Thủ khoa đại học!
Tạ Miêu có chút kinh ngạc mở to đôi mắt đào hoa, những người khác trong thôn Bắc Xá thì đã bắt đầu bàn luận xôn xao.
“Thủ khoa đại học là gì? Sao làm rầm rộ như này nhỉ?”
“Thủ khoa, chắc là thi tốt nhất hả? Dù sao thì trạng nguyên trong Hí Kịch đều rất giỏi.”
Có giáo viên dạy học ở trường học đúng lúc đang ở nhà vào kì nghỉ hè, nghe vậy thì cười nói: “Thủ khoa đại học, chính là đứng đầu kỳ thi đại học.”
“Thủ khoa thi đại học của cả nước, vậy chẳng phải là đứng đầu cả nước ư?”
Toàn bộ dân làng sửng sốt, có người ngoài thôn tới chơi càng không nhịn được kinh ngạc: “Đây là thôn mấy người có một người đứng đầu cả nước à?”
“Chứ sao? Miêu Miêu chính là bé gái học giỏi nhất trong thôn bọn tôi đấy.”
Ngày thường ngầm ghen tị như thế nào tạm thời không nói, khi nhắc tới Tạ Miêu trước mặt người ngoài, người nào trong thôn Bắc Xá cũng cảm thấy thơm lây.
“Tôi nói cho cô biết nhé, hồi cấp hai Miêu Miêu thi lên cấp ba, đã thi đứng đầu toàn huyện, sau đó lại là đứng đầu toàn thành phố, đứng đầu toàn tỉnh.”
“Đúng, cô chưa đi qua nhà con bé, nhà con bé có cả một bức tường đều là giấy khen của con bé, nhiều lắm.”
Nói đến một bức tường giấy khen của nhà Tạ Miêu kia, có người lại tò mò hỏi người giáo viên kia: “Tôi nhớ rằng Miêu Miêu mới cầm hai cái giải nhất quốc gia vào nửa đầu năm, cũng đều là giải nhất. Là giải nhất quốc gia kia lợi hại hay là trạng nguyên thi đại học lợi hại?”
“Cái này khó nói lắm.” Người giáo viên kia cân nhắc: “Đề thi học sinh giỏi khó hơn đề thi đại học, chỉ kiểm tra năng lực một môn của học sinh. Đề thi đại học thì dễ hơn một chút, nhưng phải tính tổng điểm cả sáu môn, có thể coi là kiểm tra kết quả tất cả các môn của học sinh.”
Căn bản dân làng nghe không hiểu, nhưng cảm thấy Tạ Miêu có thể thi đứng đầu kì thi học sinh giỏi, thi đại học vẫn là hạng nhất, chắc chắn rất trâu bò nha.
Nếu giỏi, khen là được rồi, quản nó rốt cuộc là thi cái quái gì.
“Đây là phần mộ tổ tiên của nhà họ Tạ linh thiêng à? Xuất hiện một cô bé Miêu Miêu tốt như vậy.”
“Đúng vậy. Tôi nghe nói con bé căn bản không cần tham gia thi đại học đâu, người ta đã sớm được cử đi học Bắc Đại rồi.”
“Bắc Đại? Bắc Đại là trường học gì? Hoành tráng hơn trường sư phạm Vọng Sơn à? Năm ngoái thôn chúng tôi có người thi đậu trường sư phạm Vọng Sơn đấy.”
Người ở ngoài thôn kia không nhịn được xen mồm hỏi một câu, lập tức thu được vài ánh mắt xem thường.
“Trường sư phạm Vọng Sơn kia có thể so sánh với Bắc Đại à? Bắc Đại của người ta chính là trường chính quy tốt nhất cả nước, đó mới là một trường đại học chuyên khoa.”
“Đúng đấy, sắp tới Miêu Miêu nhà người ta sẽ đi học ở Bắc Kinh, ở nhà lầu ngồi ô tô con.”
Người nọ bị bắt bẻ mấy câu, đành phải ngượng ngùng chuyển chủ đề: “Cũng không biết là ai ở trên huyện tới hôm nay nhỉ.”
Bà ta vừa nói như vậy, những người khác cũng bắt đầu tò mò: “Đúng vậy, rốt cuộc là ai trên huyện tới? Lần này cũng định phát giấy khen cho Miêu Miêu à?”
Có người đoán là lãnh đạo phòng giáo dục, có người đoán là lãnh đạo của chính phủ, nhưng không ai ngờ tới, người đến lại là chủ tịch huyện Ngô.
“Ồ! Kia không phải là Trung Tử nhà họ Ngô à? Sao ông ta lại tới đây?”
“Gọi Trung Tử cái gì, bây giờ người ta chính là chủ tịch huyện đấy.”
“Đây không phải là tôi gọi quen miệng à? Ngay cả chủ tịch huyện cũng tới, lần này Miêu Miêu trở thành thủ khoa thi đại học rất trâu bò đấy nha.”
“Vậy cũng chưa chắc, ai không biết chủ tịch huyện Ngô đến từ thôn chúng ta chứ, bây giờ mẹ ông ta vẫn ở trong thôn. Nói không chừng là ông ta muốn mượn cớ Miêu Miêu này, trở về cho thôn chúng ta nở mày nở mặt.”
Tạ Miêu nhận ra bác cả chủ tịch huyện Ngô của Ngô Thục Cầm, cũng không hề xa lạ đối với người đàn ông gầy gò khoảng trên dưới năm mươi tuổi bên cạnh chủ tịch huyện Ngô kia.
“Cháu chào chủ tịch huyện, em chào hiệu trưởng ạ.” Trong một mảnh xì xào bàn tán, cô tiến lên chào hỏi một cách tự nhiên hào phóng.
Chủ tịch huyện Ngô và hiệu trưởng Ninh của trường Nhất Cao huyện Hồng Hà nhìn thấy đều cười rộ lên: “Ừ, ừ.”
Chủ tịch huyện Ngô cũng coi như đã nhìn Tạ Miêu lớn lên càng giống như bậc cha chú vỗ vỗ vai cô: “Thi không tệ, làm vẻ vang huyện Hồng Hà, thôn Bắc Xá chúng ta. Sau này đến Bắc Đại cũng phải học hành chăm chỉ, trở thành người tài có ích cho quốc gia cho xã hội.”
Từ khi trở thành học bá, Tạ Miêu đã gặp đủ loại tình huống, sớm có thể ứng đối thong dong.
“Cháu biết ạ, cảm ơn bác đã quan tâm và khích lệ.”
Cô gật đầu trả lời, vẻ mặt tự nhiên không kiêu ngạo không siểm nịnh, biểu hiện còn bình tĩnh hơn cả cán bộ ở nhiều địa phương nhỏ.
Danh Sách Chương: