạn Nhật Bản này mua rồi…”
Cười lạnh mấy tiếng, tên Yozep dẫn đầu đi ra khỏi phòng:
“Chưa biết đâu…”
Doraemon một mặt lo lắng quay qua Nobita nói:
“Sao? Cậu định mua không?”
Nobita thì không mấy quan trọng mà nói:
“Mua chứ! Nếu bố mẹ không muốn mua tớ có thể bỏ tiền ra mà, 15 triệu yên cũng chỉ là số lẻ trong tài khoản của tớ thôi á, mà cậu chưa xem nó bao giờ nhỉ? Hôm nào tớ dẫn cậu đi.”
Lot cười nhẹ mà nói:
“Không cần vội vã đâu!”
Nói đoạn, cô đi lại lấy găng tay xe gắn máy chuẩn bị đi về, tên Yozep quay đầu ngoái lại nói:
“Muốn về thì lên xe hơi của ta đi!”
Lot cũng không quay lại mà vẫn đi găng tay và nói:
“Cám ơn, không cần! Tôi đã không còn là trẻ con nữa rồi.”
Tên Yozep làm động tác bó tay rồi cũng chả quan tâm nữa, Nobita và Doraemon
đi theo tiễn Lot ra xe, Lot quay về hai người cười nói:
“Cứ tham quan thoải mái nhé! Chắc sẽ có vài đồ hư hỏng đấy!”
Đi xuống cầu thang, thấy một bức ảnh treo tường cực kì to lớn, được treo ngay vị trí bắt mắt nhất và coi bộ đã có năm tháng, bức ảnh vẽ một ông lão mặc áo giáp, tuy có vẻ đã có tuổi nhưng vẫn tràn đầy sức khỏe và mạnh mẽ của một bậc chiến tướng.
Quay qua Lot, Doraemon hỏi:
“Đây là ai vậy chị Lot-san?”
Nhìn bức ảnh, chị Lot như nhớ lại chuyện năm xưa, thời huy hoàng của gia tộc mà nói:
“Erich von Muynkhaozen nam tước, là vị tổ tiên đã xây dựng lên lâu đài này 500 năm trước…”
Nhìn nhìn bức tranh, lại nhìn nhìn tràng diện, Nobita có cảm giác như đã xem qua tập phim này từ kiếp trước, nhưng vì tự tin với sức mạnh bây giờ của bản thân bất kì cái gì cũng có thể giải quyết nên Nobita cũng không thèm lục lọi lại trí nhớ làm gì nữa.
Doraemon thì chỉ quan tâm đến vấn đề lúc trước đã nói:
“Đây chính là hồn ma xuất hiện sao?”
Lot cười khổ nói:
“Cũng không biết nữa…. Nhưng nếu là thật thì chị cũng muốn gặp cụ lắm.”
Tên Yozep cũng vừa tới, nhìn bức tranh, hắn nói như thể đó không phải tổ tiên của mình vậy:
“Tự ám lâu đài của chính mình…Thật đáng buồn cho cụ tổ a…”
Không quan tâm đến tên Yozep, mấy người cùng nhau xuống nhà, cưỡi lên chiếc xe gắn máy, chị Lot quay qua Nobita ném một cái túi chìa khóa mà nói:
“Các em cứ ở thử vài ngày, nếu thấy thích thì mua nhé!”
Nhìn chùm chìa khóa, lại nhìn chị Lot đã phóng xe đi xa, Nobita cười nhẹ nói:
“Quả là cô gái hiền lành và cũng không thiếu sự quyết đoán a, chắc chắn cô ấy sẽ thành công trong sự nghiệp.”
Doraemon cũng gật gật đầu đồng ý.