Qua một lúc sau, hắn chậm chạp đứng dậy, tỏ ý muốn rời đi: "Cảm ơn cô... tôi phải... về rừng..."
Khuynh Diễm bước ngang chắn đường hắn, giơ tay chỉ khay thức ăn trên bàn, hỏi: "Cậu đói không?"
Ánh mắt Mộ Ngôn trống rỗng vài giây, sau đó thấp thoáng sáng lên tia vui vẻ.
Nhưng rồi hắn chợt buồn bã xuống, lắc đầu từ chối: "Tôi... không đói."
Ọp ẹp.
Bụng hắn gần như ngay lập tức kêu một tiếng, bán đứng câu trả lời của hắn.
Một, hai, ba, bốn, năm giây chậm chạp trôi qua, khuôn mặt Mộ Ngôn bằng tốc độ mắt thường có thể trông thấy được ửng đỏ lên.
Bởi vì da hắn rất trắng, nên màu sắc xấu hổ kia vô cùng rõ ràng, nhìn như ai đó vừa nghịch ngợm lấy phấn hồng phớt lên gò má hắn vậy.
Khuynh Diễm cào cào móng vuốt dưới đáy lòng. Đáng yêu quá! Của ta! Tiểu ăn vạ này là của ta!
Cô đè nén tiểu nhân đang gào thét kia, cố tỏ ra bình tĩnh mỉm cười: "Cậu đói rồi, mau ăn đi."
Mộ Ngôn còn chưa biết phải phản ứng thế nào, thì Khuynh Diễm đã kéo hắn đến bên thau nước ấm, nhúng khăn lau mặt lau tay cho hắn.
Mộ Ngôn mất tự nhiên rụt rụt người lại, nhưng vẫn không thật sự bài xích tránh né cô.
Khuynh Diễm làm rất nhanh chóng, đẩy hắn ngồi vào bàn: "Cậu ăn đi, tất cả chỗ này đều là của cậu."
Trước khi năm giây trôi qua để Mộ Ngôn kịp tiếp thu và trả lời, thì bụng hắn đã biểu tình kêu lên một tiếng đáp lời cô.
Khuôn mặt hắn vốn đang đỏ, vì tiếng kêu này mà càng trở nên đỏ hơn, ngón tay hắn vò chặt góc áo vải sờn trên người mình, đầu cúi gầm xuống đất.
Sợi tóc trắng ngại ngùng rũ qua gò má, như tấm rèm che đi sắc hồng lúc ẩn lúc hiện. Và cả ánh mắt bối rối kia của hắn, làm Khuynh Diễm phải bóp tay ép mình bình tĩnh!
"Thức ăn không hợp khẩu vị cậu sao? Cậu thích món gì, tôi gọi người nấu cho cậu?"
Mộ Ngôn chậm chạp ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: "Tôi muốn... về rừng."
Khuynh Diễm biểu thị, về rừng là không thể nào về rừng!
Đáng yêu như vậy, đừng hòng thoát khỏi tay ta!
Nhưng cô biết mình không thể tỏ ra hung hăng, tính cách Mộ Ngôn nhút nhát, cô ép buộc quá sẽ dọa sợ hắn.
Khuynh Diễm thử nghĩ cách, cầm thìa lên nếm thử mỗi món một ít, ra hiệu nói: "Cậu xem, không có độc."
Mộ Ngôn nhìn cô hồi lâu, cuối cùng cũng rụt rè cầm thìa lên, cẩn thận múc thức ăn cho vào bát mình.
Quả nhiên Khuynh Diễm đoán đúng, hắn sợ cô hạ độc trong thức ăn.
Mộ Ngôn nhỏ bé yếu ớt, nhưng bản năng đề phòng lại lớn như vậy, chứng tỏ cuộc sống trước đây hắn thường xuyên bị người ta ức hiếp.
Hoặc đã từng có người giả vờ đối tốt với hắn, rồi sau đó đùa cợt hãm hại hắn, nên bây giờ hắn mới cảnh giác trước cô.
Như hiện tại, dù đã rất đói, nhưng hắn vẫn không chăm chú vào thức ăn, mà cứ cách chốc lát lại ngẩng đầu nhìn cô, như lo sợ cô sẽ đột ngột tấn công hắn.
Khuynh Diễm chống cằm ngồi bên cạnh, an tĩnh không phá vỡ bữa ăn của Mộ Ngôn.
Chờ đến khi hắn sắp ăn xong, cô mới chợt hỏi: "Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?"
Mộ Ngôn chậm chạp nhai hết, rồi dùng tốc độ rì rì trả lời: "Tôi... mười ba..."
Khuynh Diễm nhỏ giọng lẩm bẩm: "Phải chờ thêm năm năm nữa..."
Mộ Ngôn ngơ ngác nhìn cô, ánh mắt mờ mịt không hiểu cô có ý gì.
Khuynh Diễm nhanh chóng lảng sang chuyện khác: "Cậu ở độ tuổi quy định của Love and Light, sao lại không đến trường học?"
Mộ Ngôn vốn đang bình thường, nhưng sau khi nghe câu này, hắn liền sợ hãi bỏ thìa xuống: "Tôi muốn... đi về..."
Khuynh Diễm đương nhiên sẽ ngăn cản: "Giờ đã khuya rồi, cậu một mình về rừng không an toàn, cứ ngủ ở chỗ này đi."
Mộ Ngôn lắc đầu từ chối: "Tôi muốn... về..."
Khuynh Diễm xoay xoay cổ tay, cân nhắc xem có nên đánh ngất hắn hay không.
Nhưng nhìn thân thể gầy yếu của Mộ Ngôn, cô lo mình mà đánh hắn một cái, thì hắn sẽ gãy xương cổ mất.
Vì để tránh tháng ngày bị ăn vạ về sau, nhịn đi thì hơn.
"Giờ này trên đường có rất nhiều kẻ xấu, chúng sẽ tấn công nếu thấy cậu đi một mình. Tạm thời cậu ngủ lại đi, tôi hứa sẽ không làm gì cậu." Khuynh Diễm cực kỳ có uy tín đảm bảo.
Cô hơi suy nghĩ, giơ tay chỉ phía cửa phòng: "Ở đó có chốt gài từ bên trong, nếu cậu sợ thì cứ khóa lại, tôi sẽ không vào được."
Bởi vì nội dung cô nói hơi dài, nên Mộ Ngôn mất rất lâu mới tiếp thu hết.
Nếu lúc nãy hắn còn kiên quyết rời đi, thì bây giờ đáy mắt hắn đã bắt đầu hiện lên do dự.
Khuynh Diễm thấy vậy liền tiếp tục lừa gạt... khụ, không phải, tiếp tục thuyết phục hắn: "Cậu nhìn xem, căn phòng này có bốn bức tường kín kẽ như vậy, nếu cậu khóa cửa thì đâu ai vào được, đúng không? Cậu ngủ ở đây chắc chắn rất an toàn."
Mộ Ngôn im lặng thật lâu, cuối cùng chầm chậm gật đầu đồng ý: "Cảm ơn cô..."
Khuynh Diễm chỉ quần áo sạch sẽ trên giường, dặn dò: "Cậu nhớ thay đồ, yên tâm ngủ một giấc, tối nay sẽ không ai làm phiền cậu."
Đến tận khi Mộ Ngôn gài chặt cửa và nằm lên giường, hắn vẫn có cảm giác mơ hồ không chân thực.
Bởi vì những món ăn vừa rồi thật ngon, đã rất lâu rồi hắn không được ngồi vào bàn ăn uống đàng hoàng như vậy.
Chặn nệm này cũng thật ấm áp, hắn đã không còn nhớ chính xác lần cuối mình được đắp chăn là khi nào nữa.
Và hình như... chưa bao giờ có người cười dịu dàng nói với hắn, hãy ngủ thật ngon, nơi này sẽ không ai làm phiền hắn.
Nhưng Mộ Ngôn lại không dám nhắm mắt ngủ, bởi hắn sợ tất cả chỉ là mơ, khi tỉnh dậy chẳng còn điều gì hiện hữu nữa. Người tốt sẽ biến thành kẻ xấu, và hắn lại một mình bị bỏ rơi trong khoang thuyền đầy lạnh lẽo kia...