Khuynh Diễm một mặt vượt trận pháp bí cảnh, một mặt ẩn thân nhìn người khác đặt bẫy bắt cô, sau đó dùng chính bẫy của bọn họ đập lên người bọn họ.
Những người đặt bẫy chỉ để giữ chân Khuynh Diễm thì kết cục vẫn nhẹ nhàng, cùng lắm bị bẫy của mình nhốt lại. Nhưng những người hung tàn muốn phế tu vi cô thì chính là bê đá tự đập chân mình, lấy thân ra gánh chịu.
Một đường dài trong bí cảnh, không chỉ có trận pháp đáng sợ, mà còn trải đầy đệ tử nằm la liệt, người bị nhốt, người trọng thương, cảnh tượng khủng hoảng làm lòng người hoang man.
Hàn Cảnh đi phía sau cùng Mộc Bối, đáy lòng cảm thấy kì quái, sao những người nằm lê lết này nhìn quen thế?
Cứ như đã gặp ở đâu đó vậy...
Hàn Cảnh một lúc sau mới nhớ ra, đám người này là đặt cược Khuynh Diễm không qua nổi bí cảnh!
Đừng nói là khung cảnh hung tàn ở đây là do tiểu muội muội gây ra nha...
Thật tốt quá! Hắn không cần lo chung tiền đặt cược rồi!
——
Lúc này Khuynh Diễm đang đứng giữa một vùng tuyết trắng mênh mông.
Quân Hoa để lại cho cô mấy lá bùa ẩn thân, sau đó đã rời đi.
Hắn vừa biến mất chưa bao lâu thì Khuynh Diễm liền rơi vào không gian cổ quái này.
Dưới chân cô là những mảng băng lớn đang ngùn ngụt bốc lên khí lạnh, hạt tuyết ướt đẫm không ngừng rơi xuống.
Cây cối rậm rạp bao vây xung quanh, tán lá xanh thẫm che khuất mặt trời, rễ cây cắm sâu vào lòng băng.
Một không gian cực kỳ bất hợp lý, cây cỏ mọc lên từ băng, lại còn tươi tốt như vậy, kẻ thiết kế ra chỗ này bị mất kiến thức sinh học à?
\[Kí chủ lo mà thoát ra đi, hết thời gian khảo hạch thì cô bị trục xuất bây giờ.\] Giờ là lúc nào rồi, cô còn quan tâm đến nguyên lý sinh học?
Khuynh Diễm có chút bực bội, khu rừng lạnh lẽo này đi bao lâu cũng quay về vị trí cũ, còn khiến cô mơ hồ sinh ra ảo giác, bày ra bao nhiêu vàng bạc châu báu trước mặt cô.
Lại dùng vàng bạc dụ dỗ người ta, thật sự quá độc ác!
May mà định lực của cô tốt, một ít vàng đó sao có thể mê hoặc được cô? Nhiều hơn nữa may ra còn có thể.
Khuynh Diễm chưa từng học qua trận pháp, vị sư phụ tiên tôn kia cả ngày chỉ lo nấu ăn, làm gì có thời gian dạy dỗ đồ đệ.
Cô thử nhớ lại quy tắc, để xem, muốn phá trận thì phải tìm được mắt trận.
Nhưng đã lòng vòng trong này hơn nửa canh giờ, vẫn chưa tìm thấy mắt mũi miệng của thứ chết tiệt này ở đâu...
Khoan đã.
Tìm mắt trận làm gì?
Đúng là bị lạnh đến teo não!
Bàn tay Khuynh Diễm khẽ lật, đóm lửa xuất hiện trên đầu ngón trỏ, ánh sáng đỏ rực vui vẻ nhảy múa, hùng dũng rớt xuống tảng băng bên dưới... không có tác dụng.
Khuynh Diễm: "..." Mẹ nó!
Ngọn lửa nhỏ như nổi giận, nhảy tưng tưng lao vào băng so xem ai cứng rắn hơn.
Khuynh Diễm nhìn một lúc, thẳng chân đá nó đập lên nhánh cây.
Âm thanh lách tách vang lên, thân cây dần nhiễm màu đỏ rực.
Lửa thì đốt cây, mẹ nó lửa đi đốt băng làm gì?
Không nhìn lại kích cỡ tảng băng kia bao lớn so với mi sao?
Ngu ngốc!
Ngọn lửa như bị đình chỉ dừng lại, một giây sau đùng đùng bừng cháy, dáng vẻ dùng hết sức bình sinh liều chết đốt trụi khu rừng này.
Không gian bao phủ bởi màu trắng lạnh băng dần nhiễm lên sắc đỏ rực rỡ.
Lửa liếm qua thân cây, hòa tan sương tuyết, băng lạnh bên dưới cũng dần hóa thành nước.
Đứng giữa mặt nước mênh mông và lửa cháy ngút ngàn, trơ trọi thân ảnh một tiểu cô nương.
Hồng y khẽ bay hòa vào sắc màu diễm lệ, ánh lửa phất lên mặt cô vẽ ra chiếc bóng, mơ hồ nhảy múa lung lay, kiêu ngạo thống trị tất cả.
Âm thanh ầm ầm vang dội từ xa đến gần, bức màn trắng bị kéo nứt toác ra, tia nắng vàng nhạt theo khe hở chậm rãi chen vào.
Khuynh Diễm phủi phủi tay. Tìm mắt trận cái gì?
Cứ cưỡng ép xé rách đốt trụi toàn bộ, còn sợ không hủy nổi một con mắt chắc!
Hệ Thống: \[...\] Người ta vất vả nghiên cứu tinh hoa ngũ hành bát quái, cũng không phải để dùng bạo lực chơi sập như cô.
—
"Tiểu Huyền sư muội, đây là vật gì?" Hải Dương chỉ đồ vật rơi cạnh chân mình.
"Muội... muội không biết." Mạc Huyền sắc mặt tái xanh, hoảng hốt lắc đầu.
Trên mặt đất, một khối hình tròn màu trắng vỡ thành hai mảnh, bên trong thoáng lên ánh lửa, làn khói mờ mịt bay ra ngoài.
Hải Dương nhíu mày nghi hoặc, vừa nãy thứ kì quái này rơi ra từ trên người Mạc Huyền.
"Muội không biết vì sao nó lại ở chỗ muội." Mạc Huyền giọng run run, rớt nước mắt giải thích: "Hải Dương sư huynh... Muội rất sợ, có phải ai đó không thích muội, cho nên..."
Hải Dương trầm mặc.
Mạc Huyền yếu đuối lại lương thiện, không có khả năng mang theo thứ cổ vật tà quái này.
Chắc là muội ấy bị người khác hãm hại.
"Muội đừng lo lắng, có ta ở đây, ta sẽ không để ai làm tổn thương muội." Hải Dương ôm Mạc Huyền vào lòng, nhẹ giọng an ủi.
"Hải Dương sư huynh, huynh thật tốt."
Mạc Huyền yếu ớt nép trong lòng Hải Dương, đáy mắt thoáng lóe lên sợ hãi.
Đồng Khuynh Diễm, sao cô có thể thoát ra? Không phải gia gia đã nói dùng cách này chắc chắn giết được cô sao?
Khuynh Diễm ẩn thân ngồi trên cành cây, ngón tay nhẹ gõ cằm.
Ban nãy cô còn nghĩ đám đệ tử gà kia sao lại có bẫy trâu bò như vậy, không ngờ là do nữ chính đại nhân bày trò.
Nữ chính có khác, bẫy rất chất lượng, thật có ý tứ nha!