Vừa lê lết về đến nhà Nobita có cảm giác mình đã chạy như chưa từng được chạy vậy.
Đôi chân như nhừ ra, cả cơ thể chả có tí sức sống nào cả, ỉu xìu như bún thiu.
“Không thể để tiếp tục như thế được nữa, phải sửa đổi ngay thôi.”
Không thể không nói con người ấy mà lúc nào cũng cần động lực, mà thường cái động lực ấy là bị bức mà ra.
“Tadaima(con về rồi đây)”
Cởi giày, xếp giày cẩn thận, Nobita lên lại phòng mình.
“Trước hết cần phải có một kế hoạch cụ thể trong ngày,
Một ngày cần phải tập thói quen ngủ dậy sớm nên cần không thức khuya,
Ngoài ra cần chỉnh lại vị trí và cách báo thức của đồng hồ”
Kiếp trước có tính cũng khá chây lười Nobita quá hiểu cách để có thể đánh thức bản thân nên đơn giản trong việc này đã được giải quyết.
“Mỗi ngày cần đọc sách vào buổi chiều sau khi đi học về và kết hợp vận động để tránh ngủ ngày,
Bởi ngủ ngày nhiều khiến buổi tối không thể ngủ sớm và sáng sớm lại không thể dậy,
Đây rõ ràng là một vòng tuần hoàn ác tính.”
Tìm ra nguyên nhân Nobita nhẹ nhàng thở ra.
Sợ nhất là đến mình còn không biết vì sao mình lại kém cỏi.
Khi biết rồi và tìm ra giải pháp thì thứ còn thiếu chỉ là sự kiên trì thôi.
Không thể không nói Nobita thiếu nhất là sự kiên trì, nhưng Nobita bây giờ đã khác xưa.
Một linh hồn 23 tuổi, đã qua cái tuổi xốc nổi và mộng mơ, tuy vẫn bị ảnh hưởng bởi sinh lí của cơ thể trẻ con này nhưng về tâm lí chín chắn thì không hề tụt giảm.
“Bắt đầu từ hôm nay!!! Ta phải thay đổi để Doraemon khi đến phải lác mắt không thể.”
Nói đoạn Nobita ngồi vào bàn học và bắt đầu đọc cuốn sách đang đọc dở hôm qua.
Không thể phủ nhận khi học tập ( mà chưa chán) thì thời gian trôi qua cực kì nhanh,
Vừa đọc xong cuốn thứ hai trong cả đống sách giáo khoa thì Nobita nhận ra đã trưa mất rồi.
“Ma ma, có gì ăn không ạ???”
Chạy xuống nhà Nobita hỏi mẹ.
Mà qua đây phải nói, học tập tuy không phải vận động tay chân nhưng tiêu tốn calo là không thể thiếu so với lao động.
Bởi tế bào nơron thần kinh để có thể hoạt động trong việc học tập và ghi nhớ, tập trung sẽ tiêu tốn rất nhiều năng lượng, nhiều hơn nhiều so với tế bào cơ bắp sử dụng để nâng vật nặng.
Nhưng toán không thể tính như vậy.
Tế bào nơron thần kinh lượng so với tế bào cơ bắp thì lại chả đáng bao nhiêu.
Nên mới nói học tập cũng mệt mỏi và đói nhanh như lao động à.
Lại thường nói, các kẻ “đầu toàn cơ bắp” là ý bảo những người cơ bắp lực lưỡng nhưng không được nhanh trí.
Là vì những người rèn luyện thân thể tốn một lượng calo kinh khủng trong rèn luyện.
Cơ thể sẽ theo phản ứng có điều kiện cắt giảm năng lượng cung cấp đến các vùng tiêu tốn nhiều calo như vùng nhớ, học tập của não khiến họ ít linh quang hơn bình thường.
Và ngược lại các “thư sinh tay trói gà không chặt” thì một là không có thời gian rèn luyện mà chỉ cắm mặt vào sách vở.
Cơ thể họ điều tiết năng lượng cung cấp cho họ học tập khiến các khối cơ không đầy đủ năng lượng mà dần thoái hóa.
Nobita không muốn bản thân trở thành một trong hai loại trên.
Hắn là kẻ quyết trở thành thần nam nhân.
Ừ thì cho dù vẫn chưa tìm ra cách nhưng làm người không có ước mơ và mục đích thì cùng cá ướp muối khác nhau ở chỗ nào.
“Nobita, con lại phía bàn ngồi trước đi, mẹ xong rồi đây.”
Tiếng mẹ vọng lại từ trong nhà bếp.
“Để con giúp với!”
Nói đoạn Nobita chạy vào phòng bếp phụ giúp mẹ sửa soạn bàn ăn.
Ông Nobi hôm nay vẫn đi tăng ca kiếm thêm thu nhập nên bữa trưa chỉ có hai mẹ con nên việc chuẩn bị cũng đơn giản.
“Nobita-chan của mẹ đã lớn rồi nha…. Đã biết phụ mẹ làm việc nhà kia đấy.”
Bà Nobi nhìn Nobita với ánh mắt trìu mến, cảm thấy công sức giáo dục bao lâu nay thật là xứng đáng.
Bị một người không lớn hơn mình bao nhiêu ( hắn nghĩ thế) khen thật sự Nobita không thể hiểu nổi mình làm sao có thể cao hứng được.
Và sau đó cơ thể Nobita lại thành thật đỏ bừng mặt lên rồi bàn tay bất giác gãi đầu.
“Chết tiệt cái cơ thể trẻ con!”
Nhổ nước bọt thì nhổ nước bọt, nhưng Nobita vẫn thừa nhận là hắn có cao hứng một chút chút.
Ừ, chỉ chút chút thôi, không hơn, hứa chắc luôn…..
“Khụ khụ, itadakimasu.”
Bắt đầu ăn cơm nhanh để tránh việc lúng túng hơn chính là một trong các bài tủ Nobita đã học được trong phim ảnh, mà bây giờ đã thực hành luôn và cảm thấy.
“Phim ảnh đôi lúc cũng không hẳn là không có lí.”
Nhìn khuôn mặt lúng túng đang ăn như hổ đói Nobita,
bà Nobi che miệng cười khẽ cuãng không tiếp tục nói gì cũng bắt đầu ăn.
Hùng hùng hổ hổ đại chiến xong xuôi với bàn ăn,
Nobita cám ơn một tiếng rồi tự giác cầm đồ dung ăn uống của bản thân tẩy qua rồi tiếp tục lên phòng học.
Trong suốt buổi chiều Nobita học tập, buồn ngủ, xuống đất chống đẩy, xuống nhà rửa mặt, tiếp tục học tập……
Khi nghe tiếng gọi xuống ăn cơm của mẹ, Nobita bất giác phát hiện cái bụng mình lại rỗng tuếch.