Hắc Khuyển lặng lẽ không dám đả động tới cô.
Thời gian chịu đựng tối đa của người bình thường là một năm, nhưng cô lại có thể nhẫn nhịn đến tận năm thứ bảy.
Mà từ đầu tới cuối còn không để Triêu Dã phát hiện cô đang đau đớn.
Nếu không phải cơ thể đó đã kéo dài tới cực hạn, Hắc Khuyển nghĩ Khuynh Diễm vẫn đủ sức gắng gượng sống tiếp.
Rốt cuộc quá khứ cô đã trải qua những gì?
Một người có khả năng chịu đựng như vậy, chắc chắn không đơn giản...
Đừng nói là nó chọc trúng tổ ong vò vẽ rồi nha!
"Mở bảng điểm." Khuynh Diễm chỉ thất thần một lúc, sau đó lại khôi phục dáng vẻ lười nhác, nhàn nhạt ra lệnh.
Dãy thông tin dần hiện lên giữa không trung.
Người chơi: Khuynh Diễm
Số thứ tự: 33
Điểm tích lũy: 800.000
Vật phẩm: Không gian tùy thân (Đã kích hoạt)
[Thế giới người máy cô được 650.000 điểm, thế giới cổ đại vừa rồi tiêu hết 400.000.] Hắc Khuyển tỉ mỉ giải thích.
[Nhưng cô hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến được tặng 500.000 điểm, cùng 50.000 điểm ngăn cản thế giới sụp đổ.]
[Trừ ra cộng vào, số dư là 800.000, kí chủ có ý kiến gì không?]
Khuynh Diễm đương nhiên có ý kiến: "Ta tạo nhiều phúc đức như vậy, tại sao nhiệm vụ thế giới chỉ có 50.000 điểm?"
Mẹ nó, gọi Cẩu Tặc là không sai!
Con chó chuyên ăn chặn điểm của ta!
[Trận mưa ở biên cương, cô đồ sát quá nhiều, máu chảy thành sông. Nếu không phải vì phúc đức cô tích lũy đủ nhiều, thì đã trực tiếp bị thiên đạo trục xuất khỏi thế giới!]
Cô lại còn trách nó?
Nghiệp là do tự tay cô tạo ra cả đấy!
Khuynh Diễm trầm mặc một lúc, đạt được kết luận.
Đi chính đạo quá gian nan, chỉ có dùng thủ đoạn lừa đảo mới hiệu quả nhất.
Thế giới sau tiếp tục uy hiếp tống điểm nó!
Hắc Khuyển: [...] Nó nghe thấy lời cô cả đấy nhé!
Muốn tống điểm nó hả? Nằm mơ đi!
Giờ nó đã là Nữu Hỗ Lộc thị Tiểu Đản*, ai cũng đừng hòng bắt nạt nó!
*Nữu Hỗ Lộc thị: họ của Sùng Khánh Hoàng thái hậu thời Càn Long. Một vị phi tần thông minh cơ trí, biết ẩn nhẫn để đi từ thấp lên cao, cuối cùng trở thành Hoàng thái hậu tôn quý, được người người kính ngưỡng.
*Tiểu Đản: chính là Trứng Nhỏ. Ý nó nói nó sắp tôn quý như Hoàng thái hậu.
Xin phép làm gián đoạn mạch truyện.
Vũ vốn định viết những lời này ở cuối chương, nhưng vì sợ bị gỡ bỏ nên mới chèn vào giữa.
Vũ phát hiện truyện mình bị lấy cắp, nhiều nơi đã đăng truyện một cách trái phép. Họ thậm chí không ghi nguồn, mà chỉ để sơ sài hai chữ "sưu tầm".
Vì vậy, Vũ viết những lời này để gửi đến toàn bộ độc giả đang theo dõi truyện.
Nếu các bạn thật sự yêu mến Khuynh Diễm, Tịch Dạ, và A Vũ, mong các bạn đừng ủng hộ những trang đăng truyện trái phép.
Bởi vì, thứ nhất, tốc độ cập nhật chương của họ chậm hơn Vũ.
Thứ hai, nội dung chương mà họ sao chép không hoàn toàn chính xác. Vũ đã thử kiểm tra, có nhiều đoạn bị thiếu sót sai lệch so với bản gốc Vũ viết.
Mỗi ngày Vũ đều cập nhật chương mới, đêm nào cũng thức đến khuya để viết truyện.
Vũ cho đi nhiều thời gian và công sức, nhưng lại bị người khác chỉ dùng hai thao tác copy và paste liền đăng lại kiếm lợi nhuận cho riêng họ.
Thật sự cảm thấy vừa ấm ức vừa tức giận.
Vũ biết những bạn độc giả xem truyện tại các trang đăng trái phép, là vì bạn không rõ nguồn truyện ở đâu.
Vũ chỉ đăng truyện tại hai ứng dụng M.a.n.g.a.T.o.o.n và N.o.v.e.l.T.o.o.n.
(Khi các bạn tìm tên hai ứng dụng này, hãy bỏ dấu chấm giữa các chữ cái nha. Vì tránh cho những nơi ăn cắp quét bỏ tên ứng dụng, nên Vũ mới chèn dấu chấm vào như vậy).
Vũ không mong mọi người làm quá nhiều, chỉ hy vọng các bạn hãy đến đọc truyện ở trang chính chủ, xin đừng tiếp tục ủng hộ những kẻ ăn cắp chất xám và thời gian của Vũ.
Mỗi một lượt like của các bạn tại đây, chính là sự động viên để Vũ cảm thấy nỗ lực mình cho đi là xứng đáng.
Cảm ơn các bạn đã đọc những dòng này, bây giờ chúng ta vào vị diện mới thôi.
——
"Đứng lại!"
"Mau bắt lấy nó!"
"Không được để nó trốn thoát!"
Khuynh Diễm vừa mở mắt, liền phát hiện động tác thân thể mình đang ra sức chạy trốn, đằng sau vang lên âm thanh la hét truy đuổi.
Ngay khi cô kịp phản ứng, thì chân trước đã vượt ra khỏi vách núi, tốc độ lao đi quá nhanh, theo lực quán tính không thể phanh lại.
Vút!
Vù vù vù!
Cảm giác mất thăng bằng đánh tới.
Toàn bộ thân thể đều nhào xuống đáy vực.
Đột nhiên bên trên có một luồng sáng nâu đồng chói mắt, lực hút mạnh mẽ như lốc xoáy cuốn lấy lôi kéo cô.
Khuynh Diễm cố bám vào dây leo mọc ra bên vách núi.
Phựt!
Dây leo bị lốc xoáy hút đến đứt lìa, thân thể cô bay lên không trung, rơi vào một đồ vật hình tháp.
Toàn bộ không gian tức khắc đều tối xuống, lực lượng nặng nề như tảng đá ngàn cân đè ép, khiến Khuynh Diễm không thể nào thở nổi.
Mẹ nó!
Vừa đến mà game đã khó như vậy!
Ngọn lửa nhỏ xuất hiện trên đầu ngón tay cô, tầm nhìn xung quanh dần được thắp sáng.
Vách tường đồng màu nâu sẫm, phía trên khắc những ký tự cổ quái trông như bùa chú.
Men theo khe hở, ký tự phát ra ánh sáng vàng nhạt, hình thành xiềng xích đang khóa lại tay chân cô.
Khuynh Diễm cong ngón tay, lửa nhỏ lon ton nhảy xuống, dáng vẻ lúc lắc cực kỳ đáng yêu... một giây sau liền bùng lên hung tợn!
Đốt trụi xích sắt!
Nhưng sợi xích cũ vừa biến mất, thì sợi xích mới lập tức xuất hiện vây công.
Lửa nhỏ mê man nhảy nhảy bên cạnh Khuynh Diễm, giống như đang dò hỏi gì đó.
"Dạy mi bao nhiêu lần rồi, trước tiên tìm kiếm căn nguyên vấn đề, rồi hãy hành động. Tới khi nào mi mới có thể thông minh hơn?" Khuynh Diễm nhíu mày phàn nàn.
Lửa nhỏ lắc lắc lắc, chăm chú tìm kiếm căn nguyên vấn đề.
Sau đó nhảy lên vách tường, va chạm vào ký tự văn phạm cổ xưa.
Trong không khí tức khắc sinh ra hai luồng lực lượng đối kháng, tiếng 'tách tách' nổ vang, vách tường đồng bị lửa liếm qua, dần biến thành màu đen cháy xém.
Thời điểm ký tự bùa chú bị phá hỏng, cũng là lúc xích sắt trên cổ tay Khuynh Diễm vô thanh vô tức tan biến giữa hư không.
Cô xoay xoay cổ tay thư giãn, nhưng một sau liền khựng lại... Mẹ kiếp!
Cái quỷ gì!
Một nhúm tròn tròn đáng yêu, đệm thịt mềm mại hồng hồng như quả măng cụt nhỏ, phía trên là lớp lông trắng tinh thuần.
Khuynh Diễm: "..."
Khi nãy vì tình hình quá nguy cấp nên không chú ý, hiện tại vừa chú ý tới liền phát hoảng.
Một nữ thần cao phú soái như cô, sao cô thể biến thành một con thú?
Cẩu Tặc, mi lăn ra đây!
Trong đầu một mảnh lặng ngắt, hoàn toàn không có âm thanh quen thuộc đáp lại.
Khuynh Diễm cảm thấy kỳ quái, thử gọi: "Cẩu Tặc?"
Vẫn là tiếp tục im lặng.
"Hắc Khuyển, mi chết rồi đấy à?"
[Đề nghị gọi đúng tên, Trứng Nhỏ.] Âm thanh lạnh băng không cảm xúc, chỉ nói một câu ngắn gọn đủ ý, sau đó... không có sau đó nữa.
Khuynh Diễm nhướng mày. Trâu bò nha!
Hôm nay còn dám lên mặt với ta?
[Ta là một quả trứng lạnh lùng không có tình cảm, từ nay cô đừng mong uy hiếp được ta.]
Nữu Hỗ Lộc thị Tiểu Đản đã lên thừa kế ngôi vị Hoàng thái hậu!
Khuynh Diễm cười nhạt: "Để xem mi lạnh được bao lâu."
Hắc Khuyển định hét lên, rất lâu đấy nhé!
Nhưng chợt nhớ ra thiết lập mới của mình là lạnh lùng, vì vậy quyết định yên lặng... đập kịch bản vào đầu Khuynh Diễm! Cho đau chết cô!
—
Đây là thế giới hiện đại, nhưng nhân yêu lẫn lộn.
Hai mươi năm trước, thiên địa phát sinh chấn động, giữa Nhân Giới và Yêu Giới đột nhiên xuất hiện lỗ hổng không gian.
Hệ quả là vô số yêu quái từ thời cổ đại bị kéo đến môi trường hiện đại.
Nhưng pháp tắc trời đất đã quy định, từ sau khi kiến quốc không cho phép yêu vật thành tinh, thời hiện đại không phù hợp để yêu quái sinh sống.
Vì vậy, yêu quái ở nơi này từng ngày mất đi yêu lực, dần hóa về nguyên hình, cuối cùng là không còn linh trí, trở về làm một con vật tầm thường.
Sau đó, lại nghe thấy biện pháp duy nhất để yêu quái được thiên đạo Nhân Giới thừa nhận, chính là tu luyện tà thuật... Ăn thịt người!
Chỉ có đem nội tạng con người dung hòa vào thân thể yêu quái, thì mới ngụy tạo được lớp ngụy trang qua mắt thiên đạo, từ đó bảo trì yêu lực tiếp tục sinh tồn.
Nhưng tà thuật này một khi tu luyện, thì cả đời đều phải duy trì, dẫn đến nạn yêu quái ăn thịt người diễn ra khắp nơi.
Như một quy luật tự nhiên, có yêu quái hoành hành, tất sẽ có người trừ yêu.
Một nhóm nhân loại sinh ra năng lực dị thường, có bản lĩnh đối phó yêu quái, được gọi là liệp yêu sư.
Bọn họ cùng nhau thành lập Liệp Yêu Hội, phụ trách diệt trừ yêu quái bảo vệ con người.
Nam nữ chính thế giới này đều là liệp yêu sư.
Nam chính Lâm Anh Hạo, làm người ngay thẳng, hành hiệp trượng nghĩa, thiên phú dị bẩm trừ yêu.
Nữ chính Mạn Điệp, chính trực ngây thơ, nhân ái tốt bụng, đương nhiên cũng có thiên phú.
Toàn văn kể về hành trình nam nữ chính đồng sinh cộng tử, từ nhân viên thực tập, tiến đến vị trí lãnh đạo chủ chốt trong Liệp Yêu Hội.
Cuối cùng, đánh đuổi yêu quái ra khỏi Nhân Giới, kết thúc mỹ mãn tốt đẹp.
Và như thường lệ, nguyên chủ thủ vai quần chúng qua đường, chết trong vòng một nốt nhạc.
Là yêu quái.
Hồ ly.
Khuynh Diễm: "..." Thế giới trước ta bị dân chúng chửi rủa hồ yêu họa quốc, nên thế giới này liền thật sự trở thành hồ ly tinh?
Sắp xếp hay đấy!
Khuynh Diễm giơ móng vuốt măng cụt lên, đếm đếm mấy nhúm lông trắng sau lưng mình.
Một, hai, ba, bốn, năm... Chín?
Chín đuôi?
Cửu vĩ hồ?
Vậy tức là có đến chín mạng?
Buff siêu mạnh, lần này chơi sập thế giới luôn!