Có phải dì Viên lại lợi dụng nguyên chủ làm cái gì không, bị nam chính phát hiện, nam chính mới quyết định ly hôn?
Dù sao thì khi nam chính nhắc tới việc ly hôn với nguyên chủ cũng lộ ra vẻ vô cùng mệt mỏi, luôn luôn bóp ấn đường, đây là tình trạng chưa bao giờ xuất hiện ở trong sách.
Anh nói với nguyên chủ: “Tạ Miêu, chúng ta ly hôn đi, tôi mệt mỏi.”
Lúc đó nguyên chủ phản ứng rất kịch liệt, còn ném vỡ cái ly trong tay, không ngừng chất vấn anh vì sao.
Nam chính bị hỏi đến phiền, hét lên một câu với cô ấy: “Bản thân cô đã làm cái gì, chẳng lẽ trong lòng cô không biết sao?”
Nguyên chủ càng khóc dữ dội hơn, trực tiếp nói rằng đó là vì cô quá quan tâm tới anh, mới có thể làm ra những việc kia.
Khi Tạ Miêu đọc, chỉ cho rằng nam chính đang nói tới chuyện nguyên chủ làm ầm ĩ trong bệnh viên, còn thấy căm tức thay cho nguyên chủ.
Mấy năm không thấy mặt chồng, hoàn toàn có thể khiến cho một người phụ nữ trở nên lo được lo mất.
Huống chi nguyên chủ vừa tới đơn vị đã nghe nói nam chính có niềm vui mới ở bên ngoài, lập tức mất lý trí cũng không phải là không thể hiểu được.
Nhưng nếu như nam chính đang nói tới việc nguyên chủ dùng mánh khóe để gả cho anh, thậm chí còn bị người lợi dụng để làm ra chuyện gì…..
Câu “Tôi mệt mỏi” kia của anh, trạng thái mệt mỏi tới tột cùng kia, cũng có thể giải thích được.
Tạ Miêu nghĩ đến vì sao mình lại nhận định rằng bởi vì nam chính gặp được tình yêu đích thực nên mới dùng lý do không có tình cảm để nói tới việc ly hôn, thật sự là hận không thể lập tức nhảy xuống giường, lấy quyển “Kiêu hãnh và định kiến” mà Cố Hàm Giang tặng cho cô ra rồi đọc kĩ càng một lần.
Lúc đó, để cứu vãn hôn nhân, nguyên chủ nhận sai, xin lỗi, cầu xin nam chính một cách đau đớn, nhưng nam chính vẫn luôn thờ ơ.
Trong tuyệt vọng, cô ấy điên cuồng không lựa lời nói: “Cố Hàm Giang, không phải anh nhìn trúng Kiều Hựu An kia sao? Chúng ta đính hôn từ nhỏ, tình cảm nhiều năm như vậy, còn không bằng một người thứ ba như cô ta ư, anh có lương tâm không vậy?”
“Ly hôn là việc của chúng ta, cô đừng liên lụy linh tinh với người khác.”
Nam chính hoàn toàn không thể kiên nhẫn được nữa, đứng dậy lấy mũ quân nhân: “Tôi và cô chưa từng có tình cảm, gò ép có ý nghĩa gì?”
Nguyên chủ khóc lóc đi níu lấy anh, anh lại hất tay của cô ấy ra rồi rời đi không quay đầu lại.
Vừa ra tới trước cửa, anh nhìn nguyên chủ một lần cuối cùng: “Chúng ta chưa từng thật sự là vợ chồng, chờ làm xong thủ tục, cô tìm một người đàn ông tốt để gả đi. Sau này, cô không còn bất kì quan hệ gì với Cố Hàm Giang tôi và nhà họ Cố chúng tôi nữa, đừng lui tới nữa.”
Bây giờ nghĩ lại, không phải anh muốn vứt bỏ nghèo hèn để theo đuổi tình yêu đích thực, rõ ràng là anh muốn cứt đứt quan hệ với nguyên chủ một cách hoàn toàn.
Tạ Miêu quả thực hận muốn chết.
Lúc trước cô làm theo cảm tính như vậy để làm cái gì? Sao không xem hết cốt truyện phía sau rồi hãy nói?
Nhưng thật ra bây giờ thì tốt rồi, cô muốn biết sự thật, còn phải vắt hết óc nhớ lại cốt truyện để đoán mò.
Nhưng, cùng may cô đã phát hiện dì Viên từ sớm.
Nếu không, cốt truyện trong sách nguyên tác sẽ trở thành một cái gai giữa cô và Cố Hàm Giang, nói không chừng lúc nào đã sẽ đâm một cái vào tim cô. Không biết phải dùng bao nhiêu thời gian, tốn bao nhiêu công sức mới có thể nhổ bỏ cái gai này một cách hoàn toàn.
Tạ Miêu thở dài một hơi, cảm giác căm phẫn khi ký ức vừa thức tỉnh, cũng dần dần tiêu tán theo hơi thở này.Điều duy nhất còn chưa làm rõ ràng bây giờ chính là rốt cuộc nữ chính Kiều Hựu An có phải là em gái ruột của Cố Hàm Giang hay không.
Mấy ngày sau khi Cố Hàm Giang tới, trường học đã lại tuyển được một người quản lí kí túc xá, là một người phụ nữ trung niên trông thành thật chân chất.
Có lẽ các lãnh đạo của Nhị Trung cũng rất đau đầu, chưa tới nửa năm đã đổi hai người quản lí kí túc xá trong trường học, một người bị tố cáo, một người bị bắt đi. Nếu không phải trước đó có phá bỏ bốn cái cũ* thì bọn họ cũng đã nghĩ tới việc tìm chùa miếu hương khói thịnh để đuổi xui xẻo rồi.*
“Phá bỏ bốn cái cũ” chỉ sự xóa bỏ tư tưởng cũ, văn hóa cũ, phong tục cũ, thói quen cũ. Vào ngày 1 tháng 6 năm 1966, bài xã luận của Nhân dân nhật báo “Quét hết quái vật, ma và rắn” đưa ra khẩu hiệu “loại bỏ những tư tưởng cũ, văn hóa cũ, phong tục cũ và thói quen cũ đã đầu độc con người do tất cả giai cấp bóc lột hàng nghìn năm ”; Điều 16 cũng quy định rõ rằng
“ phá bỏ bốn cái cũ ”
và
“ thành lập bốn cái mới ”
là những mục tiêu quan trọng của Cách mạng Văn hóa.
Danh Sách Chương: