Thực ra thế giới này đã có thứ thần kì như khoa học kỹ thuật, thậm chí cách tu luyện thành Sennin cũng có, mà không có gốc sao có ngọn a, khoa học kĩ thuật có vượt xa nữa cũng khó mà tự phân nhánh thành tu tiên a, chỉ có thời xa xưa đã từng có tồn tại và được tân tiến truyền thừa hơn mà thôi.
Còn việc xử sự của lũ Tiên ấy Nobita không mấy ngạc nhiên.
Từ xưa đến nay lũ người phương Bắc ấy cực kì nổi tiếng với sự tham lam, tàn bạo, tự cao và phản phúc, dĩ nhiên khả năng làm hàng Fake cũng không thiếu, việc Fake lại Thần và tự xưng Tiên là bất quá a.
Trong lịch sử không chỉ một lần bọn họ thể hiện bản tính của mình, như phản phúc trong sử sách thì liên miên, quay giáo đâm chủ là chuyện mỗi triều đại đều xảy ra, thì khi xưa quay giáo đâm về những vị Thần họ tôn thờ cũng không lạ.
Tần Thủy Hoàng sắp chết còn tham sống tìm thuốc trường sinh á, thế là đủ biết trường sinh bất tử có sức hút lớn lao ra sao đối với chúng, từ khi Thần xuất hiện trong mắt của loài người, nhất là người Trung Hoa cổ đại đã chú định sẽ có kết cục thảm đạm a.
Nghĩ đến Thần Nông bày cho con người canh tác, cày bừa, nếm trăm loại thảo dược nghiên cứu ra thuốc cho họ, rồi bị chính những đứa phản phúc kia hạ độc mà chết thì Nobita chỉ biết thở dài ngao ngán, đau lòng nhất, khó chịu nhất là hương vị bị phản bội a, trước khi chết không biết ông ta có nhắm được mắt không nữa, dẫu gì đi nữa Thần Nông theo thần thoại là ông của tổ tiên người Việt a.
Thế nhưng lũ kia sau này vẫn vỗ ngực tự xưng con cháu “Viêm Hoàng” kia đấy, mà trong khi chúng sát hại cả ông cha…. Kéo xa…
Có nghĩa là Tiên đạo đoạn tuyệt, tiên nhân thưa thớt và không còn mạnh mẽ cùng trường sinh, thậm chí sẽ bị mất đi sức mạnh khi phân tâm, dân tộc phương Đông lâm vào ngu muội trở lại, còn phương Tây vì có đầy đủ Kiến Thức mà Thần đã dạy bảo nên không ngừng từ đó phát triển cho đến khi họ đi ra con đường của bản thân đó chính là Khoa Học Kĩ Thuật và mạnh mẽ phát triển đến ngày nay.
Nghĩ cũng phải, tu Tiên tu a, tu a, cuối cùng chả phải vẫn ếch ngồi đáy giếng, chả thể bay ra được khỏi địa cầu, sống bất quá ngàn năm, sống lâu là lâu thật, nhưng cả ngàn năm đó sống trên thân cẩu đi, bị mấy người chỉ sống bất quá chưa đến trăm năm qua mặt.
Nghĩ đến khi người ta cưỡi máy bay phản lực đột phá vận tốc âm thanh thì mấy tên Tiên này vẫn đang đằng vân bay với vận tốc ít hơn 8km/h, chậm hơn cả chong chóng tre, Nobita nhớ đến lúc trước xem nguyên tác Nobita đeo chong chóng tre rượt lão Sennin là biết.
Khi mà lũ ếch ngồi đáy giếng người phương Bắc kia còn ôm mộng về Thiên Triều của bản thân thì lũ bị chúng coi là man di mọi rợ mang súng kíp và đại pháo đến bắn tan giấc mộng của chúng.
Tóm lại a… tu luyện xong Nobita vẫn cảm thấy không có chút nào cảm giác bành trướng như giây thiên giây địa giây không khí cái gì, chứ thử hỏi chỉ cần một quả Kamehameha là Nobita có thể san bằng cả ngọn núi phũ sĩ á, còn phép thuật mạnh nhất cũng không thể dẫn ra cái cảnh kinh hoàng này a, nhưng dẫu sao thì kĩ nhiều không áp thân, có thêm kĩ năng dễ dàng ứng đối nhiều thứ, vả lại học không tốn sức thì cứ học a.
Mải mê suy nghĩ liên miên, Nobita sực nhớ ra vỗ hai tay vào nhau nói:
“Đúng rồi! Sư phụ, thế Nhật Bản lại như thế nào? Theo tu Tiên cổ đại hay theo ma pháp phương Tây?”
Im lặng một lát, lão Sennin mới lại đều đều giải đáp nghi hoặc của Nobita:
“Nhật Bản là quốc đảo, có lịch sử ngắn hơn của Trung Hoa vốn phồn diễn sinh sống tại đại lục. Tổ tiên người Nhật cổ phần đa là di cư từ Trung Hoa mà sang tạo thành đất nước, cách tu luyện cũng theo đó mà sang nơi đây.”
“Nhưng bên cạnh một số người vẫn tu luyện thành Sennin như truyền thống thì lại phân ra các nhánh khác bởi tính đặc thù của nước Nhật. Tại Nhật không có Thần nhưng lại có một loại khá tương tự Thần mà yếu ớt hơn, quỷ dị hơn, xảo quyệt hơn, và độc ác hơn, đó chính là “Yêu Quái” (Youkai).”
“Qua tìm hiểu, phân tích, và cải biên, trường phái Sennin truyền thống bị phân nhánh tạo nên trường phái riêng biệt, quỷ dị hơn, âm u hơn, tu hành khắc khổ nhưng lại dễ có thành quả hơn, chuyên gia làm nhiệm vụ như ám sát hay lấy trộm thông tin tình báo, đó là Ninja.”
Nobita gật gật đầu, ra thế, chả trách tại Nhật thì Ninja cũng chỉ là truyền thuyết, nhưng cận đại hơn vì họ xuất hiện sau này và cũng biến mất cùng thời điểm Khoa học kĩ thuật đại bùng nổ a.
Lễ một lễ của học sinh với thầy giáo, lão Sennin lại tự tắt máy chờ người tiếp theo gọi dậy đi, Nobita đi ra khỏi ngôi đền xả hơi cho nhỏ lại rồi cất cả vào rương, cả quần áo Kimono nữa, thay một bộ lúc trước đến thời cổ đại chiến quốc đã mặc, Nobita bắt đầu thả hồn vào gió đằng vân bay lượn khắp chốn đi.
Cho đến khi về lại thế kỉ 20, Nobita đã để lại nơi đây truyền thuyết về Kiếm Thần gọi sét đánh lãnh chúa xấu xa, nói thật chứ Nobita định bụng không làm thay đổi lịch sử đâu, nhưng hành vi của tên lãnh chúa kia thật đáng chết á, thế là không nhịn được cho một quả sét đến.
Về lại phòng vào sau khi đi 5 phút, Nobita lại quay về là một tên lười như thường lệ á, trả lại vali cho Doraemon, Nobita lại chui xuống dưới nhà làm mô hình lắp ghép máy bay mà mấy hôm trước bác Nobiroo đến chơi tặng cho, dẫu sao cũng rảnh rỗi nên Nobita lấy ra ghép.
Đang ghép đến phần cánh thì bỗng nghe thấy tiếng bố về, hai bố mẹ lại phòng khách mà nói chuyệ với nhau, bên cạnh Nobita là nghe hết cả.
Chả là vì không muốn cứ trả tiền thuê nhà nên hai người định bụng kiếm nơi nào đất rẻ mà mua xây lên một căn nhà, ngặt nỗi không đủ tiền, lại không muốn lấy tiền của Nobita, thành thử gặp khó khăn.
Nobita quay qua hai người nói:
“Bố mẹ sao không nói con mà lấy tiền? Con đâu có dùng gì đâu? Cứ mua hẳn lại ngôi nhà này đi! Nhỏ một chút nhưng ta đã quen thuộc hàng xóm láng giềng mà, tội gì đi đâu xa.”
Bố Nobi lắc đầu nguầy nguậy nói:
“Không được, không được a… Tiền của con là của con, sau này mà lập nghiệp. Việc xây nhà là của bố mẹ, vả lại nhà ta cũng nhỏ quá đi, không thể làm nhiều việc được á, bố luôn mong có một ngôi nhà to lớn.”
Thở dài một hơi, Nobita cũng không ép nữa mà đi lên phòng, Doraemon đang đọc sách, Nobita lại chán nản mà nằm dài xuống sàn lầm bầm:
“Có 15 triệu thì kiếm đâu ra nơi mà mua nhà cao cửa rộng cơ chứ….”
Ngẩng mặt lên, Doraemon nói:
“Có đấy! Lâu đài bên Đức là rẻ nhất, tại đó có tới chừng 15.000 tòa lâu đài, nhưng lại ít người muốn mua chúng, bởi chúng thường xây dựng tại địa điểm hẻo lánh và cơ sở vật chất xuống cấp nữa, như lâu đài Muynkhaozen này chỉ cần 15 triệu yên là có thể mua được.”
Nobita gật gật đầu nói:
“Ra thế, vậy thì ta mang Bố mẹ đi qua đó xem sao đi!”
Doraemon một mặt khó khăn nói:
“Nhưng Đức cách nơi này xa lắm, vả lại ở nơi đầy hẻo lánh sẽ bất tiện cho cả nhà.”
Nobita cười nói:
“Tớ chỉ muốn qua thử coi thôi mà, nếu được thì cho bố mẹ ở một thời gian ngắn, thấy bất tiện thì bố mẹ sẽ chấp nhận lấy tiền của tớ mua lại căn nhà này luôn khỏi trả tiền thuê nữa, vả lại được thử sống trong một tòa lâu đài chả phải là mộng tưởng của bất kì ai sao?”
Doraemon cũng gãi gãi đầu mà nói:
“Cậu nói cũng phải. Nhưng làm sao đến a? Đức xa Nhật lắm á.”
Nobita nhìn nhìn Doraemon nói:
“Có thật cậu trùm khăn về lại đúng lúc vừa sản xuất không vậy? Sao tớ vẫn thấy cậu thật ngốc a…. Cánh cửa thần kì của cậu đâu?”
Doraemon nghe đoạn đầu định phát tác tính khí, nhưng nghe xong câu nói thì mặt bỗng đỏ bừng lên lắp bắp gãi đầu nói:
“Hix, tớ quên mất. Tốt! Vậy chúng ta đi Đức thôi!”
Rút ra cánh cửa thần kì, Doraemon hăng hái nói. Nobita đập trán bất lực nói:
“Đã thông báo gì cho bố mẹ đâu mà cậu định đi?”
Lần này Doraemon chỉ biết lè lưỡi cười ngốc, Nobita cảm thấy nếu trước kia không bị đập đầu hay mất tai Doraemon cũng vẫn ngố ngố như thường á.
Chạy xuống nhà, Nobita vào phòng khách nói lên nói xuống, sử dụng hết ba tấc lưỡi của bản thân đi thuyết phục bố mẹ.
Sau một cuộc khẩu chiến cam go cuối cùng Nobita và bố mẹ đã chấp nhận chung nhận thức, tạm thời Nobita và Doraemon qua Đức xem nhà trước, thỏa thuận xong xuôi sẽ đưa bố mẹ sang bên đó ở thử mấy hôm, nhưng nếu bố mẹ cảm thấy bất tiện và vẫn muốn ở ngôi nhà nhỏ này thì bắt buộc phải đồng ý lấy tiền của Nobita mua hẳn ngôi nhà này.
Còn tiền của Nobita thì bởi không thường dùng mà cứ ngày một nhiều, mua nhà là đơn giản á, thế là Nobita thoải mái cùng Doraemon qua cánh cửa thần kì đi qua Đức xem nhà đi.
Bước qua cánh cửa thì nhận thấy bên này đang là buổi tối, hai nơi chênh lệch thời gian đến tận 8 tiếng kia mà, lâu đài khá âm u, có lẽ vì quá rộng lớn nhưng lại không có người nên vậy.
Nhìn khắp nơi có cảm giác đang đi vào một nơi di tích cổ đại không được tu sửa lâu năm vậy, Nobita thì chỉ thích thú đông sờ tây mó mà thôi, còn Doraemon thì cứ tự mình dọa mình mà run lẩy bẩy.
Trong đầu cậu ta có lẽ đang phát qua lại mấy câu nói như:
“Nơi ẩm thấp thế này có chuột không a? Hay đây là cả ổ chuột a?...”
Hai người bước đến cửa tòa lâu đài, đưa tay đẩy ra thì phát hiện cửa không khóa, Nobita và Doraemon cùng nhau bước vào tòa lâu đài, khắp nơi đều tối om om.
Quay qua Doraemon, Nobita nói:
“Cậu mang bánh mì chuyển ngữ ra đi Doraemon! Chứ cậu cũng đâu biết tiếng Đức có đúng không?”
Hai người phân hai mẩu bánh mì chuyển ngữ ăn vào, Doraemon mang ra đèn pin chiếu sáng, rồi cùng nhau bước vào trong tòa lâu đài.