Đứa trẻ vừa được điểm danh, đáy mắt lập tức dâng lên sợ hãi, sắc mặt đều tái mét. Chị gái này rất hung dữ!
"Nhanh lên."
Nhìn chị gái gương mặt tươi cười, giọng nói mềm mại dịu dàng, nhưng chẳng hiểu sao đứa trẻ chỉ thấy hoảng đến phát run.
Nó vội vàng đứng dậy, chạy vào cabin tìm kiếm, lôi ra một cái thùng gỗ.
Bên trong có dây thừng, gậy gộc, búa sắc, đinh tán, cùng rất nhiều đồ vật kì quái.
Khuynh Diễm không rõ mấy thứ này dùng để làm gì, nhưng nhìn sắc mặt biến thành màu xám xanh của bọn trẻ, cô liền biết đây không phải đồ gì tốt.
"Trói chúng lại, trói cho chặt." Khuynh Diễm phất tay phân phó.
Đứa bé run run lấy dây thừng trói mấy gã đàn ông đang nằm trên mặt đất.
Đám người này hiện tại đến sức kêu la cũng không có, im lặng như cá chết nằm trên thớt, há miệng thoi thóp thở.
Khuynh Diễm chậm rãi cong khóe môi, ngữ điệu lơ đễnh dâng lên mấy phần dụ hoặc, nhàn nhạt hỏi: "Có muốn báo thù không?"
Mấy đứa trẻ ngẩng đầu, giữa màn đêm u tối, người ngồi phía trước như soi lên ánh sáng, như thiên sứ vừa từ thiên đường bước đến.
Thiên sứ mỉm cười ngọt ngào, cất giọng nói: "Hiện tại giết bọn họ, thần không biết, quỷ không hay. Có muốn báo thù không?"
Đối diện với nụ cười rực rỡ trước mặt, linh hồn bọn trẻ như được cứu rỗi, đáy lòng dâng lên một khát vọng mãnh liệt, muốn... lập tức xông đến giết người!
Giết!
Phải giết sạch bọn khốn kiếp ghê tởm!
"Hiện tại giết thì làm được gì? Thế lực phía sau sẽ không buông tha cho chúng tôi." Diêu Ý ngồi trên sofa, bình tĩnh phân tích.
Giọng nói hắn không chập trùng, không do dự, đều đều thuật lại sự thật, bọn hắn không đủ bản lĩnh đối đầu với đám phú nhị đại này.
Bọn trẻ như bị một gậy đánh tỉnh, vội vàng túm tụm vào nhau, hoảng sợ nhìn Khuynh Diễm.
Chị gái này thế mà lại bảo bọn chúng giết người!
\[Kí chủ, đến con nít cô cũng dám xúi giục làm hành động sai trái! Cô có lương tâm không vậy hả?\] Hệ Thống phẫn nộ gào thét.
"Ta đưa cho mi một con dao, dùng để giết người hay để tự vệ là lựa chọn của mi, liên quan gì đến lương tâm ta?" Khuynh Diễm không hiểu.
\[...\] Mặc dù cảm thấy rất vô lý, nhưng nó lại không biết phản bác thế nào.
Khuynh Diễm nhàn nhạt cắm thêm một câu: "Hơn nữa, ta có lương tâm sao?"
Hệ Thống: \[...\]
"Chị muốn gì ở chúng tôi?" Diêu Ý lạnh lùng hỏi.
Khuynh Diễm không trả lời, đứng dậy rời khỏi boong tàu.
Nếu không phải thấy tên khốn kia ép mi uống thứ thuốc kì quái, ta cũng không rảnh xông ra.
Theo kịch bản lần trước, để mi uống linh tinh, kẻ bị ăn vạ cuối cùng còn không phải ta sao?
Thế mà mi còn dùng giọng điệu đó hỏi ta muốn gì?
Ta là không muốn bị mi ăn vạ!
Diêu Ý nghi hoặc nhìn theo bóng lưng Khuynh Diễm, không hiểu sao hắn lại cảm thấy cô đang tức giận.
Diêu Ý lắc đầu, tức giận hay không thì liên quan gì đến hắn? Hiện tại còn chưa rõ cô từ đâu đến, có mục đích gì? Hắn vẫn nên cẩn thận suy xét.
Khuynh Diễm bực bội, nhìn quanh tìm kiếm mục tiêu, chợt ánh mắt cô dừng lại.
Đám phú nhị đại nằm trên mặt đất rùng mình. Đứa con gái đó nhìn bọn họ như vậy là có ý gì? Cô ta còn chơi chưa đủ sao??
Trong tiếng la hét inh ỏi của Hệ Thống, Khuynh Diễm đem đám cá chết này quăng xuống biển.
Đám người trôi nổi trên mặt nước, dây thừng cột thân thể vào lan can, chỉ cần du thuyền chạy, sẽ bị kéo lê giày vò.
Cho bọn mi trải nghiệm cảm giác máy giặt nhãn hiệu Đại Dương!
Khuynh Diễm nhìn rồi lại nhìn, cảm thấy tâm lý cân bằng hơn không ít.
Cô vui vẻ phủi phủi tay, đi vào khoang lái tiếp nhận kịch bản.
Đúng vậy, chính là kịch bản toàn cục.
Thế giới trước cô được hai ngôi sao may mắn, Hệ Thống không nói không rằng để cô quy tiên.
Khuynh Diễm làm loạn một trận, nó liền gian dối ba hoa cho cô đặc quyền nhận kịch bản và thân phận đại nhân vật.
Quy định đều là do nó tùy tiện ban bố, lần trước không cho cô kịch bản còn không phải nó cố ý thì là gì?
Đồ chó chết!
\[! ! !\] Lại mắng nó là chó!
Hệ Thống nghiến răng, yên lặng đập khối lượng lớn kịch bản vào đầu Khuynh Diễm.
Thế giới này là một tiểu thuyết trinh thám treo đầu dê bán thịt chó. Trinh thám chỉ là cái mác đầu dê, còn ngôn tình thịt chó mới là nội dung chủ chốt.
Nữ chính Lạc Ninh, cảnh sát đội điều tra đặc biệt, là một mỹ nhân cao lãnh, chỉ biết đến phá án.
Nam chính Cố Dĩ Đình, ông trùm Hắc Ưng Bang, nắm giữ thế lực lớn, bá đạo một tay che trời.
Lần đầu gặp mặt, nam chính bị thương, nữ chính tiện tay gọi xe cấp cứu, từ đó nam chính chú ý tới nữ chính.
Cố Dĩ Đình tiếp cận Lạc Ninh, nhưng băng sơn ngàn năm đâu phải chạm một cái liền tan.
Thế là mấy chữ "Cô gái này thật thú vị" vang lên trong đầu, Cố Dĩ Đình quyết có Lạc Ninh cho bằng được.
Lạc Ninh lạnh nhạt với mọi thứ, chỉ có duy nhất một đam mê — phá án. Cố Dĩ Đình bám riết, khiến cô cảm thấy chán ghét.
Nhưng hắn lại rất thông minh, luôn giúp cô phát hiện ra những chi tiết nhỏ, có khi còn là manh mối quan trọng để bắt được hung thủ.
Không chỉ thế, hắn còn đánh nhau cực kỳ lợi hại, không ít lần cô gặp nguy hiểm đều là hắn đến cứu.
Trải qua nhiều phen đồng sinh cộng tử, cuối cùng Lạc Ninh rung động trước sự thông minh tài trí, cùng tấm lòng chân thành của Cố Dĩ Đình.
Về sau, Lạc Ninh phát hiện thân phận ông trùm hắc bang của Cố Dĩ Đình, hai người trải qua mấy hồi ngược tâm cẩu huyết.
Trong một lần Lạc Ninh làm nhiệm vụ gặp nguy hiểm, Cố Dĩ Đình lao đến đỡ giúp cô mấy viên đạn, may mắn thế nào mà bị phế một chân.
Lạc Ninh đau lòng, đến bên chăm sóc.
Lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, Lạc Ninh có thai, Cố Dĩ Đình mừng rỡ, tinh thần tốt lên, chân đang tàn phế cũng lành lại luôn.
Sau khi sinh con, tình mẹ bao la đột nhiên bộc phát, Lạc Ninh muốn giành thời gian chăm sóc con, từ bỏ phá án.
Cố Dĩ Đình cũng rời khỏi hắc bang đen tối, dùng sản nghiệp tích lũy ngày trước, cùng Lạc Ninh sống hạnh phúc cả đời.
Khuynh Diễm tặc lưỡi. Kịch bản nhảm nhí này là đứa nào viết ra?
Nữ chính quá không có lập trường, cuộc đời tìm được lý tưởng đâu phải dễ dàng, thế mà vừa quay lưng liền từ bỏ.
Có những người sống cả đời cũng không rõ lý tưởng của mình là gì đấy!
Hệ Thống: \[...\] Kí chủ đang tự nói cô sao?
Cố Dĩ Đình chính là một tên xảo trá.
Hắn có thể giúp Lạc Ninh phá án, không phải vì hắn thông minh tài trí, mà là dựa vào thủ đoạn bẩn thỉu.
Tại sao Khuynh Diễm biết được chuyện này? Là nhờ vào kí ức của nguyên chủ.