So với thành tích rực rỡ của môn toán học và tiếng Anh, thành tích vật lý và hóa học của tỉnh Băng kém hơn nhiều, nhưng cũng đạt được 4,5 giải thưởng.
Nhưng thành tích như thế cũng đã vượt ngoài mong đợi rồi, trên mặt mấy thầy cô giáo tràn đầy vẻ vui mừng.
Vừa ra khỏi hội trường, bọn họ cho học sinh đứng tập trung trước cửa: “Thầy Lương của bọn em có mang theo máy chụp hình, đợi lát nữa người ta đi bớt rồi, mọi người cầm bằng khen, chúng ta chụp một bức ảnh.”
Tuy là có hơn một nửa số người không đạt giải, trong lòng cũng khó tránh khỏi hụt hẫng.
Có khả năng tiến vào Bắc Đại đi đấu một lần như vậy cũng đã chứng minh thực lực của bọn họ rồi. Chuyến đi này cũng đáng giá.
Các bạn học túm năm tụm ba, tìm chỗ đứng ven ngoài lễ đường, bắt đầu tám với nhau.
Dương Hiểu Xuân nói hai câu với Tạ Miêu, đuôi mắt đột nhiên nhìn thoáng qua một bóng người, quay ngoắt đầu lại, “Nghiêm Kiều!”
Nghiêm Kiều bị giật mình, vội vàng làm bộ như không nghe thấy, cúi đầu chen lẫn vào trong nhóm đại biểu Giang thành, tiếp tục đi về phía trước.
Dương Hiểu Xuân vừa thấy, cất cao giọng hét lên, “Nghiêm Kiều, đại biểu đội Giang thành, Nghiêm Kiều.”
Chuyện phát sinh mâu thuẫn trong phòng ngủ ngày hôm đó có không ít người nghe nói đến. Nhưng nam sinh không ở cùng ký túc xá với nữ sinh, nên không biết Dương Hiểu Xuân là ai.
Nghe cô cứ gọi Nghiêm Kiều, Nghiêm Kiều mãi, có người có ý tốt nhắc nhở, “Nghiêm Kiều, gọi cậu kìa.”
Nghiêm Kiều trốn còn không xong, nghe thế sao không tức giận cho được, ngẩng đầu trừng mắt nhìn đối phương một cái: “Lắm chuyện.”
Nam sinh bị trừng không hiểu mô tê răng rứa gì hết, có chút bực mình, “Tớ thích xem vào chuyện người khác đấy, thì sao nào?”
Mấy bạn học nữ ở đây đều biết Dương Hiểu Xuân, thấy thế không nói lời nào tự giác tránh xa Nghiêm Kiều, sợ bị liên lụy.
Thấy Nghiêm Kiều trừng cậu bạn kia xong lại cứ thế đi về phía trước, hoàn toàn không có ý nghĩ phản ứng lại với mình, Dương Hiểu Xuân cười lạnh thành tiếng.
“Cô chạy cái gì? Giờ biết xấu hổ rồi à? Cô không phải nói chúng tôi là một lũ nhà quê còn lâu mới thi đoạt được giải à? Cô lợi hại như thế, sao lại thi không bằng lũ nhà quê bọn tôi vậy?”
Hai ngày nay, lúc nào đụng mặt, Nghiêm Kiều cũng kỳ kỳ quái quái chèn ép Tạ Miêu, cô nhịn đủ rồi nhé, “Giờ tôi nói cho cô biết, Tạ Miêu của bọn tôi không chỉ có bản lĩnh không cho phép cô ức hiếp người khác mà còn thi được thành tích rất cao đấy.”
“Đúng rồi, không phải cô khinh thường bọn tôi à? Có giỏi cô cũng thi được hai giải nhất quốc gia đi xem nào!”
Thường Hoa, người cùng ký túc xá với Nghiêm Kiều cũng đứng ra phụ họa: “Chúng tôi là lũ nhà quê thi không đoạt giải, thế cậu là lũ gì? Cậu trâu bò như vậy, sao lại không thi được như Tạ Miêu với Hạ Đào của bọn tôi thế?”
Lúc này, có không ít người đi đường nhìn về phía bên này.
Một vài người ở tỉnh khác còn cố gắng tìm xem ai là Nghiêm Kiều, đại biểu đội Giang thành, rõ ràng là rất bất mãn với cái câu “lũ nhà quê” kia.
Tuy là Nghiêm Kiều đúng là làm cho người ta không thích nổi nhưng dù sao người cũng là do mình dẫn tới.
Thầy giáo dẫn đội đại biểu Giang thành đi lên trước vài bước, vừa định nói chuyện với thầy giáo dẫn đội tỉnh Băng để bên này quản giáo học sinh một chút thì Nghiêm Kiều đã đỏ mắt hét lên một câu: “Tôi cũng đã xin lỗi rồi, mấy cậu còn muốn thế nào nữa?” cô ta vừa khóc vừa chạy đi.Đại biểu của tỉnh Băng chụp hình kỷ niệm ở hội trường Bắc Đại xong, trưa hôm đó ngồi xe rời khỏi Bắc Kinh.
Sau khi trở về trường Trung cấp số 4 của tỉnh, giáo viên trực tiếp sắp xếp cho các học sinh đã mệt mỏi mấy ngày nay về nghỉ ngơi. Sau đó thông báo với mọi người rằng ngày mai sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ để kết thúc đợt tập huấn này.
Ba mươi mấy học sinh tụ tập lại ở phòng học nghỉ ngơi một buổi sáng, có mấy bạn học quan hệ tốt còn cho nhau phương thức liên hệ nữa.
Lúc tiệc liên hoan sắp kết thúc, mọi người lưu luyến chia tay, ai cũng có chút luyến tiếc.
Dương Hiểu Xuân ôm Tạ Miêu càng chặt hơn, “Tớ viết thư cho cậu, cậu nhận được nhất định phải trả lời cho tớ đấy.”
Ngay cả Thường Hoa cũng ôm Tạ Miêu một cái, “Tạ Miêu cậu tuyệt lắm, là học sinh nữ giỏi nhất mà tớ thấy.”
Sau khi liên hoan kết thúc, Tạ Miêu, Triển Bằng, Vu Đức Bảo cũng tạm biệt với cuộc sống tập huấn ở trường Trung cấp số 4, chuẩn bị về lại thành phố Vọng Sơn.
Thầy Lương đã giúp ba người đặt vé xe lửa rồi, lại gọi điện cho trường cấp hai Vọng Sơn và trường trung học Dệt May, bảo bọn họ đi đón người.
Thành phố Vọng Sơn bên này đã ngóng trong tin tức của học sinh mấy ngày này, nghe thế vội hỏi bọn họ Tạ Miêu thi như thế nào.
Lương Vĩnh Ngôn vừa nghe cười nói: “Thi cũng tốt lắm, không, phải nói là tốt vô cùng.”
Vì vậy lúc Vu Đắc Bảo, Tạ Miêu và Triển Bằng vừa về tới trường học, xém tí nữa bị đội hình trước mặt dọa cho sợ không dám bước chân vào cổng.
Danh Sách Chương: