Khuynh Diễm đã sớm đổi một chiếc giường êm ái cho lãnh cung.
Sắp tới cô sẽ thường xuyên ngủ ở đây, không thể ngược đãi giấc ngủ của chính mình.
Hắc Khuyển: [? ? ?]
Vậy còn giấc ngủ của đại nhân vật thì sao?
Nếu cô không đến, cô liền không định đổi giường cho người ta luôn hả?!
Làm người ai lại sống vô lương tâm như cô!
Khuynh Diễm chậm rãi ngồi xuống giường, giơ tay vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh mình: "Bệ hạ, qua đây."
Triêu Dã: "..." Trẫm bắt đầu cảm thấy có điểm không thích hợp rồi.
"Muốn nói gì thì cứ trực tiếp nói." Gọi trẫm lên giường làm gì?
Trẫm không ngốc đến mức đó!
"Tường hữu phùng, bích hữu nhĩ*, bệ hạ chưa từng nghe qua câu này sao?" Khuynh Diễm tỏ vẻ nghi ngờ mức độ hiểu biết của Triêu Dã.
(*)Tường hữu phùng, bích hữu nhĩ: Tường có mạch, vách có tai. Không cẩn thận sẽ bị người ngoài nghe được bí mật.
"Trẫm đương nhiên biết câu này!" Triêu Dã ngay lập tức khẳng định.
Dù hắn học tập lười biếng chểnh mảng, nhưng cũng không đến mức không thuộc thành ngữ cơ bản!
"Vậy sao bệ hạ còn chưa qua đây? Chuyện cơ mật mà nói to sẽ bị kẻ gian nghe trộm đấy." Khuynh Diễm vô cùng đứng đắn, vô cùng nghiêm túc, vô cùng đàng hoàng dẫn dắt.
Nhìn dáng vẻ cô như vậy, không một ai có thể nghi ngờ sự chính trực của cô.
Hoàng đế bệ hạ cân đo đong đếm sự quan trọng của vấn đề, gót chân nhích nhích từng chút một, chậm rì rì đi tới.
Nhưng còn chưa kịp ngồi lên giường, thì cánh tay đã bị người bên kia nắm lấy kéo mạnh xuống!
Lưng ngã vào lớp chăn nệm mềm mại, phía trên bị một thân ảnh cao lớn phủ lên, cảm giác thật ấm áp...
Hoàng đế bệ hạ lắc lắc đầu. Tỉnh tỉnh!
Không thể bị lạnh đến đông não như vậy!
"Ngươi muốn làm gì trẫm?" Âm thanh trấn tĩnh, khí thế uy nghiêm, kỳ thật trong lòng đã hoảng đến một nhóm.
"Muốn đổi trở về, thì phải cùng ngủ, trao đổi hơi thở càng nhiều, thời gian trở về càng sớm." Khuynh Diễm mỉm cười, dung nhan tuấn mỹ đến lóa mắt.
Triêu Dã: "..." Đương nhiên phải tuấn mỹ lóa mắt rồi, bởi vì dung nhan này là của trẫm!
Từ từ, Liễu Khuynh Diễm vừa nói cái gì?
Cùng ngủ?
Ý là... biện pháp trở về là cùng ngủ sao!
"Không được! Không thể! Không bao giờ!"
Hoàng đế bệ hạ không quản oai nghiêm gì nữa, vùng vẫy mạnh miệng tuyên bố: "Cho dù trẫm có bị ở nhà rách, có không được ăn ngon, không có bằng hữu tốt mứt quả bên cạnh, hay dù có làm nữ nhân cả đời, trẫm cũng không muốn dính dáng với tên vô sỉ ngươi!"
Khuynh Diễm bất chợt híp mắt, âm thanh phát ra có chút nguy hiểm: "Không muốn dính dáng với ta, vậy muốn dính dáng với ai?"
Triêu Dã khựng lại, đột ngột phát hiện hình như hắn cũng không muốn ai khác ngoài cô.
Nhưng mà...
"Trẫm là nam nhân! Không muốn bị nam nhân khác thượng!" Hoàng đế bệ hạ hùng hồn nói.
"Nhưng ta là nữ." Từ khi nào tiểu ăn vạ lại xem ta là nam nhân rồi? Là do ta quá khốc soái đẹp trai sao?
"Thân thể ngươi là nam! Dù là long thể của chính trẫm, trẫm cũng không chấp nhận!"
Muốn thượng trẫm?
Giết trẫm trước rồi nói!
Khuynh Diễm nhìn dáng vẻ thà chịu chết chứ không chịu nhục của Triêu Dã, cô im lặng một chút, cánh môi mềm mại hôn lên má hắn.
Hôn hôn xong bên phải, lại hôn hôn tiếp bên trái.
Triêu Dã bị hôn quá bất ngờ, cứng ngắc không kịp phản ứng.
Năm giây sau, vành tai trắng nõn trong suốt dưới ánh nến mờ ảo, lấy tốc độ mắt thường có thể trông thấy được ửng hồng lên.
Ngón tay run run chỉ vào kẻ đầu sỏ vừa đột kích mình, giọng nói cũng trở nên không lưu loát: "Ngươi... ngươi ngươi ngươi ngươi... ưm..."
Môi trực tiếp bị người phía trên đè xuống, khẽ ấn vào rồi lập tức tách ra, như lông vũ mỏng nhẹ lướt qua mặt hồ, đầy hương vị trêu chọc.
Nụ cười rực rỡ treo lên khóe môi Khuynh Diễm, cô nhướng mày hỏi: "Ta... ta ta ta ta... thế nào?"
"Ngươi không được nhại lại cách nói chuyện của trẫm!"
"Không được nhại lại..." Khuynh Diễm lại hôn xuống một cái nữa: "Vậy được hôn đúng không?"
Triêu Dã tức muốn khóc.
Nếu không phải hắn còn nhớ mình là hoàng đế, thì hắn đã trực tiếp khóc luôn tại chỗ.
Từ nhỏ phụ hoàng và mẫu phi còn chưa từng bắt nạt hắn như vậy đâu!
Khuynh Diễm không đè nặng trên người Triêu Dã nữa, chuyển qua nằm xuống bên cạnh hắn, kéo hắn đến ôm vào lòng.
"Ngủ thôi." Không trêu nữa, sắp khóc rồi.
Khóc lên liền phải dỗ, rất phiền.
Triêu Dã im lặng một lúc, dường như đầu óc đang nghiền ngẫm gì đó, lát sau cảnh giác hỏi: "Lúc nãy ngươi nói cùng ngủ, là chỉ ngủ đơn thuần thế này sao?"
Khóe mắt Khuynh Diễm liếc qua bàn tay đang siết chặt của Triêu Dã, nhạt giọng đáp: "Ừ."
Triêu Dã vẫn không hạ thấp cảnh giác, đợi Khuynh Diễm nhắm mắt ngủ rồi, hắn mới thả lỏng bàn tay, để lộ ra hung khí bén nhọn.
Là một chiếc trâm cài tóc bằng bạc.
Hắn có tôn nghiêm của nam nhân, lại lớn lên trong hoàng tộc, trong xương cốt tự có kiêu ngạo của riêng mình.
Hắn vốn không thân thuộc với cô, bị cô ép ngủ cùng đã là cực hạn lắm rồi.
Nếu còn phát sinh chuyện gì đó trên giường, thì hắn thà dùng trâm tự đâm chết chính mình, cũng không để cô cưỡng ép hắn!
Hoàng đế bệ hạ cực kỳ có phẩm giá, mu bàn tay ra sức chà chà lau lau cánh môi và hai bên má mình, đây là những vị trí mà Khuynh Diễm vừa hôn qua.
Đáng ghét!
Lại dám hôn hắn!
Chờ ngày hắn trở về thân thể, chuyện đầu tiên làm sẽ là lôi cô ra Ngọ Môn chém... Chém thì hơi quá, hắn sẽ hạ chỉ bắt cô xuất gia làm ni!
Để cả đời này cô cũng không thể chiếm tiện nghi của hắn!
Hừ!