Tạ Miêu từ hôn với nhà họ Cố? Sao bọn họ chưa từng nghe nói?
Người xung quanh trốn ở cửa nhà mình nhìn lén đều hơi sửng sốt, không biết lời này của Hoàng Liên Hoa có phải là thật hay không.
Nhưng suy nghĩ một chút, nhà họ Cố lợi hại như vậy, nếu hai nhà không từ hôn, chắc là cũng không có ai dám đến nhà họ Tạ cầu hôn.
“Hừ! Ai lại gả con gái cho cái thằng đầu đường xó chợ còn chưa tốt nghiệp cấp hai kia của nhà chúng mày!”
Vương Quý Chi còn không để cho Hoàng Liên Hoa nói xong, vừa đuổi theo vừa vung chổi qua.
Lưu Đại Phong nhìn thấy, vô thức lùi lại phía sau. Thấy Hoàng Liên Hoa sắp bị đánh tới, Hoàng Quốc Trụ vươn tay bắt được cái chổi: “Bà làm gì thế?”
“Tao làm gì?”
Vương Quý Chi trực tiếp thả lỏng cái chổi ra, xoay tròn cánh tay vung ra một cái bạt tai: “Tao đánh chết mày cái đồ miệng phun đầy phân!”
Vương Quý Chi quanh năm làm lụng, đừng thấy đã lớn tuổi, lực tay cũng không yếu chút nào.
Bà cụ tát một cái này, một dấu tay to đùng lập tức hiện ra trên mặt Hoàng Liên Hoa, đau đớn rát bỏng.
Hoàng Liên Hoa cũng bị đánh thì hung dữ: “Bà đánh tôi?”
Vương Quý Chi không cho bà ta có thời gian phản ứng lại, trở tay lại là một cái tát vang dội: “Chính là đánh mày đấy!”
Hoàng Liên Hoa bị đánh nghiêng cả đầu, sau đó tức hổn hển nhảy dựng lên: “Bà, bà già chết tiệt nhà bà lại dám đánh tôi! Miêu Miêu nhà các người đã sớm bị nhà họ Cố từ hôn không ai thèm, bà còn tưởng là báu vật gì à?”
Hoàng Quốc Trụ càng là bỏ qua cái chổi đẩy Vương Quý Chi một cái: “Ai cho bà đánh chị tôi?”
Vương Quý Chi bị đẩy lảo đảo, may mà Tạ Vệ Dân nhanh tay lẹ mắt đỡ phía dưới, bà mới không bị ngã xuống.
Mà Tạ Vệ Quốc thấy có người ra tay đẩy mẹ mình, đã đánh ra một đấm.Ông vốn là bộ đội xuất ngũ, đấm một cái, Hoàng Quốc Trụ lập tức phụt máu mũi.
Hoàng Liên Hoa thấy thế thì hoàn toàn cuống lên: “Nếu không phải là Miêu Miêu nhà các người không biết xấu hổ dụ dỗ Đại Phong nhà chúng tôi, bà nghĩ rằng nhà chúng tôi bằng lòng cưới hả?”
Bà ta đã sớm biết nhà họ Tạ sẽ không đồng ý gả Tạ Miêu cho nhà bọn họ, vì thế mới đi tung tin đồn khắp nơi, lại khua chiêng gióng trống đến cầu hôn, muốn phá hỏng thanh danh của Tạ Miêu. Tạ Miêu như vậy thì cũng không dễ để tìm đối tượng xung quanh mười dặm tám thôn, chỉ có thể gả cho Đại Phong nhà bọn họ.
Bây giờ hai nhà đã không nể mặt mũi, bà ta sẽ không kiêng nể bất kì điều gì nữa, quay người quát con trai nhà mình: “Đại Phong, con đã nói gì với mẹ con quên rồi à?”
Lưu Đại Phong không ngờ rằng hai nhà vừa gặp mặt đã đánh nhau rồi, nghe vậy thì sửng sốt một chút, mới nhớ ra những lời mà lúc trước mẹ anh ta bảo anh ta nói.
Anh ta nhổ một cái xuống đất một cách hung hăng: “Mẹ nó! Tôi đã sớm ngủ với Tạ Miêu rồi, không gả cho tôi cô ta còn có thể gả cho ai?”
Câu nói này giống như long trời lở đất, khiến người nhà họ Tạ cực kì tức giận, cũng khiến cho tất cả mọi người vây xem đều thở một hơi khí lạnh.
Miêu Miêu nhà họ Tạ và Đại Phong này có cái gì cơ?
Miêu Miêu không giống như một cô gái không có ánh mắt không biết tự ái như vậy nha, chẳng lẽ là bị ức hiếp?
Không có ai biết những lời này là thật hay giả, trong lòng cũng không cảm thấy có điểm nghi ngờ.Đúng lúc này, Lưu Đại Phong đột nhiên cảm giác lưng mát lạnh, giống như là bị rắn độc lạnh lẽo để mắt tới.
Anh ta nhìn lại phía sau lưng theo bản năng, nhưng còn chưa nhìn rõ cái gì, đã bị người dùng cánh tay ghì chặt cổ từ phía sau.Đối phương có sức lực rất lớn, suýt chút nữa đã siết anh ta tắt thở mà chết.
Sau đó không đợi anh ta phản ứng lại, người kia đã đập anh ta lên trên bờ tường ven đường một cách mạnh mẽ. Sức lực cực kì lớn, đụng đến mức bờ tường lắc lư dữ dội hai cái, suýt nữa sụp đổ.
Lưu Đại Phong ho một tiếng mãnh liệt, còn chưa kịp cảm nhận được sự đau đớn phía sau lưng, đối phương đã ghì chặt cổ họng của anh ta.
“Mày nói cái gì?”
Vương Quý Chi hung hăng nhổ một bãi nước bọt xuống mặt đất, tức giận đến mức ngực phập phồng kịch liệt.Ánh mắt của Cố Hàm Giang cũng là lạnh lùng, vô thức dùng thêm lực dưới chân.***Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cố Hàm Giang: Không, tôi từ chối cái mũ này, nó thực sự quá phèn......
Danh Sách Chương: