Tuy rằng không học thuộc những bài văn những năm 80, nhưng đã sống hơn người khác một kiếp người, thế nên cô cũng được lợi không ít.
Tâm trí của cô rất thoải mái, chỉ suy nghĩ một lát là bắt động động bút, mạch văn như nước chảy mây trôi.
Hơn nữa thông báo tuyển thẳng của trường Bắc Đại đã có trước kì thi đại học nên cô vô cùng thư thái trong suốt kì thi. So với việc liều mạng cho tương lại, thì cô như chỉ đến thi cho vui, hoàn thành tâm nguyện muốn tham gia kì thi đại học một lần.
Thi xong môn cuối cùng, cô về phòng thu dọn đồ, chuẩn bị từ biệt ngôi trường đã học hơn một năm này.
Mấy bạn nữ trao nhau những cái ôm trong phòng, vành mắt đỏ ửng, không nói thành lời.
Lúc Tạ Miêu ôm Phó Linh, cô ấy gục trên vai cô hồi lâu, thoải mái hơn lúc trước rất nhiều, “Hẹn gặp chị dâu ở Bắc Kinh.”
Cô ấy chuẩn bị nhận người nhà họ Cố rồi ư?
Tạ Miêu có chút kinh ngạc, Phó Linh lại bồi tiếp thêm một câu, muốn đứng thẳng dậy nhưng càng lộ: “Tớ chuẩn bị đăng ký ở đại học ở Bắc Kinh.”
Nhưng đến Bắc Kinh đồng nghĩa với việc chủ động đi đến trước mặt nhà họ Cố, ý nghĩa trong đó không cần nói cũng hiểu.
Tạ Miêu cong đôi mắt hoa đào, “Được đó, thế sau này chúng ta có thể gặp mặt thường xuyên rồi.”
Cô cảm thấy nên nói tin tốt này cho Cố Hàm Giang, đáng tiếc cô vừa thi xong thì anh lại bận thi cuối kì.Đợi Cố Hàm Giang hoàn thành xong, lúc gọi điện thoại về nhà họ Tạ thì hai anh em Tạ Kiến Huy và Tạ Kiến Trung đã hoàn thành xong kì thi THPT.
Hai anh em cứ như ngựa hoang thoát khỏi dây cương, tung hoành khắp nơi. Còn Tạ Kiến Huy phải ở nhà khổ cực tiếp nhận học phụ đạo của chị họ mình.
Từ sau khi nghe tham gia thi đấu khó khăn bao nhiêu, Lưu Chiêu Đệ không còn muốn để cậu thi thố kiếm tiền nữa, mà càng ngày càng quản chặt chuyện học hành của cậu.
Tạ Kiến Hoa khổ không kêu thành tiếng, “Chị à, chị đã nói thành tích của em chắc chắn không đậu đại học, thế nhọc công như vậy làm gì?”
“Thế em đã nghĩ nếu không học đại học thì sau này làm gì chưa?” Tạ Miêu vẫy quạt hỏi cậu.
Quả thật Tạ Kiến Hoa chưa hề nghĩ đến.
Cho qua vấn đề này.
Có điều cậu biết kiếm tiền ở nông thôn khó như thế nào, cậu vẫn muốn có chút tương lại, để sau này đón bố mẹ lên thành phố ở.
Tạ Kiến Hoa rơi vào im lặng, đúng lúc này điện thoại reo lên, Tạ Miêu phất quạt đi nhận điện thoại.
“Alo, Miêu Miêu, là anh.”
Giọng của anh vẫn điềm đạm như vậy, nó thêm chút dịu mát cho ngày hè oi bức này.
“Anh thi xong rồi à?” Tạ Miêu cười híp mắt tựa vào bàn, kiễng bàn chân trắng nõn đang mang dép lê lên.
“Vừa mới thi xong.” Cố Hàm Giang nói, sau đó đột nhiên hỏi: “Em tốt nghiệp rồi chứ?”
“Tốt nghiệp rồi, sao thế?”
“Đã tốt nghiệp thì tốt rồi.” Giọng nói của chàng trai pha một chút ý cười, “Tốt nghiệp rồi thì không còn tính là yêu sớm nữa.”
Tạ Miêu đột nhiên nhớ tới cái hôm trong căn phòng tối mịt đó, bản thân đã nói một câu trong lúc hoảng hốt: “Em còn chưa tốt nghiệp, không thể yêu sớm.”
Mặt cô hơi ửng đỏ, nhưng vẫn nhẹ ừ một tiếng, “Đúng, không tính nữa.”
“Thế em đợi đấy, hai ngày nữa anh đến tìm em.”
“Tìm em? Anh muốn về thôn Bắc Xá ư?” Tạ Miêu có chút bất ngờ.
“Ừ. Những chuyện khác chờ anh về rồi nói.”
Tạ Miêu còn chưa kịp nói chuyện của Phó Linh, Cố Hàm Giang đã ngắt điện thoại, gọi lại thì không ai nghe nữa.
Anh đã đến bệnh viện Tống Vân đang làm.
Hôm nay Tông Vân không có lịch khám bệnh và phẫu thuật, bà đang ở trong phòng làm việc xem tài liệu, thấy anh đến vô cùng ngạc nhiên: “Sao con lại đến đây?”
Cố Hàm Giang mím môi, tựa như không biết làm sao để mở miệng, nhưng vẫn nói rằng: “Mẹ à, con muốn kết hôn.”
“Con muốn kết hôn ư?”
Tay Tống Vân run lên, vài trang giấy rơi xuống đất.
Bà vội vàng cúi xuống nhặt, mượn đó bình ổn lại sự kinh ngạc của mình, “Mẹ không nghe nhầm chứ? Con nói con muốn làm gì cơ?”
Lời đã nói ra khỏi miệng, nhưng Cố Hàm Giang vẫn thản nhiên “Con muốn kết hôn.”
Tống Vân nhìn con trai mình một hồi lâu với vẻ mặt phức tạp vì bà luôn cho rằng con trai mình có thể sẽ cô độc đến già, “Hàm Giang, con có biết luật kết hôn đã sửa đổi, bây giờ nam phải đủ 22 tuồi, nữ phải đủ 20 tuổi mới được kết hôn không?”
Mặt Cố Hàm Giang cứng đờ, sau một hồi im lặng, anh cắn răng, “Thế thì đính hôn chính thức trước.”
Xem ra muốn lấy con gái nhà người ta thật.
Tống Vân có chút không dám xác định hỏi: “Hàm Giang, con không gây ra lỗi lầm nào đấy chứ?”
“Lỗi lầm gì cơ?” Cố Hàm Giang nhất thời không hiểu.
Vấn đề này Tống Vân có chút khó nói, nhưng lại không thể không nói được, “Thì là, khụ, con không ức hiếp con gái người ta đó chứ?”
Nhà họ Cố luôn dạy dỗ nghiêm khắc, nếu Cố Hàm Giang làm ra chuyện gì đó thật, cho dù rất thương xót về trải nghiệm của nó trong những năm tháng đó, nhưng không thể nào thoát được trận đòn roi.
Hơn nữa, Tống Vân sợ Cố Hàm Giang kết hôn gấp như vậy là vì đã gây họa rồi. Đã vậy chỉ đính hôn thôi chưa đủ, trước tiên phải tổ chức đám cưới để cho người ta danh phận, có lẽ còn phải đối mặt với sự giận dữ của nhà kia.
Tống Vân càng nghĩ càng đau đầu, “Bình thường thấy sự kiểm soát của con khá tốt, sao lại...”
“Mẹ đoán mò gì vậy?”
Cuối cùng Cố Hàm Giang đã hiểu, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Không phải sao?” Tống Vân thở phào, “Thế bên kia tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Lúc nào đó con dẫn cô ấy về nhà ăn bữa cơm đi, để mẹ và bố gặp xem sao.”Đáng tiếc, bà mới thở phào được một nửa đã nghe con trai mình nói: “Mẹ à, chẳng phải mẹ đã gặp Miêu Miêu rồi sao?”
Bà sững người, “Con nói ai? Miêu Miêu?”
“Vâng, Tạ Miêu.”***Tác giả có lời muốn nói: Tống Vân: Hàm Giang, mẹ thật xin lỗi con, mẹ làm mất vợ con rồi...
Danh Sách Chương: