Gần khu rừng cạnh trường học là một khu dân cư nhỏ…
Tokyo thời này vẫn chưa đến mức tấc đất tấc vàng nhưng cũng đã rất đắt đỏ,
Tuy nhiên đắt đỏ chỉ là nội thành thôi,
Ngoại thành vẫn tính là ổn định.
Sau khi ra khỏi nhà Suneo,
Nobita về nhà lấy chiếc xẻng nhỏ rồi đến đây ngay.
Từ hồi làm bài tập về nhà khoa học tự nhiên hè năm ngoái,
Nobita đã chú ý xung quanh đây chỉ có vùng này là có đường nếp gãy.
Đường nếp gãy là chỉ những đường nét kéo dài từ chục đến trăm, ngàn mét khu vực đất đá,
Hình thành từ các vụ núi lửa, động đất,
Khiến thềm lục địa tạo thành sai vị,
Mang những thứ chôn sâu cả ngàn vạn năm,
Thậm chí cả trăm triệu năm dưới lòng đất ra trước mắt người đời.
“Dựa theo trí nhớ thì hẳn là vùng này a?”
Nobita không quá chắc chắn nói.
Dù sao thì một quyển truyện tranh với bối cảnh đơn sơ làm sao có thể bao quát được hết cả một vùng phong cảnh được.
Nobita cũng chỉ có thể tìm ra một vị trí đại khái thôi,
Nhưng chưa đào thì chưa thể biết đúng hay sai nên vẫn sớm mà bắt tay vào làm luôn thôi.
Nhẹ nhàng không tiếng động trèoo qua một bờ tường thấp,
Nobita mon men lại nơi vị trí mình đã khóa định rồi từ từ đào.
Mọi người nghi hoặc vì sao Nobita lại như tên trộm thế á?
Vậy thì mọi người không biết rồi,
Thằng cha này đang đào xới tung đất là ở vườn nhà người khác a,
Để họ phát hiện thì có mà lên phường uống trà á.
Phải nói sao nhỉ?
Là “Duyên trời định”?
Hay “Vận mệnh đã dẫn dắt”?
Tóm lại đại khái cũng không sai biệt mấy đi.
Chỉ mấy xẻng xuống Nobita đã chạm được cái trứng hóa thạch,
Mà chính xác hơn bây giờ nó vẫn chỉ là một cục đá không hơn không kém.
Mừng rỡ Nobita tăng nhanh công tác đào,
Xong xuôi ôm quả trứng chuồn lẹ.
Đi đã xa xa Nobita còn như loáng thoáng nghe được tiếng hét giận dữ của một người đàn ông văng vẳng:
“Thằng mất dậy nào đào phá sân ông!!!”
Rụt rụt đầu,
Nobita nhanh chân chuồn thẳng,
Thật may phước a….
“Doraemon…… nhìn nè nhìn nè…!!!”
Về đến nhà Nobita không còn ức chế được sự vui sướng muốn tìm Doraemon chia sẻ niềm vui.
Ừ, lúc này Nobita không khác gì một đứa trẻ thực thụ.
Phải nói thế nào nhỉ,
Trong một linh hồn quái thúc thúc luôn có một đứa trẻ tâm a..
Không phải! cơ mà cũng đại loại vậy…
Kéo xa…. Trở lại chuyện chính.
“Hả? có cái gì mà làm cậu vui mừng vậy Nobita-kun?”
Doraemon đang vừa ăn bánh rán vừa đọc truyện tranh,
Nuốt miếng bánh đang nhai dở,
Doraemon ngạc nhiên hỏi.
Cũng không kì Doraemon ngạc nhiên,
Từ lúc đến đây cho tới nay Nobita trong mắt Doraemon khá là…
Phải nói sao nhỉ?
Khá là không hay toát ra cái vẻ trẻ con đi.
Dù sao thì cũng khá là kinh ngạc đi.
“Nhìn nè, ten tèn…”
Nobita hớn hở đưa ra trong tay quả trứng…. à nhầm, cục đá.
Im lặng hồi lâu,
Có cảm giác như có mấy con quạ đang bay ngang qua…quác…quác…
“Cái này là cái gì a?”
Doraemon phá vỡ trầm mặc,
Cái cục đá này không biết là cái gì mà Nobita làm như quan trọng lắm đồ vật,
Nhưng chắc chắn cùng từ “quý giá” không đáp lên một tí nào là được rồi.
Nhưng Doraemon nhầm,
Đây là quả trứng khủng long hóa thạch không thể không nói là quý giá a.
“Cậu cho tớ mượn khăn trùm thời gian đi,
Sẽ biết ngay thôi.”
Nobita biết Doraemon có bảo bối khăn trùm thời gian a,
Kiếp trước trong nguyên tác cũng giải quyết như vậy không phải à.
Doraemon cũng tò mò cục đá này là vật gì mà lại cần khăn trùm thời gian a,
Nên khồng ngần ngại rút ra cho Nobita mượn.
Nobita nhanh chóng bọc quả trứng lại ở trong mặt lùi về quá khứ của chiếc khăn,
Thế rồi chờ a, chờ a….
Không biết bao lâu,
Tóm lại theo Nobita là lâu lắmm,
Chờ đợi khiến người ta cảm thấy thời gian trôi thật chậm a.
Thì dù sao đi nữa,
Quả trứng sau cả trăm triệu năm ẩn tàng dưới tầng tầng nham tương nay đã lại được thấy ánh mặt trời.
Nobita vui mừng mở khăn choàng thời gian ra đưa cho Doraemon xem.
“Đây! Một quả trứng khủng long còn nguyên vẹn nhé!”
Doraemon ngạc nhiên hai mẳt trợn tròn lên,
Ai mà ngờ được chhỉ một tảng đá không mấy chú ý mà lại có thể là một quả trứng hóa thạch của khủng long từ thời tiền sử còn sót lại.
“Thật là một kì tích a Nobita,
Cậu không ngờ đã tìm ra cả một quả trứng hóa thạch khủng long,
Thật không thể tin được.”
“Hì hì, Doraemon-kun, cho mình mượn cửa thần kì với,
Mình không thể chờ đợi được muốn chia sẻ niềm vui đến Shizuka-chan,
Jaian và Suneo nữa.”
Nobita cuối cùng nói ra mục đích,
Có thể đỡ phải đi mấy bước là đỡ được mấy bước a,
Có mà không dùng còn phải hồng hộc chạy mấy con phố thì có ngu mới làm như vậy a.
Và trong nguyên tác Nobita không khác là một thằng ngu…
Tội lỗi, tội lỗi… nói thế chả phải tự mình chửi mình.
Doraemon cũng không có đọc tâm thuật,
Cũng không biết trong nội tâm Nobita là thiên nhân hỗn chiến.
“Đây, cánh cửa thần kì….có cái này, cậu muốn đi đâu đều được miễn là….
Í quên, cậu biết rồi, ta đi thôi!”
Doraemon luôn hưng phấn như thế khi giới thiệu bảo bối của mình,
Có lẽ những bảo bối thực dụng và được việc giúp Doraemon quên đi phần nào tính vô dụng của bản thân a.
Ở tương lai thế giới, Doraemon luôn làm hỏng việc và bị đám bạn chê cười.
Không tốn nhiều thời gian hai người đến nhà Shizuka gõ cửa:
“Shizuka-chan….”
“A, Nobita-kun có chuyện gì vậy?”
Shizuka ra mở cửa ngạc nhiên hỏi.
“Bí mật! muốn biết thì đi theo tớ!”
Nobita cắn chặt không nhả về việc quả trứng một tí nào,
Làm một mặt thần thần bí bí nói.
Cùng một cách thức,
Nobita dẫn cả bọn Shizuka, Jaian, Suneo về nhà mình.
“Nhìn xem, các cậu nghĩ đây là cái gì?”
Đưa quả trứng ra như hiến vật báu,
Nobita nói.
“Quả trứng thật to a,
Để mình đoán coi nào….
Trứng đà điểu?”
Shizuka tò mò nói.
“ì ế….”
Vừa nói Nobita vừa lắc đầu bảo không đúng.
“Là trứng voi đúng không?
To quá đi,
Không biết làm cơm trứng chiên được bao nhiêu bát tô a.”
“Thần đồng” Jaian cũng phán một câu thách thức thuyết tiến hóa của Darwin.
Không để ý Jaian một bên, Nobita hứng thú tràn đầy nhìn về phía Suneo.
Không hổ danh là tinh ý nhất,
Cũng xảo quyệt nhất Suneo.
Hắn nhìn qua quả trứng có chút to thái quá cùng với thái độ không bình thường của Nobita và Doraemon là biết ngay quả trứng này không đơn giản.
Lại nhớ không lâu trước đó Nobita phán câu nói ấy,
Một đường linh quang vụt qua,
Suneo thốt lên:
“Sẽ không phải là trứng khủng long đó chứ?”
Hơi chút kinh ngạc sự nhanh ý của Suneo,
Nobita cười đắc ý nói:
“Đúng! Là một quả trứng khủng long còn sống.”
Cả ba người ngạc nhiên trợn tròn cả mắt rồi đồng loạt nhìn hướng Doraemon với ánh mắt dò hỏi.
“Thật đấy! Nobita đã đào được quả trứng hóa thạch này và dùng khăn trùm thời gian của tớ để biến nó thành như bây giờ đấy.”
Được Doraemon khẳng định cả ba người mắt mạo tinh tinh nhìn không chớp mắt quả trứng.
Quả trứng vốn không bắt mắt trong mắt ba người bỗng như lóe ánh hào quang vậy.
“Bây giờ cậu tính làm thế nào với quả trứng này Nobita-kun?”
Shizuka tinh tế điểm ra khúc mắc bây giờ Nobita gặp phải.
Dù sao một giống loài vốn phải tuyệt chủng từ trăm triệu năm trước không thể không làm cho người ta đau đầu về vấn đề xử lí a.