Theo thường lệ, thầy Lý trước khi vào cửa đã nổi một trận lôi đình, sau đó bắt đầu phát bài thi rồi đọc điểm.
Tạ Miêu nghĩ lúc đó mình phát sốt nên đầu óc không tỉnh táo lắm, bài cuối cùng cũng chưa làm, chắc chắn điểm sẽ không cao.
Quả nhiên khi đọc đến cô, cô chỉ thi được 82 điểm.
Từ khi Tạ Miêu lên cấp ba, dù là thi giữa kỳ hay là trắc nghiệm bình thường thì cũng không dưới 90 điểm.82 điểm, đối với cô mà nói thì là một con điểm không lý tưởng.
Các bạn học đều cảm thấy bất ngờ nhưng ngẫm lại sau khi thi xong cô liền phát sốt nằm viện, trong lớp có không ít bạn học đến bệnh viện thăm cô vào ngày hôm sau. Thấy sắc mặt cô còn trắng đến đáng sợ thì cảm thấy về tình có thể tha thứ.
Nhưng kết quả của Tào Khiết lại không thể dự đoán được, vậy mà lại được 89 điểm.
Mà những môn khác của cô ta đều thi không tệ, rõ ràng tiến bộ hơn nhiều sao với kỳ thi giữa kỳ.
Chẳng lẽ lần này cậu ta không giả vờ nỗ lực học tập nữa sao?
Cậu ta vươn lên sớm như vậy được thì trộm bài thi của Tạ Miêu làm gì?
Các bạn học thầm nói ở trong lòng, lúc Tào Khiết đi lên nhận bài thi còn đắc ý, khiêu khích liếc Tạ Miêu một cái.Đáng tiếc Tạ Miêu cũng không bố thí cho cô ta một ánh mắt nào, chỉ cúi đầu dò đáp án với Trịnh Chí An.
Tào Khiết đánh hụt một quyền, trong lòng như nghẹn một đóm lửa, vừa tan học, liền đuổi theo Tạ Miêu và Hứa Văn Lệ ra ngoài.
“Tạ Miêu không phải cậu rất lợi hại sao? Sao lần này thi vật lý chỉ được 82 điểm, thi còn chẳng hơn tôi?”
“Cậu còn có chút thể diện nào không? Chị Miêu Miêu phát sốt nằm viện cậu không biết sao?” Hứa Văn Lệ lập tức nổi giận.
Tào Khiết nghe xong lại cười nhạo: “Ai biết cậu ta có phải cảm thấy sẽ thi rớt nên sợ mất mặt giả bệnh hay không.”
“Vì sao tôi thấy người phát sốt không phải tôi mà là cậu nhỉ?”
Tạ Miêu kỳ quái liếc cô ta một cái: “Đầu cậu bị sốt hỏng rồi à? Không lẽ bác sĩ không nhìn được có phải giả bệnh hay không?”
“Đầu óc cậu mới bị đốt hỏng!” Tào Khiết trừng cô: “Cậu ít tìm cớ bào chữa vì sao mình không thi tốt đi, có bản lĩnh thì chúng ta gặp lại vào cuối kỳ.”
Hứa Văn Lệ vừa nghe, cười: “Cậu đây là chưa bị vả mặt đủ à? Hay là cậu lại nghĩ được cách trộm bài thi mới?”
Tào Khiết kị nhất là bị người khác nhắc đến vấn đề này, nhất thời bị nghẹn đến xanh mặt, sau một lúc lâu mới thốt ra một câu: “Chúng ta chờ xem”.
Tạ Miêu mặc kệ cô ta, chỉ lén nói với Hứa Văn Lệ: “Em cũng nên học cho tốt, đừng để đến lúc đó không thi lại cậu ta.”
Hứa Văn Lệ lập tức căng da đầu, nghĩ tới dáng vẻ đắc ý của Tào Khiết : “Chị nói đúng, em không thể thi kém cậu ta được.”
Hứa Văn Lệ trở về liền vùi đầu vào học, bình thường nhanh nhẹn như vậy thì đương nhiên cũng rất chú tâm ngồi đọc sách giải đề.
Tạ Miêu nhìn rồi cười, quay đầu trông thấy Ngô Thục Cầm ở phía trước, lại nghĩ tới Cố Hàm Giang bữa đó đưa mình tới bệnh viện.
Bây giờ xem ra, Ngô Thục Cầm cũng không chán ghét như trong tưởng tượng của cô, thậm chí đôi khi còn khá đáng yêu.
Còn Cố Hàm Giang thì sao?
Anh có thể bỏ ba tiết học tìm được bài thi bị vứt của cô, có thể không chút do dự đưa cố đi bệnh viện khi cô bệnh, ít nhất cũng không lạnh nhạt vô tình như vẻ ngoài.
Cô chỉ đơn giản xem anh như nam chính trong sách, có phải quá phiến diện rồi hay không?
Vài ngày sau khi Tạ Miêu xuất viện, Cố Hàm Giang và Ngô Thục Cầm về nhà liền thấy bà Ngô đang vui vẻ thử một chiếc áo lông màu xanh lục hoàn toàn mới.
“Đây là mẹ của Miêu Miêu làm cho bà, thế nào? Đẹp không?”
Trình Lập Xuân có tiếng khắp thôn trong chuyện may vá, bộ áo lông còn thêu ca rô, vô cùng đẹp.
Ngô Thục Cầm vội gật đầu, còn đặt tay lên sờ sờ.
Bà Ngô chỉ lên ván: “Bên kia còn có hai bộ mũ, khăn quàng cổ và bao tay, cho con và Hàm Giang, nói các con bình ngày thường đi với Miêu Miêu, lần này Miêu Miêu bị bệnh còn đưa con bé đến bệnh viện, cảm ơn các con chăm sóc cho nó.”
Ngô Thục Cầm vốn muốn kiêu ngạo nói cô ta không thèm chăm sóc Tạ Miêu nhưng vừa thấy trong đó có một bộ màu vàng nhạt, trên đỉnh mũ còn thêu quả cầu thì lập tức ngậm miệng.
Cái mũ đỏ hôm nay Tạ Miêu mang vô cùng xinh đẹp, nhìn kiểu dáng thì hình như không khác cái này lắm.
Cô ta không chờ nổi mà cầm lấy đội lên đầu, vui sướng chạy đến chiếc gương cạnh cửa.
Nhưng ngày hôm sau, người mang bộ mũ khăn quàng cổ với Tạ Miêu thì lại chỉ có Cố Hàm Giang.
“Ngô Thục Cầm sao cậu lại không mang? Không thích sao?” Tạ Miêu có chút tò mò.
Ngô Thục Cầm: “…”
Cô ta có thể nói cô ta bị anh Hàm Giang mua chuộc bằng chiếc áo lông mới, nước mắt lăn dài quyết định để hai người họ mặc đồ giống nhau không?
Danh Sách Chương: