“Ừ, tìm được người đỡ đẻ lúc trước cho cô ta rồi.” giọng của Cố Hàm Giang rất trầm: “Bố cô ta mới vừa gây chuyện chạy trốn thì bị bắt, mẹ và cô của cô ta liền nói nhặt được. Anh nghĩ rằng bọn họ muốn giúp bố cô ta thoát tội nên cố ý mạo danh thay thế.”
Bố Kiều lúc trước vì kiếm ăn mà dắt vợ con buôn ba, hộ khẩu của con gái đều là sau khi lên tỉnh mới làm.
Bởi vì như thế, láng giềng quê nhà đều không rõ có phải Kiều Hựu An là con ruột hay không, tài liệu hộ khẩu cũng rất khó tra ra.
Cố Hàm Giang vẫn từ những lời vô tình nói của mẹ Kiều mà suy đoán vài nơi có thể bọn họ đã từng sống, tốn rất nhiều công sức tìm kiếm mới có chút manh mối.
Tạ Miêu vừa mấy chữ mạo danh thay thế, trong lòng đập thình thịch.
Cô nghĩ tới lần đó Kiều Hựu An trang điểm giống Phó Linh rồi kêu cô là chị dâu, nghĩ đến cái chết khó hiểu của Kiều Hựu An và cuộc điện thoại kia.
Nếu lúc trước nhà họ Kiều muốn mạo danh thay thế, lúc này Kiều Hựu An chết, có phải chỉ là một cái bẫy rập hay không?
Cô nhanh chân đuổi kịp bước chân của Cố Hàm Giang, tay túm chặt tay anh, vội vàng kể chuyện điện thoại.
Cố Hàm Giang nghe vậy thì ánh mắt càng tối, sự hung tàn dưới đáy mắt thoắt ẩn thoắt hiện, cuối cùng lại bị anh ngăn chặn.
Anh hít sâu một hơi, đứng tại chỗ gọi vài người của mình tới chờ ở bên ngoài. “Chúng tôi vào trước xem tình huống, nếu lâu quá không ra, hoặc là ầm ĩ gì, các cậu cứ xông vào. Còn nữa, hỏi thăm An An có tới chưa, nếu còn chưa tới thì khi nhìn thấy con bé cứ đánh ngất để trên xe...”
Nếu lần này người họ Kiều thật có ý định mạo danh thay thế, chỉ bằng mấy mẹ con nhà bọn họ thì sợ là rất khó làm được.
Sợ là người họ Kiều có đồng lõa, Phó Linh lại không ở nhà họ Kiều. Bọn họ dẫn người xông vào như thế thì không khác gì rút dây động rừng.
Qua mười mấy năm, Cố Hàm Giang không dám đánh cuộc, chỉ có thể cẩn thận lựa chọn cách tương đối ổn thỏa, đi vào xem trước.
Anh gõ cửa, rất nhanh đã có người tới, là mẹ Kiều.
Nhìn thấy Tạ Miêu thì bà ta giật mình: “Chị dâu của Phó Linh, sao con lại tới đây?”
Tạ Miêu đã điều chỉnh vẻ mặt, sắc mặt đau đớn kịch liệt: “Dì, con và Hàm Giang nghe nói Kiều Hựu An không còn nữa, nghĩ đến mùa đông năm trước trở về, con bé vì Phó Linh mà bị đâm một đao, thật sự đau lòng nên muốn đến xem.”
Mẹ Kiều nghe vậy thì trên mặt lộ ra vẻ bi thương, con mắt vừa hồng vừa sưng đọng chút nước.
“Các con cũng biết sao...”
Bà ta nghẹn ngào, như vừa định nói cái gì, hỏi Tạ Miêu: “Bọn họ là...?”
“Bạn trai con, cùng với hai đứa em trai của con. Sợ người nhà không đủ người nên bọn họ muốn tới giúp đỡ.”
Tạ Kiến Quân nghe vậy, lập tức gật đầu với mẹ Kiều: “Dì, nếu dì cần người thì cứ việc tìm chúng con.”
Mấy người nói muốn vào, mẹ Kiều đành phải tránh cửa, hô một tiếng vào trong: “Đại Sinh, có người tới gặp chị con!”
“Biết rồi.”
Bên trong có người trả lời nhưng mãi đến khi Tạ Miêu xem Kiều Hựu An bị che khăn trắng, được vào phòng, một chàng trai 17-18 tuổi mới vội vàng đi từ trong buồng ra. Mẹ Kiều giới thiệu, lại dặn dò con trai rửa chung trà, rót trà cho họ: “Chuyện xảy ra quá đột ngột, dì và em trai của An An cũng không chấp nhận được, trong nhà còn chưa chuẩn bị gì cả, thật là......”
Bà nói xong thì lại ướt hốc mắt, cúi đầu tỏ vẻ bị thương không chế cố gắng chịu đựng nổi.
Tạ Miêu an ủi bà ta vài câu rồi bưng chén trà không nhúc nhích, chỉ quan sát vẻ mặt của mẹ con nhà họ Kiều.
Mẹ Kiều thấy vậy, lau mặt: “Được rồi, không nói chuyện này nữa. Các con đi đường cũng khát nước rồi, uống trà uống trà.”"
Um.”
Tạ Miêu nâng chung trà lên, làm bộ muốn uống, dư quang lại thoáng thấy ánh mắt của mẹ Kiều lộ ra một ít gấp gáp và chờ mong khó hiểu.
Chẳng lẽ trà này có vấn đề?
Tạ Miêu giật mình, giả vờ nhấp môi rồi buông chén trà: “Dì nén bị thương, con nghe Phó Linh nói Kiều Hựu An bị đẩy xuống sông hại chết, mọi người có báo cảnh sát chưa?” Nghe được lời này, sắc mặt của em trai Kiều Hựu An hơi đổi, mẹ Kiều rũ mắt: “Không có chứng cứ, sao lại báo cảnh sát được?”
Phản ứng này khiến Tạ Miêu càng thêm cảm thấy cái chết của Kiều Hựu An có quỷ, trong lòng càng trầm xuống.
“Không có chứng cứ cũng phải báo cảnh sát, không chừng có thể điều tra ra thì sao? Cũng không thể để con bé chết oan như vậy?” Cô khuyên mẹ Kiều.
Mắt thấy lực chú ý của mẹ Kiều đều trên người Tạ Miêu, Cố Hàm Giang đột nhiên mở miệng: “Phó Linh tới chưa?”
Câu hỏi này khiến họ trở tay không kịp, thêm cả giọng điệu và ánh mắt lạnh lùng của anh chọc thẳng vào lòng người, mẹ con nhà họ Kiều cũng bị hoảng sợ.
Mẹ Kiều còn đỡ, tỏ vẻ nghi hoặc để che giấu: “Phó Linh? Con không nói Phó Linh dì cũng quên, sao con bé lại không tới cùng mấy đứa?”
Em trai của Kiều Hựu An lại còn quá nhỏ tuổi, dưới sự kinh hoảng thì theo bản năng liếc một cái đến một căn phòng.Động tác liếc mắt kia rất nhanh, nhưng bọn Tạ Miêu nhìn chằm chằm vào cậu ta vẫn nhạy bén bắt được.
Tạ Miêu lập tức không dấu vết liếc về cánh cửa phòng đóng chặt, sau đó đồng tử đột nhiên co rụt lại.
Danh Sách Chương: