Mục lục
Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch xà khóc lóc ầm ĩ đến làm Khuynh Diễm đau đầu, cô không nhịn được lên tiếng: "Ngươi khóc cái gì? Trọng tâm cũng không nằm ở lông."

"Không nằm ở lông vậy thì nằm ở đâu nha?" Bạch xà sụt sùi hỏi.

Khuynh Diễm nghiêm túc nghĩ lời an ủi: "Mỗi giống loài sẽ khác nhau, ngươi chỉ cần nhận biết lợi thế của chính mình. Chẳng hạn như ta có lông mềm, còn ngươi... chắc là có da trơn."

"Da muội không trơn, muội có vảy." Nàng chẳng những không có lông mềm như hồ ly, mà còn không có da trơn như mấy con lươn nữa!

Tại sao nàng lại bị sinh ra dưới hình hài của rắn chứ?

Bạch xà càng khóc to hơn.

Khuynh Diễm: "..."

[Kí chủ, cô không thích hợp với vai trò tư vấn tâm lý truyền ánh sáng và động lực sống đâu. Cô đừng nói thêm gì nữa, buông tha cho người ta đi.] Hắc Khuyển chán nản lên tiếng.

Khuynh Diễm bực bội búng vào trán bạch xà: "Ta đã nói ngươi phải tìm lợi thế của chính ngươi, mắc gì ngươi cứ so sánh mình với kẻ khác?"

Bạch xà đau đến ứa nước mắt. Hồ ly tỷ tỷ hung quá!

Nếu nàng không nêu được ưu điểm của chính mình, có khi nào nàng bị xử lý luôn không?

"Muội... có da màu trắng, vảy óng ánh nhìn rất đẹp." Bạch xà rụt rè hỏi: "Nhưng sẽ có kẻ thích vuốt ve da rắn như vuốt lông hồ ly sao?"

Chắc không phải đầu óc kẻ đó có bệnh đi? Bệnh còn nặng hơn Tử Liên đại sư luôn!

"Thế gian muôn hình vạn trạng, loại người nào cũng có. Ngươi phải tự tin lên, nếu không ai thích da rắn, thì ngươi tự thích chính mình là được." Khuynh Diễm vỗ vai bạch xà cổ vũ.

Ta hiếm khi dỗ dành ai khác ngoài tiểu ăn vạ, hôm nay ta đã kiên nhẫn với mi, mi mà còn tiếp tục khóc thì ta xử mi luôn đấy!

Bạch xà lau nước mắt, đầu óc cảm thấy mơ hồ. Còn có khái niệm tự thích chính mình hả?

Nàng không hiểu vấn đề này lắm: "Muội tự thích muội, nhưng lỡ như nam nhân muội nhắm trúng, lại thích hồ ly mà không thích rắn thì sao?"

Vậy nàng phải đi phẫu thuật cấy ghép lông để chiều lòng hắn ư?

"Thì đánh chết hắn... khụ, không nên đánh nam nhân của mình." Khuynh Diễm ho một tiếng, cũng không biết là đang nhắc nhở bạch xà hay nhắc nhở chính cô.

"Ngươi cứ là ngươi, không cần vì một ai mà gượng ép bản thân trở thành kẻ khác."

Rắn là rắn, hồ ly là hồ ly.

Nếu tên nam nhân đó thích hồ ly, thì chuyện ngươi cần làm là để hắn nhìn thấy ưu điểm của rắn, chứ đừng cố ép mình phải trông giống hồ ly.

"Dùng đặc tính của riêng ngươi, từng bước dung nhập vào thế giới hắn, để hắn vô thức đón nhận ngươi."

Đến khi hắn kịp phát hiện ngươi rất quan trọng, thì cũng đã quá muộn để hắn quay đầu.

Bởi vì hắn gần như quên mất, những tháng ngày không có ngươi, hắn đã trải qua thế nào.

Có ngươi, cuộc sống đầy màu sắc.

Không có ngươi, mọi thứ liền tĩnh mịch.

Trước đây hắn cảm thấy một mình sẽ đỡ phiền toái, nhưng nếu hiện tại quay lại lối sống đó, hắn sẽ thấy thiếu sót.

Chẳng biết từ lúc nào, ngươi giống như chất gây nghiện của hắn, dù biết kết quả có thể không tốt đẹp, thì hắn cũng không muốn đánh mất ngươi.

Bạch xà suy ngẫm... hình như nàng hiểu được một chút rồi.

Hồ ly tỷ tỷ đang kể câu chuyện giữa tỷ ấy và Tử Liên đại sư.

Tỷ ấy là chất gây nghiện, còn đại sư là người bị đặt bẫy đến nghiện lông tỷ ấy nha!

Nhưng bạch xà đâu biết, Khuynh Diễm đang tráo đổi vai trò, "nam nhân" bị gài bẫy trong câu chuyện đó, thực chất là chỉ bản thân cô.

Còn "hồ ly" từng bước trở thành chất gây nghiện của cô, chính là Tịch Dạ.

Tử Liên là do quá giống cô, nên mới bị cô dùng biện pháp tương tự đặt hố hắn.

Chứ trên thực tế, Khuynh Diễm không giỏi chuyện yêu đương, toàn bộ bài học đều được đúc kết từ vết xe đổ xương máu của chính cô.

Vô thức để Tịch Dạ trở nên quan trọng với mình, không nhớ trước đây mình đã sống đơn độc thế nào, không muốn quay lại những tháng ngày tĩnh mịch thiếu vắng hắn...

Nhưng chắc chắn cô sẽ không quay lại!

Bởi vì hắn là người đã trêu chọc cô trước, nên cả đời này của hắn đều phải tới phụ trách!

Hắc Khuyển: [...] Nè nè, cô tính làm gì?

Muốn bắt cóc đại nhân vật chiếm làm của riêng hả?

Đừng có mơ!

Đại nhân vật là của nó!

Cô mà dám bắt cóc hắn, thì phải bắt cóc cả nó theo nữa mới được!

——

Liệp Yêu Hội gửi thư đến Nhạc Yên Đình, hỏi Tử Liên về án mạng ở hộp đêm.

Tử Liên rành mạch viết thư trả lời, hắn không liên quan đến án mạng, lúc đó hắn chỉ chạy ra cửa sau, đi truy bắt hồ yêu tấn công quản lý.

Là do nhà vệ sinh nằm cùng hướng với cửa sau, lại thêm hộp đêm đông đúc, nên Liệp Yêu Hội tự nhầm lẫn thành hắn vào nhà vệ sinh, chứ hắn chưa từng vào đó tiếp xúc nạn nhân.

Đối với những lời giải thích này, Liệp Yêu Hội dĩ nhiên không tin!

Tử Liên giả dối như vậy, chắc chắn hắn đang bao biện hòng chối bỏ trách nhiệm!

Bọn họ nhất định phải giáp mặt trực tiếp với hắn, tra hỏi rõ ràng việc này!

Tử Liên nhàn nhã uống trà, chậm rãi soạn một lá thư dài đáp lại.

Nội dung đại khái là, Nhạc Yên Đình có quy tắc, một tuần chỉ tiếp bảy vị khách, Liệp Yêu Hội muốn vào thì phải hoàn tất thủ tục giành vé.

Thủ tục là gì? Đương nhiên là tiền đó!

Nếu không có tiền, vậy thì chờ tâm trạng hắn tốt rồi hãy bàn chuyện gặp mặt.

Cụ thể khi nào tâm trạng hắn mới tốt... ừm, chuyện này rất khó nói trước, có lẽ là vài năm, hoặc là vài trăm năm sau chẳng hạn.

Lối viết thư kiêu ngạo này, quả thật khiến người ta giận sôi gan!

"Cái tên Tử Liên đó, đúng là vô liêm sỉ! Chuyện hệ trọng dính líu mạng người, còn là cái chết của anh Đinh, thế nhưng hắn vẫn kiêu ngạo dửng dưng!" Người đàn ông nóng giận đập bàn.

Người bên cạnh bực tức nói: "Theo ý tôi, chúng ta cứ huy động lực lượng đánh vào Nhạc Yên Đình! Chúng ta đông người như vậy, tôi không tin không phá được kết giới của hắn!"

"Đúng! Đánh vào đi!"

"Tôi cũng ủng hộ đánh vào!"

Mọi người theo nhau tán thành, muốn dùng vũ lực ép Tử Liên ra.

Nhưng Lâm Anh Hạo lại có lập trường trái ngược: "Tôi không nghĩ đây là ý kiến hay, chúng ta không có bằng chứng cụ thể, hành động đánh vào Nhạc Yên Đình là quá lỗ mãng."

"Chúng ta được bảo trợ bởi chính phủ, chẳng lẽ còn phải sợ một tên thường dân như Tử Liên chắc?" Người đàn ông khó chịu phản bác.

"Tử Liên không phải thường dân, hắn là đại sư được người người kính trọng."

"Lâm Anh Hạo, rốt cuộc cậu đứng về phe ai? Mỗi lần mở miệng đều bênh vực tên lừa đảo đó! Cậu là gián điệp được cài vào tổ chức sao!" Người đàn ông bị chọc cho càng nóng nảy hơn.

"Tôi không phải gián điệp, tôi chỉ đang trình bày những điều có lợi cho Liệp Yêu Hội." Lâm Anh Hạo giọng đều đều nói.

Người đàn ông tức giận đến đứng phắt dậy!

Nhưng trước khi cuộc tranh luận đi quá xa, thì những vị trong ban chủ tịch Liệp Yêu Hội đã tới.

Họ cũng đưa ra quyết định đồng nhất với Lâm Anh Hạo.

Tuy Liệp Yêu Hội được bảo trợ bởi chính phủ, nhưng Tử Liên lại được bảo trợ bởi nhân dân.

Dù chính phủ có mạnh, thì cũng không thể đông bằng nhân dân.

Tử Liên là đại diện cho hình tượng thần linh trong lòng quần chúng, là tín ngưỡng và niềm tin của họ.

Vô duyên vô cớ tấn công "thần linh", không chừng người dân sẽ bênh vực hắn đến mức gây ra bạo động.

Không có chứng cứ mà muốn buộc tội Tử Liên, chuyện này còn khó hơn lên trời.

Cho nên Liệp Yêu Hội dù đắng vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt!

Ném ra cả đống tiền chỉ để đổi lấy một lần gặp mặt Tử Liên!

Vậy mới thấy, người biết cách xây dựng hình tượng, sẽ tạo được lá chắn tốt khiến kẻ khác không dám tùy tiện bắt nạt mình.

*

Hắc Khuyển: Xây dựng hình tượng cái gì, đây rõ ràng là lừa đảo... khụ, không có, đại nhân vật không lừa đảo, ngài làm gì cũng đúng cả!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK