Mục lục
Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi sáng, nhà ăn Ánh Dương đang náo nhiệt ồn ào, nhưng ở phía xa xa vừa thấp thoáng bóng dáng một thiếu nữ, các bệnh nhân bên trong lập tức im lặng khoanh hai tay xếp lên bàn, trông y hệt các em nhỏ ngoan ngoãn ở mẫu giáo.

Chỉ là... họ không còn nhỏ nữa, đều đã thanh niên tới trung niên, thậm chí còn có ông bà già mái tóc bạc trắng.

Một đám đầu củ cải làm ra tư thế trẻ con, khiến khung cảnh trông hết sức quỷ dị.

Nhưng cũng không thể trách họ, họ thật sự quá sợ Khuynh Diễm rồi, hình ảnh cô bạo lực tát Cơ Bắp mãi mãi in hằn sâu trong tâm trí họ.

Dù họ có bệnh, nhưng họ vẫn biết phân loại đồng bọn!

Tiên Nữ Khu VIP là sinh vật nguy hiểm cấp SSS của Ánh Dương!

Bây giờ ở đây, chỉ còn nhóm ba người chú Trương là chấp nhận ngồi cùng bàn với Tiên Nữ.

"Tiểu Diễm, sao cả tháng nay con không ra ngoài ăn cơm tối nữa?" Người đàn ông trung niên quan tâm hỏi.

Khuynh Diễm sâu kín thở dài, nhắc đến chuyện này, cô liền thấy mình oan ức.

Thời gian cũng đã một tháng rồi, cánh tay cô đều được tháo bột, nhưng tiểu ăn vạ vẫn không chịu đón tiếp cô.

Rõ ràng lúc đó là cơ thể hắn tự nổi lên phản ứng, chứ cô có làm gì đâu… thật ra có ôm ôm xoa xoa hắn một chút.

Nhưng chẳng phải cô đã gánh vác trách nhiệm đề nghị giải quyết giúp hắn sao?

Vậy mà hắn còn tức giận!

Con người tiểu ăn vạ thật vô lý!

Hắn cứ giãy giụa đuổi cô về, cô tấm lòng quảng đại không trách hắn, về đến nơi còn nhắn tin hỏi thăm: [Nó thế nào rồi? Một mình anh giải quyết được không?]

Thế là từ đó trước cổng nhà hắn luôn treo tấm bảng: [Nơi này cấm Kiều Khuynh Diễm!!!]

Ba dấu chấm than hết sức hùng hồn, giờ cô mà leo rào qua, không chừng hắn sẽ treo cổ cho cô xem.

Ai, cuối cùng cô đành phải tạm dừng sự nghiệp ăn đậu hũ.

Dì Thẩm thấy Khuynh Diễm thở dài, liền ngẫm nghĩ quan tâm, nhích đến gần khuyên nhủ: "Tiểu Diễm, con không định về Thiên Giới nữa sao? Sống ở trần gian chỉ toàn đọa đày, nên thân xác con mới chịu khổ ải thương tật, hôm trước còn bó bột cánh tay."

"Tuy giờ con khỏi rồi, nhưng ai biết sắp tới có bị bó bột cái khác không. Sớm xuất hồn về Thiên Giới đi con, rồi con sẽ được giải thoát."

Tiểu Minh cuồng nhiệt ủng hộ: "Tiên nữ tỷ tỷ ở đâu, em sẽ ở đó! Trần gian hay phàm giới em đều nguyện theo chị!"

Khuynh Diễm liếc mắt nhìn hắn: "Trần gian và phàm giới vốn là một."



Tiểu Minh: "..."

Khuynh Diễm nhạt giọng cắm thêm một đao: "Tôi cũng không cần cậu theo. Cậu quá ồn."

Tiểu Minh: "..." Tiên nữ tỷ tỷ, chị có nghe tiếng con tim em vừa nứt thành hai mảnh không?

Khuynh Diễm nhìn qua người phụ nữ, chậm rãi nói: "Thần tiên hạ phàm lịch kiếp, tự ý trở về sẽ bị đày vào súc sinh đạo."

"Có... có chuyện đó sao?" Dì Thẩm sửng sốt: "Làm sao con biết?"

"Đương nhiên là vì…" Thiếu nữ tràn đầy tự tin phun: "Linh hồn tôi đã tri thông với Thiên Giới, từ giờ hãy gọi tôi là Đại Tiên!"

Tiên nữ là cái gì? Quá tầm thường.

Cỡ như ta, phải đứng ở hàng ngũ lão đại!

"Đại Tiên, Đại Tiên!" Dì Thẩm nhập vai rất nhanh, chắp hai tay sùng bái: "Là tiểu nhân có mắt không thấy thái sơn! Ngài tấm lòng rộng mở, có thể giúp tôi tri thông Thiên Giới giống ngài không?"

"Mỗi người đều có cơ duyên kỳ ngộ, thần tiên chính trực không đi cửa sau. Dì chuyên tâm hút nhiều linh khí vào là được." Khuynh Diễm dùng phong thái kẻ đi trước, đứng đắn dạy bảo.

Lang Tinh: […] Không biết có phải ảo giác của nó không, nhưng nó cảm thấy người chơi số 33 sinh sống vô cùng hòa hợp với bệnh nhân tâm thần.

"Tiên nữ tỷ tỷ, bây giờ chị thăng lên làm Đại Tiên rồi, vậy chị còn đi đóng phim nữa không? Em rất thích xem phim của chị, chị mà bỏ nghề, em sẽ buồn lắm đó!" Tiểu Minh ủ rũ nói.

"Đương nhiên tôi sẽ đi đóng phim." Khuynh Diễm chắc chắn khẳng định.

Phải để cả thế giới chiêm ngưỡng khả năng diễn xuất như thần của ta!

Tiểu Minh nghe được đáp án này liền vui mừng nhảy lên, khắp khuôn mặt đều là biểu cảm của fan cuồng mù quáng.

Hắn vừa yêu cầu tiên nữ tỷ tỷ quay lại đóng phim, chị ấy liền đồng ý!

Có phải… chị ấy nhận ra hắn rất đẹp trai, nên muốn gả cho hắn không?

Tiểu Minh giơ hai bàn tay bưng mặt mơ mộng. Tiếc cưới nên tổ chức ở đâu? Hưởng tuần trăng mật tại nơi nào? Con đầu lòng nên đặt tên gì? Sinh con trai trước hay con gái trước...

"Tiểu Diễm đến đây, chú Trương xem cho con một quẻ bài Tarot, để biết con có thể thuận lợi quay lại giới giải trí không?"

"Phàm phu tục tử! Một quẻ bài Tarot sao có thể phán định vận mệnh của Đại Tiên!" Dì Thẩm nghiêm khắc chê trách.

Tiểu Minh nhanh chóng ríu rít: "Đúng đúng đúng, tiên nữ tỷ tỷ là người cõi trên không cần xem Tarot, nhưng người cõi dưới như con thì cần. Con muốn biết… bao giờ con có thể kết hôn với nữ thần của con?"



Dứt lời, hắn liền hướng ánh mắt ngại ngùng nhìn qua Khuynh Diễm.

Đáng tiếc, người khuyết thiếu EQ không hiểu kiểu liếc mắt đưa tình của hắn.

Nhưng chú Trương thì hiểu, vì vậy ông tức khắc nhét bài ngược vào túi: "Không xem, vừa nhìn liền biết tương lai mù mịt."

Tiểu Minh: "..." Bớ bác sĩ, ở đây có bệnh nhân tâm thần già bắt nạt bệnh nhân tâm thần trẻ!

Bữa ăn kết thúc trong tiếng khóc náo loạn của Tiểu Minh, sau đó cả bàn bốn người Khuynh Diễm bị mời lên văn phòng kiểm điểm.

Viện trưởng dùng ánh mắt sâu kín nhìn cô. Ở đâu có cô, ở đó liền không một ngày yên bình.

Ông hắng giọng, bắt đầu mở ra bài tẩy não… không phải, là bài hướng dẫn tâm lý đoàn kết. Ánh Dương là một đại gia đình, mọi người nên tương thân tương ái, giúp đỡ lẫn nhau, không được cãi cọ mâu thuẫn.

Để làm hòa, mỗi người ôm nhau một cái, thể hiện tình đồng chí hữu nghị nào!

Chú Trương, Tiểu Minh, và dì Thẩm đều vâng lời chấp hành, chỉ có bệnh nhân cá biệt Khuynh Diễm là liếc mắt vô cảm nhìn viện trưởng.

Ông bị nhìn đến ho khan: "Khụ khụ… Kiều tiểu thư không cần ôm, mọi người về phòng đi."

Bệnh tình của cô quá phức tạp, ông không dám bắt ép, lỡ đâu cô vung tay đánh thì cái mạng già của ông sẽ toi đời!

Chưa kể chỗ dựa của cô còn rất trâu bò, hắn yêu cầu bác sĩ không được cấm cô dùng điện thoại. Để cô tự do, cô mới ngừng trèo tường ra ngoài.

Nếu không, cô mà làm bậy gặp nguy hiểm, hắn sẽ hỏi tội bọn ông!

Hiện tại cô ở đây, nhưng Ánh Dương đã sớm từ bỏ trị liệu, chỉ xem cô là du khách đến nghỉ dưỡng, chứ ai quản nổi cô?

Trong lúc viện trưởng thầm lặng cảm thán, thì Khuynh Diễm đang theo đường cũ trèo tường trốn đi.

Giờ tay cô đã bình phục, phải bắt đầu thực hiện kế hoạch quay về giới giải trí.

Lang Tinh cân nhắc. Tuy cư dân mạng ầm ĩ đi xem livestream của cô, nhưng phần lớn là mắng, chứ rất ít người ủng hộ.

Những người ghét cô nhiều vô số kể, chương trình hoặc bộ phim nào mời cô về, rất có khả năng sẽ bị quần chúng tẩy chay.

Đầu tư rủi ro cao như vậy, nhà sản xuất và đạo diễn tuyệt đối sẽ không chào đón cô, trừ khi… cô đập tiền cho họ.

[Muốn về giới giải trí, hoặc là có tiền, hoặc là có quyền. Hiện tại cô không có cả hai thứ, làm sao trở về?]

"Cần gì có tiền có quyền? Người thành công luôn có lối đi riêng." Khuynh Diễm mỉm cười, tự hào giơ nắm đấm lên. Đây chính là lối đi riêng của ta!

Lang Tinh: […] Cô định… đánh đạo diễn đoạt vai sao?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK