Mục lục
Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tạ Miêu bị hỏi đến mức không thể hiểu được: “Cái gì gọi là tôi đá Hàm Giang rồi?”

Ngô Thục Cầm có vẻ là cực kì tức giận, cũng không nghe cẩn thận xem cô nói cái gì, đặt chậu xuống đất, túm chặt cô đi ra ven đường: “Tạ Miêu, cậu có thể có chút lương tâm không? Anh Hàm Giang tốt với cậu như vậy, cậu còn muốn gả cho người khác...”

“Từ từ.” Tạ Miêu cắt lời cô ấy: “Tôi muốn gả cho người khác khi nào?”

Ngô Thục Cầm nghe xong càng giận: “Cậu sắp đính hôn cùng người khác rồi cậu còn giả ngu? Tôi thật sự không ngờ rằng cậu lại là loại người này, còn chưa giải trừ hôn ước từ bé với anh Hàm Giang mà đã đính hôn cùng người khác, sao cậu, cậu lại như vậy, như vậy...”

Như vậy cái gì thì Ngô Thục Cầm có chút không nói được, Tạ Miêu cũng đã sầm mặt xuống: “Tôi muốn đính hôn với người khác, ai nói?”

“Người trong thôn đều biết, còn cần ai nói sao?”

“Cậu nói người trong thôn đều biết?” Sắc mặt của Tạ Miêu càng đen hơn: “Sao tôi không biết?”

“Cậu không biết?”

Ngô Thục Cầm sửng sốt, rốt cuộc phát hiện phản ứng của Tạ Miêu có chút không thích hợp, không giống như là chột dạ, xấu hổ, ngược lại cũng tức giận giống như mình.

Cô ấy miễn cưỡng tìm về một chút lý trí, xị mặt hỏi Tạ Miêu: “Cậu thật sự không biết chuyện này à?”

Tạ Miêu quả quyết lắc đầu: “Không biết, chưa bao giờ nghe người nhà ta nói tới.”Điều này khiến Ngô Thục Cầm nhăn mày lại: “Sao tôi nghe bác Tiền cách vách nói, cậu muốn đính hôn với Lưu Đại Phong của thôn họ Lưu?”

“Lưu Đại Phong? Lưu Đại Phong nào?” Ánh mắt của Tạ Miêu lạnh lùng.

“Là cháu trai Lưu Đại Phong nhà mẹ đẻ của bác dâu cậu đó, còn có thể có Lưu Đại Phong nào nữa?”

Ngô Thục Cầm trợn mắt trắng với cô: “Nếu không phải bác dâu Tiền nói hai nhà các cậu đã sớm bàn bạc xong rồi, nhà họ Lưu sẽ chính thức tới cửa cầu hôn trong hai ngày này, tôi cũng không tin cậu có thể mắt mù đến loại trình độ này, đá anh Hàm Giang không cần để gả cho tên Lưu Đại Phong gì kia.”

Tạ Miêu đột nhiên nghĩ tới sự khác thường của Lưu Chiêu Đệ trong hai ngày này và những hành động liên tiếp của người nhà họ Lưu.

Cô hít sâu một hơi cưỡng ép bản thân mình bình tĩnh lại, hỏi Ngô Thục Cầm: “Ngoại trừ bác Tiền, cậu còn nghe ai từng nói chuyện này?”

“Chưa từng nghe ai nói, dù sao thì bác Tiền biết, có lẽ cả thôn đều biết rồi.” Ngô Thục Cầm nói một cách tức giận.

“Vậy bây giờ tôi nói cho cậu biết, đây hoàn toàn là tung tin vịt, căn bản không hề có chuyện này.”

Tạ Miêu nhìn thẳng vào Ngô Thục Cầm: “Tình cảm giữa tôi và Hàm Giang rất tốt, sẽ không đính hôn cùng người khác. Cảm ơn cậu đã tới đây nói chuyện này với tôi, tôi phải nhanh chóng nói cho bà nội tôi một tiếng, không thể nói chuyện với cậu nữa.”Đây là lần đầu tiên Ngô Thục Cầm nghe nói tình cảm giữa cô và Cố Hàm Giang rất tốt từ trong miệng Tạ Miêu.

Cô ấy hơi kinh ngạc, Tạ Miêu thì đã xoay người vội vàng quay về.

Ngô Thục Cầm vội vàng chạy vài bước đuổi kịp: “Cậu nói đó là tung tin vịt, thật ư?”

Tạ Miêu cũng không quay lại mà đi nhanh vào nhà: “Thật.”

Ngô Thục Cầm nhớ lại giọng điệu và sắc mặt vừa rồi của cô, cảm thấy không giống như đang nói dối, nhịn không được lầm bầm chửi một tiếng: “Nếu không phải thế, ai không biết xấu hổ bịa đặt sau lưng như vậy? Nếu để anh Hàm Giang biết, còn không lột da kẻ đó chắc?”

Cô ấy vừa lẩm bẩm vừa quay lại bưng chậu của mình, còn chưa đi ra khỏi phạm vi nhà họ Tạ, đã nghe thấy Vương Quý Chi ở bên trong chửi ầm lên: “Thật mẹ nó không biết xấu hổ! Loại người gì mà dám nhớ thương Miêu Miêu của nhà chúng ta, cũng không tè một bãi tự soi xem bản thân mình có cái đức hạnh gì!”

Xem ra nhà họ Tạ quả thật không có ý định muốn hủy hôn để gả Tạ Miêu cho người khác.

Ngô Thục Cầm hoàn toàn yên tâm, ngay sau đó vừa đi vừa cân nhắc lời nói kia của Vương Quý Chi.

Nghe thế nào mà cứ cảm thấy chuyện này là do người nhà họ Lưu giở trò quỷ?

Dù thế nào thì cũng không phải là Lưu Đại Phong và Tạ Miêu, đây không phải là... cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga à? Đầu óc của người nhà họ Lưu không phải có bệnh chứ?

“Cóc... cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Bà thấy là tính tình hai năm nay của bà tốt quá, để bọn họ quen rồi, còn dám ức hiếp đến tận trên đầu nhà chúng ta!”

Trong nhà, Vương Quý Chi đã hoàn toàn bùng nổ, bà trực tiếp xuống phòng bếp lấy ra một con dao phay sáng như tuyết, muốn đi tìm người nhà họ Lưu tính sổ.

“Bà chờ một lát đi.” Tạ Miêu khuyên bà: “Cả cái thôn kia của bọn họ toàn là họ hàng thân thích, có chuyện gì cũng thích kéo bầy kéo đàn. Nếu bà đi một mình con sợ bà phải chịu thiệt thòi, vẫn nên chờ mấy người bác cả và bố con quay về rồi lại nói.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
ĐÔV
Đờn ông Vy11 Tháng năm, 2023 05:56
Truyện chưa xong sao lại hoàn rồi
MT
Minh Thao06 Tháng hai, 2023 06:29
Cốt truyện bt nhưng khá thú vị.
Hime Sakuragi
Hime Sakuragi02 Tháng một, 2023 12:58
truyện tầm 400 chương bạn nhé
Y
Yphung02 Tháng một, 2023 12:43
Truyen ngắn ha ban, truyen tất ca bao nhiêu chương vay b
Hime Sakuragi
Hime Sakuragi02 Tháng một, 2023 12:18
Trong 2 ngày này sẽ hoàn truyện nhé bạn
Y
Yphung02 Tháng một, 2023 11:41
1ngay bao nhiêu chương vay ban
BÌNH LUẬN FACEBOOK