Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước đây, khi nhắc tới hôn ước với nhà họ Tạ, bà còn thấy thiệt thòi cho con trai, cảm thấy việc lớn cả đời của con trai thì không nên bị người sắp đặt như thế. Bây giờ đã giải trừ hôn ước, nhưng thật ra bà lại bắt đầu lo lắng rằng nếu con trai cứ tiếp tục như vậy thì sẽ sống hết quãng đời còn lại trong cô độc.

Cố Hàm Giang trở về một thời gian dài như vậy, cuối cùng đã có một cô gái gọi điện thoại cho anh, bất kể là vì lý do gì, Tống Vân đều cảm thấy hơi hơi kích động.

Cố Hàm Giang nghe vậy thì lập tức phản ứng lại, chắc là Tạ Miêu gọi điện thoại tới.

Anh vội vàng đặt sách xuống rồi đi nghe máy, nhìn người vẫn không có biểu cảm gì giống như bình thường nhưng khóe môi hơi mím mơ hồ lộ ra ý cười.

Tống Vân nhìn thấy nụ cười nhạt này, càng cảm thấy không thể tin nổi, vội vàng đi theo, muốn nghe một chút xem con trai và cô gái nhỏ nhà người ta nói cái gì.

Cố Hàm Giang nhận điện thoại rồi khẽ alo một tiếng, nghĩ đến cái gì, con ngươi đen sẫm lại nhìn về phía Tống Vân.

Tống vân bị anh nhìn chằm chằm thì không được tự nhiên, bước chân chuyển hướng vào phòng bếp: “Mẹ đi xem canh của ông nội con đã hầm xong chưa.”

Lúc này ánh mắt của anh mới dịu lại, hỏi người ở đầu bên kia điện thoại: “Em đã thi học sinh giỏi xong rồi à?”

“Thi xong, cũng đã thi giữa kỳ xong rồi.”

Tạ Miêu không hề nói nhảm một câu, đi thẳng vào chủ đề chính: “Cố Hàm Giang, thư anh viết cho em bị người động vào.”

“Bị người động vào?” Cố Hàm Giang nhăn mày lại: “Ai động?”

“Không biết. Khi thư đến trong tay em thì đã bị người mở ra rồi dính lại, tất cả năm bức thư đều bị.”

Lần này biểu cảm của Cố Hàm Giang cũng nghiêm trọng lên: “Cụ thể đã xảy ra chuyện gì?”

Tạ Miêu cũng không hề giấu giếm chút nào, nói hết tất cả vì sao cô đồng thời nhận được hai bức thư, vì sao phát hiện ra chỗ không đúng.

“Rốt cuộc là ai động vào thư, lại có mục đích gì, em không rõ lắm, nhưng em hơi nghi ngờ quản lý ký túc xá dì Viên mới tới ký túc xá của bọn em.”

Sợ Cố Hàm Giang không đủ coi trọng, cô khéo léo bổ sung mấy câu: “Dì Viên này từng nghe ngóng về anh và người trong nhà anh từ chỗ em. Nhưng em cũng chỉ nghi ngờ cô ta mà thôi, không có chứng cứ, nếu anh có cách thì tốt nhất cứ điều tra chuyện này cẩn thận một chút.”

Cố Hàm Giang là người từng trải, hiểu rõ lòng người hiểm ác, bản thân cũng có chút nhạy cảm đa nghi.

Hoàn toàn không cần Tạ Miêu nói thêm một câu kia, anh sẽ chỉ nghĩ nhiều hơn nghĩ sâu hơn cô: “Em đừng lo lắng, anh sẽ xử lý chuyện này. Em quay lại trường học nên làm gì thì làm, không nên đánh rắn động cỏ.”

Nghe giọng điệu bình tĩnh của anh, còn mang theo một chút trấn an, Tạ Miêu thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Lần này viết thư trả lời anh, em bảo đi Viên giúp đỡ gửi đi, giữa trang giấy viết thư thứ nhất và thứ hai có kẹp một sợi tóc. Chuyện này cũng không gấp gáp trong chốc lát được, không thì chờ anh nhận được thư lại nói.”

“Không cần.” Cố Hàm Giang nói: “Em không phải là kiểu người ăn nói lung tung.”Đây là anh tin tưởng cô vô điều kiện ư?

Tạ Miêu cảm thấy ấm áp trong lòng, đột nhiên cảm thấy bản thân mình cũng nên tin tưởng anh nhiều hơn.

“Hàm Giang.” Giọng nói của cô mềm xuống, lần đầu gọi tên của anh một cách thân mật như vậy.

Cố Hàm Giang nghe mà tai đều tê dại, ngừng thở trong vô thức: “Ừ.”

“Dạo này anh thế nào? Có phải thời tiết ở Bắc Kinh lạnh lắm không?”

Tạ Miêu biết rất rõ ràng bây giờ không có người ở trong phòng nhưng cô vẫn hạ giọng đảo mắt nhìn xung quanh, giống như kẻ gian vậy.

Bên kia, trong mắt Cố Hàm Giang đã ánh lên vụn sáng nhỏ: “Bắc Kinh cũng lạnh, bây giờ chính là thời điểm tới Hương Sơn ngắm lá đỏ.”

Anh đang nói chuyện thì dừng một lát, môi mỏng gần sát ống nghe hơn: “Chờ sang năm em tới, cùng nhau ngắm.”

“Ừ. Em nhớ lúc học tiểu học có một văn bản ngữ văn, hình như chính là miêu tả lá đỏ ở Hương Sơn......”

Hai người lại nói chuyện một lát nữa, khi Tạ Miêu cúp điện thoại, Cố Hàm Giang mới thả ống nghe xuống.

“Gọi điện thoại xong rồi à?”

Tống Vân từ trong phòng bếp đi ra, không để lại dấu vết đánh giá nét mặt của con trai.

Lúc này Cố Hàm Giang cũng đã khôi phục vẻ mặt như thường ngày, thậm chí, còn lạnh lùng hơn thường ngày mấy phần.

“Mẹ, canh được chưa? Được rồi thì để con mang cho ông nội.”

Cố Tùng Niên đã đi nhậm chức ở Vân Nam, Tống Vân năng lực và sức chịu đựng cũng có hạn, anh chuẩn bị trực tiếp đi tìm ông nội Cố Định Sơn.

“Sắp được rồi, khoảng mười phút nữa.”

Tống Vân nói, nhịn không được hơi nghi hoặc trong lòng.

Vừa nãy nhận điện thoại nhìn còn có vẻ hơi vui mừng, sao nghe xong một cuộc điện thoại, trái lại, vẻ mặt lại lạnh đi?

Lấy lý do đưa canh, Cố Hàm Giang đơn độc nói chuyện thư bị người động vào cho Cố Định Sơn biết: “Ông nội, cháu nghi ngờ đây là nhằm về phía nhà chúng ta.”

Cố Định Sơn nghe vậy, nhướng mí mắt lên nhìn anh một cái: “Cháu và đứa bé nhà họ Tạ kia vẫn còn lui tới à?”

“Vâng.” Cố Hàm Giang thừa nhận rất thẳng thắn.

Cố Định Sơn liền bưng bát canh lên cụp mắt uống một ngụm: “Ông biết rồi, ông sẽ sai người đi điều tra chuyện này.”

Một khi Cố Định Sơn nhúng tay vào thì chuyện này tiến triển còn nhanh hơn so vói tưởng tượng của Tạ Miêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
ĐÔV
Đờn ông Vy11 Tháng năm, 2023 05:56
Truyện chưa xong sao lại hoàn rồi
MT
Minh Thao06 Tháng hai, 2023 06:29
Cốt truyện bt nhưng khá thú vị.
Hime Sakuragi
Hime Sakuragi02 Tháng một, 2023 12:58
truyện tầm 400 chương bạn nhé
Y
Yphung02 Tháng một, 2023 12:43
Truyen ngắn ha ban, truyen tất ca bao nhiêu chương vay b
Hime Sakuragi
Hime Sakuragi02 Tháng một, 2023 12:18
Trong 2 ngày này sẽ hoàn truyện nhé bạn
Y
Yphung02 Tháng một, 2023 11:41
1ngay bao nhiêu chương vay ban
BÌNH LUẬN FACEBOOK