Loại ánh nhìn kia, cứ như... đang có một loại khát vọng nào đó.
"Thức ăn nhỏ..." Khuynh Diễm kịp thời dừng lại, đổi lời: "Thức ăn hôm nay ngon không?"
Diệp Nhiên nghi hoặc. Hình như lời cô muốn nói lúc đầu không phải câu này.
"Không ngon lắm, cá hơi mặn, rau không tươi, đồ ngọt lại béo..." Liệt kê một loạt điểm không vừa ý, còn nói đến cực kỳ thật thà vô tội.
Thói xấu của Diệp Nhiên là kén ăn.
Bởi vì Diệp gia nuôi hắn lấy máu, nên từ nhỏ đã được chu cấp thức ăn rất phong phú, nói sơn hào hải vị, thậm chí là Mãn Hán Toàn Tịch cũng không hề nói quá.
Thói quen do Diệp gia dưỡng ra, cuối cùng người đổ vỏ lại là Khuynh Diễm.
Ban đầu cô cũng thấy không có vấn đề, theo kịch bản sau này Diệp Quý sẽ cắt xén thức ăn để ngược đãi Diệp Nhiên, rồi dần dần Diệp Nhiên cũng thay đổi thói xấu kén ăn.
Vậy cô cứ làm theo cách của Diệp Quý là được.
Nhưng vấn đề là Diệp Nhiên chẳng khác gì tiểu yêu tinh.
Mắng một tiếng liền ôm, dọa một tiếng liền hôn.
Hắn cứ như thế thì cô dạy thế nào?
"Còn kén chọn thì ăn cháo." Khuynh Diễm quyết định nghiêm khắc dạy dỗ.
"Không ăn, không ăn." Diệp Nhiên vừa nghe đến cháo liền lập tức lắc đầu, đứng bật dậy đi đến chỗ cô.
"Đứng yên đó! Giữ khoảng cách! Hai mét!" Khuynh Diễm giơ tay nhắc nhở.
Diệp Nhiên ngoan ngoãn dừng lại, nhỏ giọng than: "Tiểu Biên Biên, sao mấy hôm nay cô cứ không cho tôi đến gần vậy? Cô không muốn tôi ôm ôm cô, hôn hôn cô sao?"
Khuynh Diễm: "..." Bởi vì mi cứ ôm ôm hôn hôn ta nên mi mới phải tránh xa ta!
Dùng sắc dụ hoặc trẫm!
Yêu tinh!
"Đúng, tôi không thích, cậu cách xa tôi một chút." Khuynh Diễm xua tay đuổi.
Diệp Nhiên cúi đầu đứng im tại chỗ.
Khuynh Diễm ôm laptop giải quyết xong một vụ buôn bán, ngước mắt lên, thấy hắn vẫn đứng nguyên chỗ đó.
Cô mặc kệ, giải quyết thêm một vụ buôn bán, ngước mắt lên, hắn còn đứng nguyên chỗ đó.
Cô tiếp tục mặc kệ, lại giải quyết thêm một vụ buôn bán, ngước mắt lên... căn bản là quá phiền!
"Cậu đứng đó làm gì?" Dưới đất chôn vàng sao? Hay là mi đang canh gia sản?
"Cô không cho tôi qua." Diệp Nhiên rầu rĩ buồn bã: "Chỗ này là gần cô nhất rồi..."
Khuynh Diễm cạch một tiếng đóng laptop lại, đưa tay đến: "Qua đây."
Diệp Nhiên nhanh chóng chạy qua. Trong lòng nghĩ thầm, phải thật nhanh, dù cô có đổi ý thì hắn cũng đã nhào vào lòng cô rồi, không đẩy hắn ra được đâu.
"Tiểu Biên Biên, tôi thích cô, nhưng tôi rất ghét cháo nha." Diệp Nhiên vui vẻ nói.
"Liên quan gì đến nhau?" Mi đặt hai vế chung một câu làm gì?
Diệp Nhiên mím môi cười: "Không liên quan, chỉ là cảm thấy muốn nói thích cô."
Nụ cười trong sáng thuần khiết, ánh mắt sạch sẽ không chút phòng bị, như cho phép người ta xuyên qua đôi mắt nhìn thấu linh hồn hắn, dâng lên tình cảm chân thành tốt đẹp nhất cho cô.
Khuynh Diễm yên lặng dời mắt, không tiếp tục nhìn Diệp Nhiên.
"Không bắt cậu ăn cháo."
"Tiểu Biên Biên là tốt nhất!" Diệp Nhiên vui vẻ ôm ôm.
Hắn biết, cô thích hắn, sẽ không nỡ ép buộc hắn.
Bình thường Khuynh Diễm chắc chắn sẽ tự khen mình rất tốt, nhưng lần này cô lại không tiếp lời.
Diệp Quý ghét Diệp Nhiên, không hẳn vì Diệp Nhiên được người khác chú ý, mà là vì tâm hồn Diệp Nhiên quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức Diệp Quý cảm thấy sự dơ bẩn bên trong mình thật ghê tởm.
Cho nên Diệp Nhiên càng tốt đẹp, Diệp Quý lại càng căm ghét.
Mà hiện tại Khuynh Diễm cũng bắt đầu cảm thấy, Diệp Nhiên là thiên thần nhỏ, còn cô là ác quỷ xấu xa đang chiếm đoạt thiên thần.
"Diệp Nhiên, tôi muốn cắn cậu." Khuynh Diễm để lộ răng nanh, buông tay Diệp Nhiên xuống: "Nếu cậu sợ, bây giờ cậu có thể chạy."
Cô đối tốt với hắn là có mục đích, chứ không đơn thuần như những gì hắn nghĩ, biểu hiện rõ ràng nhất là, cô luôn mặc định hắn là thức ăn của cô.
Nhưng chỉ cần hắn chạy, sau này cô sẽ không động vào hắn.
Nếu hắn không chạy, cô sẽ không tiếp tục nhẫn nhịn.
Ngón tay trắng nõn khẽ giơ đến, cẩn thận chạm vào răng nanh Khuynh Diễm, vừa chạm vào lập tức hít khẽ một tiếng.
Diệp Nhiên nhíu mày nhìn vết rách xuất hiện trên đầu ngón tay mình, thì ra răng nanh Huyết Tộc sắc bén như vậy.
Hắn từng đọc trong một quyển sách, răng nanh đại diện cho lòng tự tôn, là lãnh địa bất khả xâm phạm của Huyết Tộc, nên Huyết Tộc sẽ không dễ dàng để người khác chạm vào.
Nhưng nếu bạn có thể nhân cơ hội Huyết Tộc không chú ý mà chạm vào răng nanh của họ, sẽ khiến họ vô thức sinh ra cảm giác thân thiết với bạn.
Thời điểm lần đầu gặp Khuynh Diễm, Diệp Nhiên đề nghị nhìn răng nanh cô, không phải chỉ vì tò mò, mà là hắn muốn tiếp cận, muốn trở nên thân thiết với cô.
Không nghĩ tới khi thật sự được đến gần, lại sắc bén đến cắt đứt da thịt.
Diệp Nhiên hơi thất thần.
Khuynh Diễm nhìn giọt máu đỏ thẫm vương trên đầu ngón tay Diệp Nhiên, cổ họng cô vô thức nhúc nhích, ánh mắt cũng sâu hơn mấy phần.
Theo bản năng kéo ngón tay hắn ngậm vào miệng, đầu lưỡi khẽ mút.
Đầu óc Diệp Nhiên nhất thời trống rỗng, thân thể cũng trở nên cứng ngắc, ngoài cảm giác tê dại ẩm ướt trên đầu ngón tay thì hắn không còn cảm nhận được gì khác.
Khuynh Diễm khắc chế cơn khát buông tay hắn xuống, cất giọng nhắc nhở: "Cơ hội cuối cùng, tôi cho phép cậu bỏ chạy."
Diệp Nhiên đờ đẫn nhìn ngón tay mình, vết rách trên đó đã lành lại, là cô chữa lành cho hắn...
Hắn sẽ không bỏ chạy.
Dù thế giới của cô có đầy gai nhọn, dù cô có vô tình làm tổn thương hắn, dù cho bất cứ chuyện tồi tệ gì xảy ra, hắn cũng sẽ không bỏ chạy.
Từ sâu dưới đáy lòng, luôn có một giọng nói thúc giục hắn, đến bên cô, chạm vào cô, thậm chí là... chiếm đoạt cô!
Nhưng Diệp Nhiên là thiếu niên trong sáng, nên hắn luôn cố gạt bỏ những ý nghĩ cực đoan.
Hắn sẽ không chiếm đoạt cô, nhưng hắn cũng tuyệt đối không rời khỏi cô!
"Bị cắn có đau lắm không?" Diệp Nhiên cẩn thận hỏi.
Khuynh Diễm hồi tưởng lại khung cảnh Cao Viễn cắn người ở Viện Nghiên Cứu, không che giấu sự thật: "Lần đầu tiên sẽ rất đau."
Diệp Nhiên hơi cuộn đầu ngón tay, nhỏ giọng dặn dò: "Vậy... cô nhẹ một chút nha."
"Ừ." Khuynh Diễm đáp ứng.
Diệp Nhiên kéo cổ áo xuống, ngửa đầu về phía sau: "Tôi sẵn sàng rồi, cô bắt đầu đi."
Hắc Khuyển: \[...\] Từ từ, nó thấy đoạn hội thoại này có gì đó không thích hợp. Có thể đừng làm bẩn tâm hồn trẻ con của nó được không?