“Wa… Thật hùng vĩ a… Khác hẳn các khu rừng dương xỉ thời kỉ phấn trắng á.”
Shizuka là một mặt tràn đầy phấn khích mà nhìn xung quanh, những con kì nhông bò qua các ngóc ngách, những con chim đầy màu sắc và kì lạ, những chú gấu kula đáng yêu, chim kêu vượn hót khiến cho mọi người có cảm giác như trong mộng vậy.
Jaian nhìn xung quanh đầy cảnh đẹp mà chưa bbao giờ được thấy cũng đầy kinh ngạc mà thốt lên:
“Châu Phi…. Chúng ta thật sự đang ở Châu Phi rồi sao?”
Nhìn con Peko nhanh chóng chạy đến một phương hướng mà gâu gâu sủa nhỏ ra hiệu, mọi người cười to bắt đầu cuộc hành trình mới đẹp như tranh vậy.
Với Jaian đi đầu, Doraemon và Suneo đi sau, Nobita và Shizuka đi cuối, dĩ nhiên dẫn đầu toàn đội vẫn không phải Jaian mà là Peko á, đi qua từng hàng cây, bước qua những cây cầu độc mộc tạo thành do cây ngã ngang con sông, tất cả cảnh sắc không có lấy một thứ cảm giác nhân tạo, không ô nhiễm, hoang sơ nhưng tràn đầy sức sống.
Nhìn thấy bông hoa bảy màu xinh đẹp, Shizuka thốt lên một tiếng rồi lại ngửi ngửi, dĩ nhiên đó là một hành động đáng sợ, nơi rừng già Châu Phi này con người cần đề phòng tối đa đối với điều không biết, có thể chỉ là một đóa hoa đơn giản xinh đẹp nhưng lại cất giấu kịch độc nơi đó, có thể chỉ là một khúc gỗ nhưng có thể đấy là cả một con trăn, nhìn qua không khác gì vỏ cây nhưng lại có thể là đỉa hút máu…
Việc ngửi một loài hoa chưa biết tên nơi rừng già này là điều vô cùng nguy hiểm, dĩ nhiên là đối với người bình thường là vậy, chứ đối với Shizuka thì đơn thuần “thích thì làm” thôi, nhân vật chính quang hoàn đảm bảo cho cô không sẽ bị trúng độc một cách lãng xẹt như thế, dĩ nhiên có trúng độc thì cũng có Doraemon mà, lo gì á…
Nobita cũng chả cản ngăn mà làm gì, trẻ con a… vô tư một tí, bớt nghĩ nhiều một tí mới để dành đống chất xám đó mà học tập á, đến khi lớn lên lại đâm ra thừa suy nghĩ, cái gì cũng tràn đầy phức tạp mệt người a….
Đang ngửi bông hoa lạ, bỗng Shizuka cảm thấy sau mông bị vật gì đó đang sờ soạng thì bỗng xấu hổ mà hét lên, hai tay nhanh chóng che bờ mông lại, một mặt đỏ bừng lên mà trách con vật đầy đê tiện kia… Đó chính là Okapi, một loại chân có vằn như ngựa vằn, tai như lừa, có chút sừng nhỏ như hươu như nai.
Nhìn con Okapi đó mà Nobita nhón tay giật giật, khóe miệng cũng giật giật nhìn trên trán mạch máu nổi lên đập đập của hắn là ai cũng có thể thấy cậu ta tâm tình đang không hề ổn định.
Con Okapi tưởng như váy Shizuka là thức ăn của nó thì phải, nhưng sau khi bị giật mình thì nó biết được cái thức ăn này có bộ không ngon như nó tưởng nên lại chạy hướng mẹ nó đi, nhìn hai mẹ con đang tựa vào nhau đầy tình cảm Shizuka cũng quên bẵng đi sự xấu hổ lúc nãy mà trầm trồ trước các loài vật đi.
Còn tên Nobita thì vẫn nhìn con Okapi với ánh mắt giết người á:
“Con khốn Okapi kia! Mi tưởng có khuôn mặt manh manh đát là có thể làm gì thì làm hả? Ta còn chưa được sờ vào nó mà mi dám dùng cái mõm tệ hại của mình ụi ụi sao? Tao cũng muốn ụi a….”
Một mặt sinh không thể luyến Nobita có xung động cho con Okapi bé bỏng vào nồi lẩu, bỗng có tiếng nói vang lên của Shizuka tiến đến trong tai Nobita:
“Cậu cũng cảm thấy con Okapi này thật đáng yêu phải không Nobita-kun?”
Xoay đầu, khuôn mặt chuyển từ nhiều mây âm u thành tinh khôi sáng lóa Nobita cười đầy “hòa ái” rồi nói:
“Đúng vậy a… Quả là vô cùng đáng yêu nhỉ? Tuy nhiên cũng chả thể đáng yêu hơn Shizuka-chan được á!”
Nghe Nobita tâng bốc Shizuka là mặt đầy rạng ngời, Shizuka không thể nói là con gái ưa nịnh, nhưng tuyệt đối là rất ưa nịnh! Hai mắt cong thành nguyệt nha mà tung tăng chạy tiếp về phía trước.
Lườm con Okapi kia một cái, Nobita cũng chạy theo đi về phía trước cùng cô ấy. Phía trước kia thì Suneo vẫn đang cảm thán trước cái mào xinh đẹp của một con chim lạ, dĩ nhiên thứ cậu ta cảm thán là bộ tóc!
Không sai! Cậu ấy coi cái mào xinh đẹp dựng đứng kia là một kiểu tóc mà trầm trồ, coi bộ cậu ta có xung động đổi một cái kiểu đầu, nhìn nhìn cái mào con chim, lại nhìn nhìn Suneo, Nobita có thể tưởng tượng Suneo với bộ tóc mới sẽ có hình dạng ra sao, thật là không dám nhìn thẳng mà, nhưng ít nhất cậu ấy sẽ cao hơn 5phân có thừa á.
Jaian thì đơn thuần leo lên cây cổ thụ đùa vui với mấy con vượn lông trắng nổi tiếng vùng châu phi, Nobita nhìn thì có chút suy nghĩ:
“Không biết cậu ấy là vì hình dáng bản thân giống khỉ đột mà có thiện cảm với lũ vượn kia hay đơn thuần coi chúng là đồng loại?”
Nhưng nhìn cả đám vượn vô tư không sợ hãi chạy qua chạy lại nô đùa quanh Jaian thì Nobita thay đổi cách suy nghĩ của bản thân:
“Không phải chỉ cậu ấy coi chúng là đồng loại, coi chừnh lũ vượn kia cũng coi cậu ấy là đồng loại a…”
Bỗng Nobita nhìn về phía Doraemon, phát hiện cậu ta vẫn đang nhìn một nơi nào chăm chú, tò mò ngó lại thì Nobita thấy thì ra là hai mẹ con nhà Trút hay gọi tên khác là Xuyên sơn giáp hay tê tê cũng được.
Con tê tê con đang lười đi bộ đến mức bám lên lưng con mẹ mặc mẹ nó đưa đi đâu thì đi, con tê tê mẹ thì chậm chạp mà bước từng bước về phía trước trông khá là rì rì a.
Cơ mà cuối cùng thì kẻ “đào ngũ” lại không mấy khôn ngoan khi lao hướng con Peko đang vô tâm đứng nơi đó, thấy con tê tê con chạy đến thì Peko cũng đúng ý mà Gâu một tiếng làm cho con tê tê con hốt hoảng bật tuyệt chiêu Tranformel biến hình thành quả bóng ngay lập tức và yên vị nơi đấy không còn nhúc nhích khiến Nobita và Doraemon bật cười ha hả, Shizuka vừa đến cũng che miệng mà cười khúc khích.
………………………………………………………………………
Nơi rừng rậm trong sâu nơi Phi Châu rộng lớn, có một “cuộc chiến” không cân sức nổ ra, đó là cuộc chiến hai đấu ba trong cuộc chiến…. Coplay Tazan.
Xoạt! Jaian và Suneo lú đầu lên từ bụi cây với hai cái lá cây khoét mắt. Thật sự trông như mấy tộc người ăn thịt trong phim ấy, chỉ thấy xấu thôi chứ chả có đẹp cỡ nào.
Xoạt! Nobita nhú đầu ra, cuốn lá làm mũ, tay cầm “mộc kiếm” mà đơn thuần chit là cành cây khá có hình cây kiếm, một tay nữa cầm theo một cái lá to lớn làm tấm chắn, không nói chứ có phần phong phạm của Phantheon á.
Doraemon thì xuất hiện với một hình tượng nửa trên là mặt nạ tù trưởng và bên dưới mép là một cái ria mép giả làm ra từ lá cây, không nói chứ có chút hình dạng tù trưởng….chồn a…. Khi lá cây màu xanh che gần hết mặt thì Doraemon bỗng chốc lại hóa thành như con chồn á.
Còn Shizuka… nói sao đây ta? Cậu ấy đưa hai tay lên một cành cây, cắm hai cành nơi sau lưng, rồi sau đó… không có sau đó. Nhưng tuy không biết cậu ấy định bụng giả dạng ai, cơ mà “đẹp là chân lí” a, cho dù sao Shizuka vẫn manh manh đát á, vẫn đẹp như thường á.
Hai đại đội lao đến vùng đất trống, hằm hè nhau rồi… Phá lên cười to lên. Đang cười vui vẻ bỗng phía bụi cỏ sột soạt khiến cả bọn ngừng lại chốc lát, nhưng sau khi thấy thứ đi ra từ bụi cỏ thì cả đám lại phá lên cười to hơn, Jaian và Suneo thậm chí còn cười lăn cười bò ra.
Peko là thứ đi ra đó, nhìn lại coi, đầu đội vòng nguyệt quế, cổ và thân trước cuốn mấy vòng dây leo, nói không sai chính là một hình tượng của một vị vua thời hi lạp cổ á.
Nhìn cả đám cười lăn cười bò mà Peko ngẩn ra, nghiêng nghiêng cái đầu không tài nào hiểu nổi tại làm sao vốn đang yên đang lành bỗng phá lên cười mọi người.
Gặp ngay con sông có thác nước nho nhỏ, Doraemon mang ra “máy ảnh tạo mốt” cho mỗi người chụp một pô ảnh, mỗi người đều bùm một cái mặc ngay một bộ đồ tắm đầy thời trang, nhưng nhìn bộ đồ thời trang bãi biển của Peko làm Nobita cảm thấy thật là ghen tị á.
Chứ hắn và Jaian hay Suneo đều chỉ độc một cái quần đùi thôi á, cơ mà Peko có một cái kính mắt đen đeo trên đầu, một bộ áo đi biển đầy phong cách, bạo phá manh manh đát đát a….
Cả bọn chơi phải nói là mệt nghỉ, có thể nói là thám hiểm nhưng trong mắt Nobita thì càng giống đi Picnic hơn là mạo hiểm á, đi thêm một đoạn đường, cả bọn cũng khá mệt mỏi, bỗng Suneo giật mình hét lên:
“Chết rồi! Doraemon! Tớ muốn về nhà để thu lại chương trình học tiếng Pháp á! Có thể hay không cho tớ dùng cánh cửa một lát?”
Nhìn Suneo không ngừng cuống cuồng chạy hướng nhà mình thỉ Jaian một mặt khó chịu, Mọi người cũng cần chờ để đóng cánh cửa, Nobita thì nhìn Doraemon mà nói:
“Tại sao cậu không cho biến mất cánh cửa thần đi? Để đó lỡ chúng ta đang đi mà có ai thấy cánh cửa rồi hủy đi thì biết làm sao? Vả lại chúng ta có thể đơn giản cho cánh cửa đi thẳng đến nơi nhà Suneo luôn chứ đâu cần chờ cậu ta phải chạy đi chạy lại đến bực cả mình?”
Câu nói của Nobita làm Doraemon đứng hình, nhìn ánh mắt của Jaian và Shizuka làm Doraemon cười cười xấu hổ gãi gãi đầu nói:
“Gomen, gomen, tớ không chú ý đến…”
Nói xong cậu ta nhanh chóng đóng lại cánh cửa rồi mở ra thì đã đến nhà Suneo rồi, Suneo cũng vừa ra khỏi cửa thì thấy cửa thần kì xuất hiện trước mặt, bước qua cánh cửa thì Suneo nhìn Doraemon với ánh mắt tràn đầy “cậu làm tớ thất vọng quá” cái kiểu đó làm Doraemon cứ như đứng trên bàn chông a.
Nhanh chóng hô to xuất phát! Doraemon lại dẫn đầu toàn đoàn nhanh chóng hướng phía sâu trong rừng đi đến.