Hắn đã hiểu, ba năm trước Khuynh Diễm nói 'nuôi heo làm thịt' là có ý nghĩa gì!
Thì ra ngay từ đầu cô đã luôn muốn làm thịt hắn, thật sự quá đáng!
Triêu Dã cũng không bài xích việc gần gũi Khuynh Diễm, nhiều năm ngủ cùng nhau, hắn đã sớm quen với hơi thở của cô.
Thậm chí có cô bên cạnh, còn làm hắn cảm thấy rất thoải mái.
Cô giống như phụ hoàng, dẫn dắt hắn quản lý chính sự, dạy hắn học tập rất nhiều điều.
Cô cũng giống như mẫu phi, gọi người làm thức ăn ngon cho hắn, luôn luôn chiều chuộng hắn.
Triêu Dã không biết thích là gì, vì tính cách hắn vốn đơn thuần, cũng chưa từng thích qua ai. Hắn chỉ biết rằng, hắn có cảm giác rất thân thiết với Khuynh Diễm, thân thiết đến mức nếu muốn hắn sủng hạnh cô, hắn sẽ rất sẵn lòng.
Nhưng với điều kiện là phải đổi lại thân thể!
Hắn không chấp nhận cho cô thượng hắn!
Triêu Dã chăm chú xem xét sổ sách, hướng đến hỏi Khuynh Diễm: "Tại sao ngươi lại chủ trương tích lũy nhiều lúa gạo như vậy?"
"Ta nhìn thấy thiên cơ, biết không lâu nữa sẽ có lũ lụt diện rộng." Thái độ Khuynh Diễm rất tùy tiện, nhìn không có nửa điểm đáng tin nào.
Nhưng kỳ lạ là Triêu Dã lại tin cô, thậm chí hắn còn nghiêm túc nghĩ cách: "Vậy thì không thể để quốc khố thiếu hụt, có điều... mùa màng năm nay không được bội thu, nếu đột ngột tăng thuế, sẽ là làm khó bách tính."
Triêu Dã suy tư một chút, lại thử kiến nghị: "Hay là tăng thuế các mặt hàng mang lại lãi cao như muối, vải vóc, trang sức. Mặt khác giảm thuế nông sản để đẩy mạnh trồng trọt, tích lũy lương thực, ngươi cảm thấy thế nào?"
Khuynh Diễm trầm mặc.
Cô cảm thấy không ổn.
Không phải kiến nghị của Triêu Dã không ổn, mà là... tiểu ăn vạ thông minh lên rồi! Không ổn không ổn! Sau này sẽ không dễ lừa nữa!
Thật làm người ta rầu thúi ruột.
Hắc Khuyển: [...] Nó cũng rầu thúi ruột vì phải phục vụ một tên đại vô sỉ như cô đấy!
"Sao ngươi lại im lặng như vậy? Ngươi thấy cách làm này của trẫm không ổn sao?" Triêu Dã theo bản năng rất tin tưởng Khuynh Diễm.
Ba năm qua đều là cô chỉ dẫn hắn quản lý quốc sự, nên mọi quyết sách hắn đều tham khảo qua ý kiến cô.
"Có thể tiến hành, ngày mai phái người đi khảo sát xem những mặt hàng nào đạt lợi nhuận cao, sau đó nghị sự hạ chỉ." Khuynh Diễm chống cằm 'rầu thúi ruột' đáp.
"Nếu có thể tiến hành, vậy tại sao sắc mặt ngươi lại không cao hứng?" Triêu Dã lo lắng hỏi: "Thân thể ngươi có chỗ nào không khỏe sao?"
"Ừ." Khuynh Diễm gật đầu.
"Chỗ nào không khỏe? Trẫm gọi thái y đến xem cho ngươi." Triêu Dã hấp tấp đứng dậy, nhưng còn chưa kịp bước đi thì cánh tay đã bị Khuynh Diễm giữ lại.
Lực đạo kéo mạnh một cái, hắn lập tức ngã vào lòng cô, ngồi trên đùi cô.
Khuynh Diễm vòng tay qua eo hắn, cười nói: "Không cần gọi thái y, ta chỉ bị đau dạ dày."
Triêu Dã vốn đang định nổi giận, nhưng nghe câu nói của cô thì liền khựng lại, ánh mắt không giấu được lo lắng hỏi: "Sao có thể đau dạ dày? Gần đây ngươi ăn uống thất thường lắm sao? Trẫm đã dặn ngươi bao nhiêu lần rồi, ăn uống là đại sự quan trọng nhất!"
Câu cuối cùng hoàng đế bệ hạ nói rất khí khái hùng hồn! Ăn uống là đại sự quan trọng nhất!
Bởi vì tâm hồn ngài lúc nào cũng chỉ có thức ăn!
Khuynh Diễm dùng ánh mắt không rõ ý vị nhìn hắn, chậm chạp mở miệng: "Ta không phải đau dạ dày bình thường, thái y không chữa được."
"Vậy thì ngươi đau dạ dày gì?" Không bình thường, là rất nghiêm trọng sao?
Triêu Dã bắt đầu bồn chồn dưới đáy lòng, sau đó liền nghe người kia nhả ra từng chữ.
"Dạ dày của ta..." Khuynh Diễm thở dài một hơi, nói: "Là bị thiếu thịt heo nhỏ, cảm thấy đói bụng muốn ăn."
Triêu Dã: "..."
Heo nhỏ cái quỷ nhà ngươi!
Trẫm lo lắng cho ngươi, ngươi lại giăng bẫy muốn ăn trẫm!
"Liễu Khuynh Diễm, ngươi... ưm..." Triêu Dã dùng hết sức lực đẩy Khuynh Diễm ra, tức giận nhưng không dám lớn tiếng, hạ thấp âm thanh nói: "Không được hôn! Ngươi có chừng mực đi, chỗ này là Ngự Thư Phòng, nếu để người khác nhìn thấy thì không tốt!"
Trở về phòng ngủ rồi hôn, trẫm cũng không phải không cho ngươi hôn.
Khuynh Diễm khẽ nhướng mày, ánh mắt hiện lên một tia tối nghĩa.
Đáy lòng Triêu Dã lập tức reo vang chuông cảnh báo.
Hắn nhận ra, biểu cảm này của cô là đang có ý đồ xấu xa!
Triêu Dã kéo y phục muốn bỏ chạy, nhưng Khuynh Diễm đã cường thế túm lấy hắn, nâng cả người hắn đặt lên chiếc bàn nghị sự ở Ngự Thư Phòng.
Đưa lưng hắn hướng về phía cửa lớn, mặt đối mặt với cô.
Khuynh Diễm chống tay hai bên người Triêu Dã, ngang ngược cúi xuống cưỡng hôn.
Mới đầu, hoàng đế bệ hạ cũng rất kháng cự, trẫm không muốn không muốn, làm chuyện này ở Ngự Thư Phòng, là hôn quân hôn quân!
Nhưng đứng trước cám dỗ, ý chí dần dần trở nên tan rã, không chỉ buông xuôi cam chịu, mà còn đón ý hùa theo Khuynh Diễm, chủ động vòng tay ôm lấy cô, kéo cô dựa sát vào người hắn.
Hoàng đế bệ hạ, ngài thực không kiên định.
Nụ hôn trằn trọc dây dưa kéo dài, đến khi Khuynh Diễm buông Triêu Dã ra, thì khóe mắt hắn đã cất chứa đầy hơi nước, gò má nhuộm màu ửng hồng, quần áo trên người cũng xốc xếch lộn xộn.
Bởi vì lúc mới bắt đầu Triêu Dã giãy giụa quá mạnh, nên tấu chương trên bàn đều bị xô đẩy rơi khắp mặt đất.
Mỹ nhân mặc y phục rối loạn nửa nằm nửa ngồi giữa bàn nghị sự, dưới đất lại vung vãi giấy tờ công văn triều chính.
Khung cảnh Ngự Thư Phòng tràn đầy loại sắc thái mờ ám của... yêu phi và hôn quân.
Tâm tình Khuynh Diễm có vẻ rất tốt đẹp, chỉnh lại y phục cho Triêu Dã, xoa xoa gương mặt hắn, cười hỏi: "Bệ hạ, người có cảm nghĩ thế nào về Văn Phòng Play?"
Hắc Khuyển: [...]
Hiện tại nó cắt đứt khế ước với tên cặn bã này còn kịp không?