“Không phải mỗi ngày, một tuần cũng hai ba lần thôi.” Ngô Thục Cầm làm bộ không để ý lắm giải thích.
Mấy nữ sinh lập tức bĩu môi, “Ra vẻ thật sự, giống như cậu ta học tiếng Anh được lắm vậy.”
“Đúng vậy, Lâm Đại Giang lớp chúng ta học tiếng Anh cũng tốt lắm, nhưng chưa bao giờ thấy cậu ấy khoe khoang như vậy.”
Nói rồi còn có người hỏi Ngô Thục Cầm: “Tớ nhớ rõ thành tích của cậu cũng không tồi, cậu học tiếng Anh thế nào? Không thể kém hơn Tạ Miêu chứ?”
“Cũng được.”
Không biết vì sao, vốn rất thích nghe người khác nói Tạ Miêu không bằng Ngô Thục Cầm, lúc này tâm tình cô có hơi bực bội.
Mấy nữ sinh kia lại không chú ý sự qua loa trong lời nói của cô: “Cậu xem cậu vẫn luôn có thành tích tốt như vậy, cũng không khoe khoang khắp nơi. Cậu ta mới thi hai lần được đứng nhất cái đuôi đã vểnh lên tận trời rồi, sợ người khác không biết cậu ta học tốt cỡ nào nỗ lực cỡ nào sao.”
Trên thế giới này điều đáng ghét nhất chính là con nhà người ta.
So với con nhà người ta càng đáng ghét hơn là con nhà người ta thế này, trước kia đặc biệt bị bạn khinh bỉ là nhỏ học tra.
Mỗi lần nghe được giáo viên khen Tạ Miêu, toàn thân bọn họ đều khó chịu, trong lòng tỏa ra men chua.
Nhưng Ngô Thục Cầm càng nghe càng cảm thấy những lời nói này nghìn lời như một, nghe chả có chút ý nghĩa nào.
“Được rồi bớt tranh cãi đi, mấy cậu đã quên Tạ Miêu có người bà lợi hại thế nào sao?”
Biểu cảm mấy nữ sinh cứng lại, ngượng ngùng nói: “Ở đây không phải không thấy người ngoài sao, chúng tớ mới nói gì? Cậu cũng không thể truyền ra bên ngoài chứ?”
Thấy Ngô Thục Cầm dường như không muốn nói đến chuyện học tập này lắm, có bạn nữ sinh mặt tròn đổi đề tài, “Đúng rồi, đại hội thể thao lần này cậu báo danh hạng mục nào?”
Mấy hôm trước trường học đã thông báo, đầu tháng sau tổ chức đại hội thể thao mùa xuân.
Khó có được một hoạt động, hai ngày nay các học sinh đều thảo luận về chuyện này, đã không phải là lần đầu tiên Ngô Thục Cầm bị hỏi đến.
Sắc mặt cô hòa hoãn một chút, “Tớ báo danh rồi, 100m, 200m và 400m chạy tiếp sức.”
“Vậy Tạ Miêu thì sao? Cậu ta có báo danh không?”
Sao mà nói tới nói lui, lại nói đến Tạ Miêu vậy?
Ngô Thục Cầm nhíu mày, “Cậu ấy không báo danh, sao?”
“Biết ngay thể dục của cậu ta không ổn, chắc chắn sẽ không báo danh.”
Nữ sinh mặt tròn cười lên, “Tạ Miêu đó chính là con mọt sách, ngoại trừ đọc sách cái gì cũng không biết. Môn chạy đại hội thể thao không có cậu ta, đội quân nhạc không có cậu ta, trường học tổ chức đêm hội Nguyên Đán cũng không có tiết mục của cậu ta, kém xa cậu luôn.”
“Đúng thế, tớ thấy lần này cậu ta chắc chắn giống với lần trước, đại hội thể thao trực tiếp xin nghỉ không tới, một chút cảm giác vinh dự tập thể cũng không có.”
Ngô Thục Cầm thật sự không có kiên nhẫn nghe bọn họ nói cái này, xoay người đi: “Tớ đi đá cầu đây, không nói chuyện với mấy cậu nữa.”
Mấy nữ sinh liên tục gọi cô mấy tiếng, cô cũng không phản ứng, không khỏi oán giận: “Sao cậu ấy nói cáu kỉnh thì cáu kỉnh ngay được vậy? Tớ thấy cậu ấy với Tạ Miêu cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, mắt đều mọc ở trên đỉnh đầu.”
Có lẽ là đã tìm đủ cảm giác ưu việt, các nữ sinh bị con nhà người ta đả kích kinh khủng trong lòng cuối cùng cũng cân bằng.
Nhưng mà, buổi chiều ngày hôm đó, đội quân nhạc trường học truyền ra tin tức: Nữ sinh lớp 10 trước kia làm chỉ huy về nhà kết hôn, không học nữa, giáo viên tạm thời quyết định để Tạ Miêu- nữ sinh trông xinh đẹp nhất trường làm thay.
Mấy nữ sinh lớp khác đều trợn tròn mắt, Ngô Thục Cầm lại sợ hãi trong lòng mà sờ túi.
Quả nhiên ít nói xấu Tạ Miêu là đúng đắn, kinh nghiệm mấy người Đoàn Thụ Hoa đích thân trải nghiệm đã nói cho mọi người biết, đau mặt là cảm giác gì.
Chỉ sờ soạng một chút, sắc mặt Ngô Thục Cầm đã thay đổi.
Tờ giấy viết chính tả cô nhét trong túi đâu? Rơi chỗ nào rồi?
Ngô Thục Cầm sợ bị người khác phát hiện, vội vàng đi tìm.Đúng lúc này, Tạ Kiến Trung từ ngoài phòng học ngó đầu vào, “Chị, ở sân thể dục em nhặt được tờ giấy, trên đó hình như là bản viết chính tả trưa nay chính ta làm, chị nhìn xem là lớp chị sao?”
Sắc mặt Ngô Thục Cầm thay đổi, mông vừa rời khỏi ghế một chút “Bụp” một cái, lại dán chặt xuống ghế.
Tác giả có lời muốn nói: Tạ Kiến Trung: “Ai phát minh ra tiếng Anh, em làm thịt anh ta!”
Tạ Kiến Hoa: Còn có Toán, Ngữ văn, Vật lý, Hóa học, Chính trị, vân vân.
Tạ Kiến Quân: … Người nhiều quá, em cảm thấy, chúng ta vẫn nên trùm bao tải thầy Vương đánh cho một trận, đừng để thầy ấy đến dạy học, cách này tương đối thực tế.
Danh Sách Chương: