“Chúng trúng độc! Nước sông có vấn đề!”
Kiến thức y học cùng trí nhớ kiếp trước khiến Nobita xác định chắc chắn điều đó, Nobita quay qua Doraemon nói:
“Chúng ta đi về đầu nguồn nước, có thể bọn hành tinh đen đã hành động!”
“Còn tớ thì sao?”
Shizuka thấy Nobita không định dẫn mình theo nên quay sang hỏi.
Nhìn nhìn Shizuka, lại quay qua một mặt lo lắng Krim và Raper, Sami, Nobita nghiêm túc nói:
“Các cậu nên biết bọn hành tinh đen đã biết về chúng ta, chúng biết không thể đánh bại chúng ta bằng sức mạnh, nên lần này chắc chắn chúng sẽ mai phục tầng tầng nhằm tiêu diệt chúng ta. Lần này đi ra rất nguy hiểm, các cậu nên ở nhà đợi tin tốt của chúng tớ!”
“Không được! Chúng tớ càng phải đi theo! Đâu thể để các cậu phạm nguy hểm một mình được chứ!”
Raper quay về phía Nobita phản bác.
Shizuka cũng đầy kiên quyết nói:
“Cậu không thể không mang tớ theo! Nếu cậu không để tớ theo thì tớ… thì tớ không thèm quản cậu nữa!”
Nói xong, Shizuka quay ngoắt đi, làm một bộ hờn dỗi. Nobita cũng khá khó xử, vì lần này đối với nhiều bảo bối Doraemon và sức chiến đấu mạnh bạo lều hắn cũng không quá nguy hiểm, nhưng với Shizuka cùng Raper lại khác a.
Shizuka chỉ là một cô bé, tuy tại nơi đây cô ấy mạnh không khác gì siêu nhân, lực sĩ, nhưng cơ thể cô ấy vẫn là da thịt tạo thành, đâu thể kháng đạn kháng tên lửa như chân thật siêu nhân a.
Vả lại cô bé cũng chỉ là phận nhi nữ chân yếu tay mềm mà thôi á, đâu phải chiến binh mà cho ra chiến trận đánh một trận đánh nguy hiểm a?
Còn Raper thì chỉ có một bầu nhiệt huyết là Nobita công nhận, còn sức chiến đấu của cậu ta thì thứ lỗi cho Nobita nói thẳng: “Chưa đến một yếu gà.”
Nhưng nếu Nobita không chấp nhận thì con thuyền hữu nghị có thể lật a…
Thở dài một tiếng, Nobita quay qua hai người nói:
“Các cậu nếu đi theo thì phải cách bọn tớ 10m phía sau! Cho dù có việc gì nếu tớ không cho phép thì tuyệt đối không được tiến lên một bước. Nếu các cậu có thể đảm bảo việc đó thì tớ sẽ chấp thuận.”
Raper và Shizuka cười rạng rỡ nhanh chóng nói:
“Chúng tớ đồng ý!”
Krim lại đang hồi hộp bồi hồi phân vân, thấy hai người cũng đi theo nên nhanh chóng nói:
“Em cũng muốn đi!”
Nhìn đôi mắt long lanh như sẽ khóc nếu Nobita từ chối, Nobita thở dài bất đắc dĩ, thôi thì hai người cũng là đi theo mà ba người cũng là đi theo, lợn chết không sợ nước sôi, đi thì đi a.
Gật đầu với Krim một cái, thấy đang đóng giả là gấu bông bám trên thân Krim là Sami, Nobita cũng lười nói gì, quay lưng đeo lên chong chóng tre bay dọc theo con sông hướng về thượng nguồn đi.
“Nước sông cái tất cả đều bắt nguồn nơi đây!”
Nhìn khe núi đá phía trước, Nobita nghiêm nghị nói với bên cạnh Doraemon. Doraemon cũng nghiêm nghị lại, rút ra pháo không khí bé bự ra cùng Nobita bay vào khe núi.
……………………………………..
Một nơi cách xa 10km nơi đây về hướng Đông, một tên tay sai bọn hành tinh đen quay về tên Doto và Uno nói:
“Báo cáo! Phát hiện sự xuất hiện hai tên người Trái Đất thưa đội trưởng.”
Khuôn mặt đầy âm trầm, tên Doto cười một điệu cười đầy tính chất của trùm phản diện:
“Hé hé hé, Lần này bọn mi không thể nào đấu lại chúng ta được! Lần này xem chúng mày có thể nào đánh với toàn sắt thép bê tông… Hé hé hé…”
………………………………………………………..
“Phía kia có con tàu lạ kìa Nobita!”
Phát hiện manh mối, Doraemon nhanh chóng quay đầu nói với Nobita.
“Lại gần hơn xem, có lẽ đây là nguyên nhân khiến nước sông nhiễm độc đấy!”
Nobita gật gật đầu rồi từ từ mà nói, hai người bay mép nơi tường khe đá dùng những tảng đá làm che chắn mà tiếp cận dần lại.
Chiếc tàu có hình thù kì lạ với hai cánh tay máy nằm hai bên thân tàu, chính giữa là một miệng cống đen xì đang chảy xuống nước sông một chất lỏng đỏ ngòm như máu.
Vừa tiếp cận lại không chờ hai người xem xét rõ ràng hơn hay lập kế hoạch gì, các mỏm đá xung quanh đã tách ra để lộ bao nhiêu là ụ pháo chĩa về hai người.
“Nguy hiểm! Tránh ra Doraemon!”
Phản ứng lại, Nobita chộp lấy Doraemon lôi đi, ngay lập tức vị trí đứng trước đó của hai người đã bể nát.
Pằng… chíu… chíu…
Đạn giăng dầy đặc, phải gọi là thiên la địa võng a, đạn trên trời, đạn dưới đất, nhìn thấy như vậy coi bộ hai người chạy trời không khỏi nắng á.
“Nobita-kun….không….”
“Anh Nobita… cẩn thận…”
“Nobita…!!!”
“Anh Doraemon….. tránh ra đi!!!”
Mấy tiếng la lên đầy sợ hãi từ mấy người Raper phía sau, nghe thấy vậy Nobita quay qua nhìn thì thấy họ đang định lao lại, gấp gáp hét lên:
“Không được lại đây! Tớ và Doraemon không sao! Các cậu cứ đứng nơi đó được rồi, nhớ lời tớ đã nói trước đó không!!!”
Quay qua Doraemon, Nobita nói:
“Cậu đưa khẩu bé bự đây, còn cậu lấy khăn đấu bò tót ra đi!”
Nghe thấy vậy Doraemon mới phản ứng kịp vứt đại bác không khí cho Nobita rồi mình lôi bảo bối đi, nào là kẹo a, đèn bàn a, nào là gối ngủ a, lại cả bánh rán… cái này sau khi lấy ra Doraemon lại cho vào… thế quái nào có cả “khô mực” có hình hoa là cái gì quỷ???
Nobita thì chỉ có thể bắn phá các ụ súng xung quanh, nhưng khổ nỗi chúng thật nhiều a, Nobita có thể dùng khí bắn ra quả cầu năng lượng phá hủy chúng, nhưng lại sợ vỡ nát đá núi lấp kín dòng sông, đúng là bó tay bó chân mà…
“Đây rồi! Khăn đấu bò tót! Để tớ cho Nobita!”
Doraemon cuối cùng nhân vật chính luôn lên sàn vào giờ phút quyết định, lôi ra khăn đấu bò tót lao đến, vừa đúng khi một luồng ánh sáng bắn ra từ một ụ pháo đến nơi, Doraemon không lùi ngược lại tiến tới vung lên trong tay chiếc khăn.
Tia laze đó liền chuyển hướng đánh trúng đá phía dưới của ụ pháo khác, mất điểm tựa, cả ụ pháo rơi xuống dòng sông và chìm nghỉm.
Thấy cảnh này Nobita mắt sáng rực lên, vỗ đầu một cái tự trách sao mình không nghĩ đến nó sớm hơn nhỉ:
“Doraemon, cậu lui ra sau một lúc, xem tớ đây…”
Doraemon đang định lao lên thì thấy Nobita đầy tự tin nói vậy, cũng không hiểu cho lắm nhưng cậu ấy vẫn nghe lời mà lui ra phía sau một khoảng cách.
Thấy Doraemon đã lui lại, Nobita quay về phía các ụ pháo đang xả đạn đưa ra hai ngón tay là ngón trỏ và ngón giữa rồi vạch một cái…. Oẳn tù tì: Kéo.
Chiêu thức cơ sở của cơ sở trong quy tiên lưu vũ thuật oẳn tù tì, nó chỉ được sử dụng thời kì đầu khi mọi người trong Dragon ball còn yếu ớt và về sau khi toàn chỉ đánh theo chỉ số sức mạnh hủy diệt càng nhiều càng tốt thì chỉ có Hamehameha là còn theo họ đến cuối cùng, bởi vậy Nobita cũng suýt chút quên a.
Một đường khí công tạo ra hình một đường cắt đầy sắc bén chém về phía mấy chiếc ụ pháo phá hủy đi cả một nửa số pháo.
“Cái gì????”
“Cái gì???”
“Cái gì???”
Raper và Shizuka mọi người ngỡ ngàng, Doraemon ngỡ ngàng, đang cách xa nơi đây bọn hành tinh đen ngỡ ngàng, ai cũng không thể ngờ đang hoành hành tứ ngược mấy ụ pháo lại đơn giản như vậy không hiểu thấu bị giải quyết.
Không cho bọn chúng đủ thời gian để phản ứng, Nobita lại một vạch, lại thêm một vạch, mấy ụ pháo đều ùm ùm rơi xuống nước tắt điện cả, mà vì “kéo” vốn chỉ chú trọng độ sắc bén mà không có bạo tạc nên đá tảng trên núi cũng không bị rơi xuống quá nhiều khiến cho dòng sông vẫn yên bình chảy.
……………………
“Phá hủy chứng cứ đi! Kẻo lại tốn cả đống tiền để thoát ngục nữa…”
Học khôn ra hai tên Doto và Uno nhanh chóng điều khiển chiếc tàu đổ chất độc tự bạo rơi luôn xuống sông, nhìn thấy cảnh này Nobita cũng chả thèm ngăn cản, bởi đơn giản ngăn cũng khô ng được á.
Nhìn con sông đầu nguồn vốn trong xanh nay đã đục ngầu, Nobita quay qua Doraemon nói:
“Cậu xem làm sao để xử lí cho dòng sông sạch sẽ hơn được?”
Gãi gãi đầu, Doraemon vẫn không tìm ra thứ bảo bối gì có thể lọc sạch được nước a…
Raper thấy đã an toàn đi lại, nghe Nobita và Doraemon nói chuyện thì cười nói:
“Các cậu không cần lo lắng đâu! Tuy bảo bối của các cậu thật thần kì, nhưng cũng đừng coi thường trình độ khoa học kĩ thuật chúng tớ, chỉ cần giải quyết được nguyên nhân thì chả mấy mà chúng tớ sẽ khắc phục được tốt hậu quả mà thôi.”
“Được thế thì tốt quá!”
Nobita nhẹ nhàng thở ra, chả trách tại kiếp trước không nhắc nhở gì đến việc giải quyết hậu quả a, thì ra là đối với trình độ khoa học kĩ thuật của hành tinh Kuzakuza thì mấy việc đó chỉ đơn thuần như là vấn đề trẻ con vậy á.
Nobita đã đọc hết cả thư viện nhưng hắn biết còn lượng kiến thức to lớn hơn nhiều hắn không được quyền đọc hiểu của họ, nên cũng chả kinh ngạc lắm khi phát hiện kiến thức của bản thân không có xuất hiện.
Suốt hai ba hôm liền sức mạnh của Nobita cứ đều đều tăng lên, có vẻ Raper và Krim đã không ngừng mà tuyên truyền sự tích chiến đấu của hắn với bọn hành tinh đen a…
Còn hậu quả của tinh tướng đó là mấy hôm liền hắn bị Doraemon và Shizuka bám theo hỏi đủ kiểu như tại sao a, vẫn tại sao a, hay tại sao a…
Nobita cảm thấy não mình đã sắp đến giới hạn nên cuối cùng khuất phục trước “dâm uy” mà giải thích về bản thân sức mạnh.
“Khí????? Là cái gì???”
Doraemon và Shizuka một mặt đầy dấu chấm hỏi mà quay về Nobita chất vấn.
“Các cậu tìm quyển truyện của tớ mà đọc á, nó đã được tớ mang vào truyện đó a.”
Mặt không đỏ tim không đập nhanh, Nobita vơ luôn sự sáng tạo ra “khí” là của bản thân, hắn cảm thấy tiết tháo đã vĩnh biệt bản thân thật lâu, thật lâu rồi á.
Sau khi tìm hiểu sâu xa về truyện tranh Dragon ball Nobita viết, hai người cùng nhau…. Không quản nữa Nobita.
Shizuka thì chả ham hố gì mấy cái vai u thịt bắp khi luyện Khí, lại chả thích đánh đánh giết giết nên chả muốn học.
Doraemon thì là mèo máy, tuy trong Dragon ball người máy có thể có khí, nhưng đó là từ khi bắt đầu sản xuất đã cho vào, Doraemon thì chẳng thể làm được ra tí khí nào nên cũng từ bỏ nốt.
Thế là việc Nobita lo lắng cứ thế êm thấm không hiểu nổi qua rồi, thậm chí hỏi rặt ròi hơn tại sao hắn lại có cách sử dụng “khí” cũng không luôn.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Nobita lại nhổ nước bọt:
“Thứ mọi người trong Dragon ball muốn cũng không được, cả thế giới chỉ có mấy võ giả có thể sử dụng, “khí” lại tại nơi đây không đáng một xu a….. Nếu mấy tên võ sư trong đó mà biết có tức chết rồi đội mồ sống lại rồi tiếp tục tức chết không a.... coi bộ việc này cũng đáng giá suy ngẫm.”